e

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"rất vui lại gặp anh lần nữa, jimin."

jimin cảm thấy mình thật nhỏ bélo lắng dưới nụ cười rạng rỡ của jungkook.anh cảm thấy thật căng thẳng vì cố gắng kiểm soát trong tâm trí của anh rằng bản thân anh, đang bị trầm cảm.

"jimin, hôm nay anh cảm thấy ổn chứ?" jungkook hỏi, lông mày nhíu lại.

"huh? yeah, một chút sợ hãi."

"sợ hãi?" jungkook cười khúc khích, "em hi vọng bản thân mình nhìn bề ngoài không quá đáng sợ, em đã cố gắng để bản thân không như vậy, nhưng thật khó để làm điều đó, cảm giác rất cồng kềnh, đó là tất cả."

jimin bật cười vì điều đó.

"sự đáng sợ của cậu? mặc dù cậu đã rất tử tế và tốt bụng? có tất cả mọi thứ ngoại trừ đáng sợ?"

"em là một kẻ nịnh nọt, jimin. vậy nên, anh sợ điều gì?" vị bác sĩ kiên nhẫn hỏi lại.

"sợ" jimin thở hắt ra "sợ ảnh hưởng từ bệnh trầm cảm. tôi thực sự nghĩ rằng tôi hài lòng với những gì tôi đã làm khi ở một mình, nhưng sau đó lại không ngờ khi căn bệnh đó xuất hiện bên tôi."

"anh biết đó, jimin. em thật sự rất ngạc nhiên khi anh lại muốn sống hạnh phúc cùng với sự nhiệt huyết như vậy. em cứ tưởng chừng rằng em đã bị lừa khi nghĩ anh ổn, nhưng điều này" jungkook giơ cố tay của jimin lên, "những vết sẹo này khiến em phải suy nghĩ nhiều hơn, và em đến đây là để giúp đỡ anh."

"tôi xin lỗi, tôi chỉ không biết tại sao bản thân lại cần nhiều vết sẹo đến như vậy, tôi nghĩ rằng, những vết sẹo đó cho thấy, tôi đang cố gắng che giấu những khuyết điểm của bản thân mình."

"nhưng jimin à" jungkook bắt đầu lại lần nữa "anh là tất cả của sự hoàn hảo, và anh có thể hơn thế, rất nhiều."

jimin hít một hơi "cậu nghĩ vậy sao?"

sau đó jungkook cầm cổ tay của anh đặt lên lòng bàn tay của cậu, và hôn một vết sẹo ở đó.

"em biết vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net