Trú Chân Ở Thiên Đường - Fuyu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm đó tôi mười sáu tuổi, mới lên lớp Mười. Và hôm ấy, trời đang mưa. Những giọt nước to, nặng. Tôi đứng trú mưa trước một cánh cửa nhỏ hẹp, đợi mưa ngừng rồi sẽ lập tức rời đi.Quán café nằm cạnh một con hẻm khá rộng, với cánh cửa dẫn vào nhỏ hẹp màu sô-cô-la im lìm. Điều đó khiến người ta không nghĩ đến việc nó là một quán café. Ngay cả cái bảng hiệu Paradise cũng không trưng to lên, mà chỉ là một mảnh gỗ khắc chữ treo bên phải, gần như khuất sau giỏ hoa màu đỏ. Nếu không vì cơn mưa đó, và vì sự xuất hiện của một chàng trai thì tôi đã không để ý đến nó.Chàng trai có vẻ lớn tuổi hơn tôi nhiều, đang chạy lại từ phía đối diện. Trông anh như một nghệ sĩ với mái tóc nhuộm nâu, lối ăn mặc hơi lạ lùng, một tai đeo khuyên. Anh gợi lên cảm giác gần gũi, gợi trí tò mò nhưng không "nguy hiểm". Một tay ôm bao giấy lớn đựng mấy ổ bánh mì và đồ hộp, một tay đẩy cửa, anh nhìn tôi và hỏi: "Không vào à, cô nhóc?". Cứ như một lời mời. Thế là tự dưng tôi bước vào theo, để rồi ngỡ ngàng nhận ra đằng sau cánh cửa nhỏ ấy là một không gian khác, rộng lớn hơn, ấm áp hơn thế giới bên ngoài kia.Cứ như đó là một thế giới khác. Một mùi hương ngọt ngào lạ lùng tràn đầy mỗi góc phòng. Tường được sơn màu xanh lơ và vẽ những đám mây. Trong quán có một cây piano, dãy kệ sách đầy ắp truyện tranh và những cuốn tiểu thuyết.Thế rồi từ đó tôi trở thành khách quen của Paradise, tính đến nay đã được gần hai năm. Tôi gắn bó với nơi này không phải vì một thức uống đặc biệt nào đó mà chỉ là vì thích cảm giác ngồi trong quán, có cảm giác như mình đang trôi bồng bềnh, đầu óc trở nên trống rỗng, nhẹ thênh thang. Và chẳng có điều gì đáng để phiền muộn nữa.Sau này nghĩ lại, tôi có cảm giác Thiên đường đã ở đó chỉ để đợi tôi đến.

*******

Anh thanh niên nhuộm tóc xỏ khuyên chính là chủ quán. Theo như những gì tôi biết thì anh tên Nguyên, 26 tuổi. Theo những gì anh kể thì anh thích nhạc Schubert, văn hoá Nhật Bản và ăn sô cô la. Còn lại thì mù tịt. Tôi không thấy anh Nguyên làm gì ngoài việc ở quán café ngó nghiêng, xem xét sổ sách, mở nhạc mình yêu thích, đọc sách mình yêu thích. Có lần tôi thắc mắc về sự "rãnh rỗi" đó thì anh tròn mắt bảo.- Ồ, em không thấy còn trẻ như anh mà đã sở hữu một quán café là quá ngon lành à?Tôi cũng không biết phải đối đáp sao trước lời lẽ tự tin đó. Mà điều anh nói cũng không phải là không có lý.Rồi anh chàng chủ quán kỳ lạ đó trở thành bạn tôi. Người dường như có rất nhiều thời gian rãnh rỗi để lắng nghe những gì dường như có vẻ quan trọng trong cuộc sống của một con nhóc mười tám tuổi. Lâu lâu là người cho phép tôi có thể uống cà phê miễn phí, ăn bánh ngọt miễn phí. Thỉnh thoảng lại được cho một thỏi sô cô la để nhâm nhi. Và là người sẵn lòng giúp đỡ tôi một vài bài tập ở trường. Tôi yêu những tháng ngày ở đó, có cảm giác bình yên trôi dưới chân mình.Rồi tôi nghĩ mình đã thích anh Nguyên. Tôi nghĩ nhiều một chút về dáng vẻ hay hay của anh ấy, đôi ba lần nhắc vu vơ về anh trên Facebook nhưng không cụ thể là ai để không bị ai trêu chọc. Tôi thử nghe những bản nhạc Schubert. Và những vụn vặt kiểu như thế.- Có một cậu bạn mời em đi chơi, anh nghĩ em có nên đi không?- Nên chứ sao không? Chỉ đi chơi thôi mà. Nếu lần đầu ổn, em có thể thêm vài lần hẹn hò để hiểu đối phương hơn. Còn nếu không, thì thôi.Trông anh có vẻ thú vị với điều tôi vừa nói. Tôi hơi thất vọng, vì tôi mong anh sẽ buồn, hoặc cáu cơ.- Em định mặc gì cho buổi hẹn hò đầu tiên?- Sao anh biết là đầu tiên? – Tôi hơi tự ái.- Thế này là lần thứ mấy?- Lần đầu tiên.Anh Nguyên phá ra cười:- Thế em định mặc gì cho buổi hẹn hò đó?- Như thế này.- "Thế này"? Quần jeans và áo thun? Em không có bộ váy nào sao?- Không ạ.- Ô hay, bất ngờ thật. Sao em không mua?- Em không thích. Em nghĩ mình không hợp.- Em mặc váy đẹp mà. Con gái thì nên có ít nhất một chiếc váy chứ.- Tại sao em lại phải tốn tiền mua một cái váy chỉ để mặc một lần?- Mặc một lần?Tôi ngập ngừng một chút.- Vì em nghĩ là sẽ không có lần thứ hai. Em không thích bạn đó. Em có người khác để thích rồi.- Không thích tại sao em còn nhận lời đi chơi? Và tại sao em lại không đi chơi với người mà em thích?Tôi không trả lời. Tôi nhận lời đi chơi của cậu bạn kia vì muốn xem xét phản ứng của anh. Nhưng rốt cuộc nhận được chỉ là những phản ứng hờ hững. Đối với anh, tôi chỉ là em gái, là một con nhóc thôi.Hôm 2 đứa hẹn hò, tôi cố tình cùng cậu ấy đi ngang qua Paradise và bắt gặp anh đang trên đường về quán. Nhưng anh chẳng hề nhìn tôi lấy một giây. Điều đó khiến tôi có chút hụt hẫng, dù tôi đã ít nhiều biết trước.

*******

Cậu bạn dành cả Chủ nhật để đi chơi với tôi là Tuấn. Cậu ấy học chung lớp, ngồi cách xa cả dãy. Cậu ấy nói cậu ấy thích tôi từ những ngày đầu học THPT bằng cái vẻ bối rối rất ngộ, và rủ tôi đi xem phim cuối tuần. Tuấn là một anh chàng dễ thương, tôi nghĩ vậy. Cậu ấy cũng tốt tính và thông minh. Hẳn rồi. Vì bạn bè trên lớp gần như ai cũng yêu quý Tuấn. Và mỗi lần thầy toán cần một ai đó để chứng minh những lời thầy giảng là đáng giá thì người đó luôn là Tuấn. Đến nỗi tôi đôi lần ghen tị, sao có những kẻ không học ngày học đêm mà điểm trên lớp vẫn cao chót vót đến như thế. Cậu ta có thời gian để chơi đá banh với bọn con trai khác cơ mà. Điểm số của tôi không phải là quá tệ, nhưng tôi dành được chúng theo cách gian nan nhất có thể.Tôi không ghét Tuấn. Trái lại những khi ở bên cậu ấy tôi thấy dễ chịu. Nhưng tôi lại nghĩ về anh Nguyên nhiều hơn. Điều đó khiến tôi thấy mình là một kẻ xấu xa.

********

Khi tôi đến Paradise lần tiếp theo, tôi nhận ra quán có nhiều đổi thay. Những chậu hoa mười giờ đủ màu sắc được đặt và treo khắp nơi.- Đẹp quá!Anh Nguyên gật gù có vẻ tự hào. Anh hỏi tôi có thích không rồi cho tôi một chậu.- Em không thích trồng hoa đâu.Tôi chau mày. Nhưng lại chăm sóc chậu hoa mười giờ đó rất cẩn thận. Mỗi ngày cho nó ở bệ cửa sổ để hứng nắng. Đến khi tưới lại đem ra bồn rửa chén cho nó ít nước rồi lại mang lên. Dù vậy, sự chăm chỉ đó chỉ kéo dài được hơn một tuần. Chậu hoa bắt đầu héo rũ vì tôi lười, quên tưới nước. Có lẽ là chúng đã chết khô nếu mẹ tôi không chăm sóc giùm. Cuối cùng thì "tình iu" cũng không thắng được bản tính lơ là cố hữu.Tuấn mang tặng tôi một chậu xương rồng. Cậu ấy bảo vô tình nhìn thấy nên mua tặng tôi thôi, không có gì đặc biệt đâu. Rồi mỉm cười. Hành động ấy khiến tôi càng cảm thấy mình là một kẻ xấu xa. Tôi run run nói với Tuấn rằng tôi chỉ xem cậu ấy là bạn thôi. Khi nói ra điều ấy, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt bạn ấy.- Tớ xin lỗi.Tôi đưa lại cho Tuấn chậu xương rồng. Nhưng cậu ấy lắc đầu. – Chúng mình sẽ vẫn là bạn chứ?- Ừ – Tuấn đùa – Nhưng tớ vẫn đặc biệt hơn những bạn trai khác một chút đúng không?- Ừ. Dĩ nhiên rồi. – Đối với tớ, chắc như thế là đủ rồi.Tuấn cười, nhưng ánh mắt cậu ấy lại buồn.Và lạ lùng là tôi cũng thấy mình buồn.

*******

Kì thi Đại học sắp đến. Việc học cũng vì thế mà căng thẳng hơn. Tôi có cảm giác thời gian của mình chẳng dùng làm việc gì khác ngoài việc học. Trên lớp, học. Ở nhà, học. Thầy cô nhắc nhở phải học. Bố mẹ dặn dò phải học. Trên xe buýt đầu óc tôi cũng nghĩ đến những đề cần phải giải tối nay. Trước khi trùm chăn ngủ, tôi cũng nghĩ đến những kỳ thi sắp tới. Hãi hùng thay, cả trong giấc mơ tôi thấy mình hăm hở viết, rồi đến khi nộp bài lại là một tờ giấy trắng tinh.Tôi phát chán với những công thức lúc nào cũng có đầy trên bảng và trong vở. Đến nỗi tôi căm ghét việc phải thức dậy mỗi sáng, tan trường mỗi chiều, và mài quần ở trung tâm học thêm. Tôi chỉ yêu thích cảm giác ở Paradise. Trước đây tôi chỉ đến Paradise vào buổi cuối tuần, nhưng giờ thì thường xuyên hơn. Một hôm, tôi trốn giờ học thêm tiếng Anh để đến Paradise đọc manga, sau khi có một cuộc tranh luận vỡ "nhà bếp" với mẹ về những điểm số bị sụt giảm. Anh Nguyên tỏ ra ngạc nhiên.- Hôm nay không phải em có giờ học sao?- Em bùng.- Sĩ tử sắp ứng thí rồi mà sao trông có vẻ rãnh rỗi. nhỉ?Tôi nhún vai tỏ vẻ bất cần. Anh không nói gì nữa, chỉ cười. Nhưng đó lại như không phải nụ cười.Hôm sau đến trường, Tuấn cho tôi mượn vở chép lại những gì đã bỏ lỡ. Tôi mang đến Paradise để chép, ăn trưa rồi bùng luôn giờ học ở trung tâm hôm đó, quên cả mang trả vở cho Tuấn. Cậu ấy không trách mà tỏ vẻ hơi lo lắng.Hôm khác tôi lại bùng, đến Paradise ngồi, mang theo cả hồ sơ Đại học để làm. Quán vắng khách, anh Nguyên mon men lại gần, mời tôi ăn một thỏi sô cô la:- Anh, em nên chọn trường nào đây nhỉ? Trường nào thì chắc chắn đậu?- Sao em lại hỏi anh? Mà tại sao em lại hỏi thế?- Thì để làm hồ sơ thi Đại học.- Với một suy xét sơ xài như thế cho một quyết định khá lớn?- Có gì quan trọng ạ? Chỉ cần đậu Đại học thôi mà. Mẹ em chỉ cần thế thôi.Tôi không trả lời. Anh Nguyên nhếch môi cười.- Em định để người khác quyết định về cuộc sống của mình để không phải chịu trách nhiệm về nó hả? Khi cuộc sống đấy không được như em mong đợi, em sẽ trách cứ người khác và cho rằng đó không phải là lỗi của mình? Em định rũ bỏ mọi trách nhiệm của bản thân ngay cả với chính cuộc đời em?Có cảm giác như có ai đó vừa tát một cái thật là rát, và đau. Tôi bỏ về.Nhưng tôi biết anh nói đúng. Tôi chưa bao giờ quyết định điều gì cho cuộc đời mình, hay ít ra suy nghĩ về nó một cách nghiêm túc. Tôi học chỉ vì bố mẹ mong muốn vậy, thầy cô mong muốn vậy. Tôi gọi điện cho Tuấn và bật khóc, để nói về nỗi hoang mang của mình. Cậu ấy im lặng một lát, rồi nói khẽ: "Chúng mình sẽ tự tìm ra đáp án. Cậu không chỉ có một mình mà".

********

Sau đó, tôi không đến Paradise thêm lần nào nữa. Tôi và Tuấn vẫn giữ mối quan hệ bạn bè, nhưng khá thân thiết. Cậu ấy và tôi cùng ôn bài, cùng nghĩ về những lựa chọn của mình. Những hôm ở lại học muộn, tôi mua hộ cậu ấy hộp xôi hay ổ bánh mì nóng. Hai đứa chia sẻ cho nhau vài câu chuyện vụn vặt vui vẻ. Cậu ấy không hề nhắc đến bữa tôi khóc một lần nào, xem như lần yếu đuối đó chưa từng tồn tại. Nhưng những khi thấy tôi tỏ vẻ mệt mỏi hay stress vì một điều gì đó, sau buổi tan học, cậu ấy chở tôi đi lòng vòng phố xá. Và trùng hợp thay, cậu ấy cũng nghe nhạc Schubert.Tôi chia sẻ những suy nghĩ của mình cho cậu ấy, và nhận được một cảm giác tin cậy. Nhưng tôi chưa bao giờ dẫn cậu ấy đến Paradise hay nói về nó. Nơi đó giống như một nơi chốn chỉ thuộc về riêng tôi mà tôi không sẵn lòng để chia sẻ nó với bất kỳ ai khác.

*******

Tôi chỉ quay lại khi nhận thấy bản thân mình đã thay đổi. Tôi đến Paradise để khoe với anh Nguyên điểm của kì thi thử Đại học. Điểm không tồi. Và để chứng tỏ cho anh thấy, ít ra, tôi không cảm thấy hoang mang nhiều nữa. Anh nói đơn giản "Giỏi" rồi cho tôi uống miễn phí ba cốc sinh tố xoài. Rồi tôi về. Trước khi đi, tôi bảo:- Anh này, em nghĩ là em thích anh.Anh Nguyên cười:- Cô nhóc sẽ hối hận với lời nói hôm nay thôi.- Em nhất định không còn là con nít ranh. Em sẽ trưởng thành. Vậy nên nhớ đợi em nhé.Anh lại cười.Nhưng anh đã không đợi.Anh Nguyên đi đâu đó, chẳng rõ, vì gần như tôi mù tịt về cuộc sống của anh ngoài Paradise. Nhưng chắc chắn là anh đi để làm điều mình thích, đuổi theo ước mơ của chính mình. Trông coi quán café này chỉ là nốt lặng để trong khoảng thời gian anh tập trung cho một ước mơ lớn hơn. Và bây giờ, khi cơ hội đến thì anh đi. Anh tặng lại cho tôi một bộ váy màu xanh tươi sáng, tựa một mảnh trời. Tôi đã treo nó lên, chưa biết khi nào mình sẽ dùng đến nó."Tặng em một mảnh Thiên đường. Bộ váy này có lẽ em sẽ không mặc nó, hoặc mặc không vừa. Nhưng cứ giữ nó nhé. Như một kỉ niệm. À, rồi một ngày nào đó em sẽ nhận ra em không thích anh như những gì anh nghĩ, nhóc con ạ."Quán café để lại cho người khác, người ta cũng thay đổi phong cách. Những mảng trời biến mất. Những giỏ hoa được bài trí theo một cách khác. Rất lâu, khi cầm tấm giấy báo đỗ Đại học trên tay, tôi đến và thấy Thiên đường của mình đã hoàn toàn mất dấu. Dẫu cánh cửa màu sô cô la im lìm vẫn yêu nguyên như vậy. Từ đó, tôi thật sự không ghé đến Paradise thêm một lần nào khác nữa, để giữ nguyên Thiên đường xinh đẹp ấy trong hồi ức. Mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn giữ nguyên cảm giác Thiên đường đã ở đó và đợi tôi đến. Để tôi có thể trú chân ở đó vào những tháng ngày hoang mang nhất của tuổi trẻ. Để ít ra không lạc lối ở những ngày sắp tới.Tôi không mất nhiều thời gian để nhận ra tình cảm ngày đó chỉ là bồng bột. Giống như lòng ngưỡng mộ. Còn tình cảm chân thật, lại đến từ từ, chậm rãi nhưng rất bất ngờ.Như chậu xương rồng sáng nay, vừa nở một nụ hoa nho nhỏ hồng ửng...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net