Thuộc về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hai tháng kể từ cái ngày khủng khiếp mà cậu bé gặp lại gã người yêu cũ. Hai tháng kể từ khi cậu bé bắt đầu trị liệu, gặp gia đình Prapai và gần như chuyển đến sống cùng gia đình anh. Cũng đã hai tháng kể từ lần cuối cùng cậu bé và Prapai làm điều gì đó khác ngoài những cử chỉ âu yếm vuốt ve. Tất nhiên, cậu bé đã nhiều lần cố gắng đẩy mọi thứ lên cao trào hơn, nhưng Prapai lại luôn tìm ra lý do để ngăn chặn điều đó. Muộn rồi em, ngày mai em phải đi học mà, bố mẹ ở nhà hôm nay đó, sáng mai anh có cuộc họp sớm, hôm nay anh hơi mệt và còn vân vân những lý do khác nữa. Prapai ngọt ngào đến quá đáng, luôn cố gắng chăm sóc cậu bé, nhưng anh không bao giờ vượt qua giới hạn.

Đây là tình hình hiện tại của Sky và cậu bé thấy bất lực về điều này hơn bất cứ thứ gì khác. Bác sĩ trị liệu của cậu bé cũng bắt đầu lo lắng về sự thất vọng rõ rệt này. Thật khó để tiếp cận Sky khi tất cả những gì cậu bé muốn nói chỉ là Prapai không chú ý đến cậu bé ở phương diện kia nữa.

"Cậu nói rằng cậu và bạn trai giao tiếp tốt với nhau, vậy sao cậu không thử hỏi anh ấy về vấn đề này xem?" Bác sỹ gợi ý. Và họ có lý.

Sky đã phải suy nghĩ rất nhiều để bịa ra một cái cớ rằng tại sao cậu bé lại cứ phải đặt câu hỏi một cách dè dặt như vậy. Sự thật là cậu bé đã rất sợ hãi khi nghĩ rằng bạn trai của mình không còn thấy mình hấp dẫn nữa. Rằng anh chán ghét cơ thể cậu sau khi biết về quá khứ của cậu, sau khi biết cậu bị bạo hành tình dục. Ý nghĩ đó khiến cậu bé khiếp sợ, vì nó không chỉ khiến cậu đau đớn mà nó còn có nghĩa là cậu đang không đủ tin tưởng vào tình yêu mà Prapai dành cho mình. Phần lý trí của cậu bé biết Prapai yêu cậu, cậu chắc chắn về điều đó như cách mà cậu đang hít thở vậy. Nhưng đâu đó trong cậu vẫn cứ lo sợ như vậy thôi là chưa đủ. Như vậy vẫn chưa xứng đáng với Prapai.

Cuối cùng, cậu bé đã chọn lắng nghe phía khiến cậu hạnh phúc, cậu không thể chịu đựng nỗi sợ hãi vì không biết lý do tại sao Prapai lại cứ từ chối mình nữa. Cậu bé cần biết liệu đây có phải chỉ là tình trạng tạm thời thôi không, liệu cậu có thể sửa chữa gì không, hay liệu mối quan hệ của cậu có phải là thứ tốt đẹp hay không, ít nhất là về mặt tình dục. Dù sợ hãi nhưng cậu bé sẽ ổn thôi, miễn là cậu có thể biết lý do. Vì vậy, cậu bé đã đợi đến cuối tuần, khi chỉ có họ ở nhà, cậu nạp đầy khí oxy và lòng can đảm, đợi bạn trai ra khỏi phòng tắm.

Prapai bước ra ngoài trong bộ đồ ngủ, dùng khăn lau khô tóc khi anh nở một nụ cười dịu dàng với Sky. Đôi môi anh đầy đặn và mềm mại, hàm răng trắng và đôi mắt nheo lại khi cười, trái tim Sky cuối cùng đã làm điều mà cậu bé vẫn sợ hãi. Cậu bé thấy má mình ửng hồng, yêu đương thật khiến người ta xấu hổ mà, nhưng làm sao cậu không ngại ngùng cho được khi một người đàn ông như Prapai lại thuộc về cậu. Sẽ là nói dối nếu nói rằng cậu bé đã không rung rinh vì Prapai ngay từ phút đầu gặp gỡ. Sky thích anh rất nhiều, với nụ cười rạng rỡ và chiếc áo sơ mi cài không hết cúc, chỉ riêng cái cách anh nhìn cậu thôi đã khiến cậu bị cuốn hút rồi. Anh tỏa sáng ở giữa đám đông, giống như có hào quang, ánh sáng bao quanh anh và Sky cứ ngỡ là mình đang nhìn thấy một ảo ảnh vậy. Prapai đẹp trai quá đáng, đó là lý do khiến cậu bé không thể rời mắt khỏi anh khi cậu bị giữ lại trong cuộc đua kia. Nhưng cậu bé cũng đã đưa anh vào danh sách đen của mình một cách nhanh chóng sau khi ngủ với anh. Sky đã nghĩ rằng anh cũng chỉ là một tên khốn khác, một tên khốn có ngủ với bất kỳ ai, một tay chơi sẽ hủy hoại cuộc đời cậu bé nếu cậu yêu anh. Cậu bé đã rất chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Prapai sau khi rời khỏi căn hộ, nhưng hai tháng sau, người đàn ông đó lại trở thành cái bóng của cậu. Sẽ lại là nói dối nếu cậu bé nói rằng cậu không thích sự chú ý, nhưng cậu đã xây dựng một bức tường bao quanh mình và cả trái tim mình, để bảo vệ cậu khỏi nỗi đau mà cậu đã trải qua, và Prapai chắc chắn chỉ đang tìm kiếm một món đồ chơi thôi. Sky không muốn đau khổ, cậu không muốn yêu, không muốn Prapai. Thế nhưng hóa ra, Prapai lại là tất cả những gì cậu cần. Dù cho vậy nhưng cậu vẫn nghĩ rằng mình không xứng đáng với Prapai.

Tuy nhiên, Prapai lại là một kẻ cứng đầu và khi đã có mục tiêu, anh sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được nó. Vì vậy, anh bắt đầu công cuộc phá vỡ bức tường bao quanh Sky từng chút một, từng chi tiết, từng nụ cười, và đồng thời anh cũng ngày càng yêu Sky hơn. Không chỉ vậy, anh đã xây một cái cửa sổ cho trái tim tan vỡ của Sky và để lại dấu ấn của mình trên từng mảnh vỡ trước khi ghép nó lại với nhau. Prapai chữa lành trái tim cậu bé, anh đem đến sự ấm áp cho trái tim cậu, làm tổ trong tim cậu và không chịu rời đi.

Thế nên cậu không thể không yêu anh, trái tim cậu bé lỗi nhịp khi nhìn thấy anh, khi biết rằng cậu thuộc về người đàn ông này. Và rằng Prapai cũng thuộc về cậu. Rằng cho dù cậu bé có sợ hãi anh không cần cậu đến mức nào đi nữa, cậu bé vẫn cảm thấy an toàn và được yêu thương. Tuy nhiên trái tim cậu bé không phải là thứ duy nhất đáp lại. Phần thân dưới của cậu cũng đang phản ứng lại, và cậu bé không thể xấu hổ nữa, không phải lúc này. Cậu muốn anh.

"P'Pai" cậu bé nói bằng một giọng nũng nịu xấu hổ. Một giây trước, Prapai còn ở bên cửa nhưng ngay giây tiếp theo, anh đã quỳ gối trước mặt Sky, đặt tay lên đầu gối của Sky và dán mắt vào cậu bé, tất cả các giác quan và sự chú ý của anh đều đổ dồn vào cậu bạn trai của mình. Sky cảm thấy mắt mình đầy nước. Cậu bé ghét cảm giác quá dễ bị tổn thương, quá yếu đuối, quá nhạy cảm. Khi đang đối diện với sự thật này, cậu bé thấy mình thật ngu ngốc.

"Bé cưng, sao thế em?". Sky từng ghét xưng hô này, ghét bị gọi như thế. Gun chỉ gọi Sky như thế khi cậu nghe lời gã, nó giống như một món quà cho sự vâng lời của cậu, và cậu bé đã nghĩ mình sẽ không bao giờ thích bị gọi là "bé cưng" hay "nong" gì đó nữa. Nhưng với Prapai thì khác, cách anh gọi cậu với giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào, với rất nhiều tình yêu và sự nuông chiều ấy khiến cậu bé muốn làm bé cưng của anh mãi mãi. Sky như sắp khóc. Prapai không cần phải hỏi để biết, anh đã học được cách đọc đôi mắt màu hạt dẻ xinh đẹp ấy giống như cách anh đọc các hợp đồng công việc. Đến bây giờ, anh đã trở thành một chuyên gia trong việc đọc hiểu những ngôn ngữ cơ thể của Sky. "Bé cưng ơi?", anh đưa tay ôm lấy má Sky và cuối cùng họ cũng giao tiếp bằng mắt. Nước mắt Sky chảy dài trên má cậu.

"Em cảm thấy thật ngớ ngẩn," cậu bé thú nhận. Prapai di chuyển đến ngồi cạnh cậu bé, Sky đặt tay lên đùi anh khi anh gạt những giọt nước mắt trên mặt cậu.

"Bé yêu, bất kể đó là gì, em biết là em có thể nói cho anh biết mà" anh xoa xoa cánh tay cậu, cố gắng trấn an cậu. Sky hít một hơi thật sâu. Bây giờ hoặc không bao giờ.

"Anh thấy em không còn hấp dẫn nữa phải không ạ? Có phải vì quá khứ của em, vì em là món đồ hư hỏng, em không sạch sẽ và..." cậu bé đi thẳng vào vấn đề.

"Sky, Sky!" Prapai ngăn cậu bé lại. "Em đang nói gì vậy? Ai nói anh không bị thu hút vì em chứ? Và sao anh lại có thể nghĩ em không sạch sẽ được?"

"Vì... vì anh không còn muốn em nữa, em cố gắng gần anh nhưng anh lại đẩy em ra, anh thậm chí còn không chạm vào em nữa..." Prapai nâng cằm Sky lên.

"Sky, bé yêu... bé yêu, nhìn anh này" anh ôm mặt Sky để cậu bé đối mặt với mình. "Anh không nghĩ rằng em không sạch sẽ, em không làm gì để anh xa cách em cả, và anh rất, rất bị thu hút bởi em." Anh hít một hơi thật sâu khi Sky nhìn anh với hy vọng lấp lánh trong đôi mắt thiên hà xinh đẹp của cậu bé. Làm sao mà một đôi mắt lại có thể nhiều cảm xúc, tỏa sáng và xinh đẹp đến thế chứ? Làm sao lại có người nỡ làm tổn thương một cậu bé ngọt ngào thế này cơ chứ? "Anh đã trải qua địa ngục vì phải kiềm chế bản thân không chạm vào em, không làm gì khác hơn là hôn em," anh thở dài, dần mất đi sự kiểm soát mà anh đã xây dựng trong hai tháng qua, khi anh kéo mặt Sky lại gần mặt mình. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hồng của Sky. Họ là liều thuốc của nhau. Anh đưa tay chạm vào cậu bé, và trán của họ chạm vào nhau. Sky thư giãn dưới sự đụng chạm của anh, cậu bé bắt đầu thở đều trở lại, tay đặt lên cổ bạn trai, kéo anh lại gần hơn.

Prapai hoàn toàn nhìn thấu Sky. Sao cậu bé của anh lại có thể xinh đẹp, mềm mại, ngọt ngào nhưng lại nóng nảy như vậy chứ? Sao anh lại có được một cậu bé thông minh, đẹp trai và xuất sắc thế này nhỉ?. Một cậu bé với tâm hồn thuần khiết, vụn vỡ nhưng lại thật lấp lánh. Sky xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.

Prapai vẫn tự cười vào mặt mình vì anh đã từng nghĩ rằng mối quan hệ của họ chỉ là vì lợi ích. Anh đã phát cuồng vì Sky, anh sẽ không thể trụ được một tuần nếu biết rằng Sky có thể ở bên ai đó khác ngoài kia, rằng cậu bé sẽ tìm được người tốt hơn anh, rằng sẽ có một ai đó khác ôm, hôn và làm cho cậu bé cười. Prapai yêu cậu bé rất nhiều, anh cảm thấy như mình đang ở trên mây mỗi khi ở bên Sky. Anh sẽ không thể có cảm giác này với bất kỳ ai khác.

Và vì cả anh và Sky đều là kiểu người có nhu cầu cao về tình dục, nên việc không được thỏa mãn cùng với người đàn ông của mình thật chẳng khác gì bị ném vào địa ngục. Sky quyến rũ anh ngay cả khi cậu bé không làm gì cả chứ đừng nói đến việc cậu còn cố tiếp cận anh, nhưng anh biết mình cần cho cậu bé không gian và khiến cậu bé thấy an toàn. Anh muốn Sky biết rằng anh đối với cậu bé là thật lòng, rằng anh sẽ không ngừng yêu cậu bé ngay cả khi cậu bé không muốn làm chuyện thân mật với anh. Rằng anh yêu Sky không chỉ vì cơ thể của cậu, rằng anh có thể là một người đàn ông tốt, rằng anh có thể đợi Sky nói với anh rằng cậu bé đã sẵn sàng để làm chuyện đó với anh. Nhưng suy nghĩ thì luôn dễ hơn hành động. Anh không đếm nổi mình đã phải chạy vào nhà vệ sinh bao nhiêu lần vì anh không thể cưỡng lại được trước Sky, anh cũng chỉ là con người thôi mà, một con người quá nghiện Sky. Anh đã cố gắng hết sức, chống lại sự thôi thúc của mình và đặt Sky lên trên hết. Thấy Sky rơm rớm nước mắt và trông thật đau buồn đối với anh thật khủng khiếp. Anh đã hứa với Sky rằng sẽ chỉ làm cậu khóc vì hạnh phúc mà thôi, vậy mà bây giờ anh ở đây, khiến cậu bé cảm thấy mình bị ruồng bỏ và kém hấp dẫn.

"Bé yêu, anh xin lỗi vì đã làm em buồn, anh chỉ không muốn em thấy áp lực khi chúng ta quan hệ, anh không muốn lợi dụng tình hình mà khiến em nghĩ rằng anh chỉ muốn ngủ với em, anh thực sự không muốn khiến em có cảm giác anh đang không cần em vậy đâu". Sky mở mắt và họ nhìn vào mắt nhau. Prapai tràn ngập cảm giác tội lỗi. "Anh cũng không muốn em sợ anh." Prapai thì thầm nhưng Sky đã nghe thấy.

"Em không sợ anh", cậu bé cũng thì thầm lại ngay khi Prapai kết thúc lời thú nhận của mình. "Em tin anh, P'Pai, với tất cả con người không nguyên vẹn của em." Prapai gật đầu, đôi mắt sáng lên, cái cau mày trên trán cho thấy anh không thích việc Sky tự nói xấu về mình đến mức nào. Sky mỉm cười, hôn nhẹ lên môi anh. "Cảm ơn vì đã quan tâm đến em, cảm ơn vì đã luôn đặt em lên hàng đầu, vì đã trở thành người tốt nhất và là người yêu tốt nhất, vì đã bước vào cuộc đời em và khiến nó trở nên tươi sáng hơn rất nhiều". Prapai rơm rớm nước mắt. Sky hiếm khi thể hiện cảm xúc của mình thế này, có lẽ là vì anh rất dễ khóc mỗi khi cậu làm như vậy.

"Sky, bé yêu, anh yêu em nhiều lắm" anh thì thầm ngọt ngào với chất giọng trầm và khàn, cổ họng anh như nghẹn lại mỗi khi Sky nói những lời ngọt ngào với anh.

"Em cũng yêu anh", Sky hôn lên mũi anh. "Và em cũng tốt hơn rồi, thực sự đấy, bác sĩ tâm lý của em thậm chí còn lo lắng vì em chỉ nghĩ đến anh hơn là về vấn đề kia của em đấy", cậu bé xấu hổ nhìn đi chỗ khác.

"Anh làm cản trở việc điều trị của em sao? Anh xin lỗi..." Prapai không hùa theo lời nói đùa của Sky, anh lo lắng về Sky hơn bất cứ điều gì khác. Anh luôn đặt cậu bé lên hàng đầu.

"Không phải lỗi của anh đâu, anh đừng xin lỗi mà", cậu bé thở dài.

"Okay", anh gật đầu. "Việc điều trị thế nào rồi em? Nếu em không thoải mái thì không cần trả lời anh đâu nhé." Sky mỉm cười. Sao một người đàn ông ngọt ngào thế này lại có thể thuộc về cậu được nhỉ?

"Em ổn mà, em không còn hay gặp ác mộng như trước đây nữa, một phần là nhờ anh đấy", cậu bẹo má anh. Khóe miệng của Prapai giương cao hơn khi anh nghe được lời thú nhận từ cậu. "Bác sĩ điều trị của em rất tốt, em đã mất một thời gian để tin tưởng họ, nhưng họ rất tốt bụng và thoải mái khi trò chuyện cùng em, họ bảo em nên nói chuyện này với anh vì chúng ta là một cặp đôi lành mạnh có thể giao tiếp tốt với nhau, họ cũng đã rất bối rối khi thấy em thất vọng như vậy" Sky cười. Prapai cũng cười theo Sky một cách ngớ ngẩn, nghe Sky cười khiến anh thấy mình thật hạnh phúc.

"Anh rất vui khi nghe em cười như vậy," anh kéo eo Sky lại gần mình.

"Anh sến chết được", Sky đỏ mặt. Gần gũi với bạn trai sau một khoảng thời gian dài thế này khiến Sky xúc động đến phát điên lên được. Cậu bé đã nhạy cảm cả mấy tuần nay, bất kỳ dự động chạm hay ám chỉ nào từ Prapai đều có thể khiến cậu bé mất bình tĩnh. Cậu bé hít một hơi thật sâu.

"P'Pai," cậu bé thì thầm. Prapai gật đầu với ánh mắt và cả đôi lông mày vô cùng chăm chú. Sky yêu việc cậu bé có thể hiểu được suy nghĩ của Prapai khi nhìn vào khuôn mặt, ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể của anh. "Bây giờ vấn đề đã được nói ra rồi, hãy hứa là chúng ta sẽ luôn làm như vậy nhé anh, chúng ta sẽ luôn nói về những thứ như này với nhau, nói về bất kể vấn đề gì có thể xảy ra giữa hai chúng ta nhé anh." Prapai lại gật đầu. Lý do duy nhất khiến anh không nói chuyện đó với Sky là vì anh sợ cản trở quá trình trị liệu của cậu bé. Anh nên nhận ra điều này sớm hơn mới phải.

"Dừng lại đi Prapai". Sky kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cậu bé đã gọi anh bằng tên, không có kính ngữ, đó là một điều kỳ lạ mà Sky chỉ làm khi cậu bé mắng mỏ anh.

"Sao cơ?"

"Em biết là anh đang tự buộc tội mình về chuyện này mà", cậu bé nhíu mày. Nếu Prapai đã tốt nghiệp khóa học đọc hiểu Sky thì Sky thậm chí còn thành thạo kỹ năng đọc hiểu anh trước đó kìa.

"Sao mà em-?"

"Em biết mà", cậu bé thở dài. "P'Pai, anh cũng đâu có siêu năng lực đọc suy nghĩ của người khác đâu, anh chỉ làm những điều anh nghĩ là tốt nhất cho em thôi, và em biết ơn điều đó, rất, rất biết ơn anh." Prapai gật đầu. " Giờ thì hãy hứa là anh sẽ không tự trừng phạt mình nữa, và chúng ta sẽ nói với nhau mọi chuyện kể từ bây giờ được không ạ", cậu bé hỏi lại một lần nữa. Và Prapai là ai mà lại có thể từ chối Sky chứ?

"Tất nhiên rồi, bé cưng, anh hứa mà". Sky khẽ mỉm cười.

"Giờ thì chúng ta đã giải quyết được vấn đề đó rồi," Sky hít một hơi thật sâu, kéo bạn trai lại gần hơn khi cậu ngồi lên đùi anh. "Anh sẽ chịu được bao lâu đây?", cậu bé hỏi bằng giọng quyến rũ nhất của mình. Cơ thể Prapai phản ứng trước khi anh kịp nghĩ ra câu trả lời, anh kéo cậu bé vào ngực mình, một tay ôm cổ, tay kia đặt trên mông cậu. Sky thực sự khiến anh phát điên.

"Một giây cũng không chịu được nữa", anh rên rỉ. Sky cười ranh mãnh. Prapai cười toe toét khi nhớ lại lần đầu tiên cùng Sky. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị kiểm soát đến thế, nhưng Sky đã sở hữu anh ngay từ đầu rồi, cậu bé đã nắm quyền kiểm soát ngay từ cái đêm đầu tiên họ ngủ cùng nhau. Đó là lý do khiến Prapai bị cuốn hút ngay từ phút đầu tiên; Sky đã trói buộc anh ngay từ ngày đầu, và cậu bé đã cho anh thấy anh đầu hàng một cách dễ dàng thế nào, anh sẵn sàng tuân theo mệnh lệnh thay vì ra lệnh.

"Em muốn anh làm em", tay cậu bé trượt từ má xuống ngực của bạn trai. "Tối nay" cậu bé nghiêng đầu, "Bây giờ". Đôi môi của Prapai đã đặt trên cổ Sky, hôn cậu bé theo ý muốn của anh.

"Em chắc nhé?" anh hỏi lại, chỉ để chắc chắn thêm một lần nữa.

"Chắc, em chắc mà", Sky thì thầm hai lần để khẳng định.

Prapai chẳng cần thêm một giây nào nữa, anh hôn Sky đến nghẹt thở.

Sky mỉm cười khi nhìn Prapai lột trần cậu bé và đặt cậu lên giường, khóe miệng cậu bé giương cao, đôi mắt đầy kích thích. Prapai không thể rời tay và miệng khỏi Sky. Anh nghĩ rằng mình đã kiểm soát bản thân rất tốt, nhưng anh đã nhớ Sky quá nhiều. Prapai hôn lên môi, mặt, cổ, ngực, và để lại vết răng cắn trên xương quai xanh của cậu bé. Mỗi nơi Prapai chạm vào, anh đều cắn lên và để lại dấu vết. Sky không thể kìm được nụ cười trên khuôn mặt mình, má cậu bé đau, nhưng cậu lại thấy vui mừng khi nhìn thấy ham muốn trong mắt Prapai, trong cách người đàn ông thưởng thức cậu như thể cậu là món ăn ngon nhất. Cậu bé thấy kích thích hơn khi cảm nhận được những ngón tay dày của anh lướt trên da mình. Mọi thứ thật tốt khi có Prapai ở đây.

"Trái tim của anh, tình yêu của anh, Sky của anh", Prapai thì thầm. Sky mỉm cười, đôi mắt cậu bé đầy yêu thương và ham muốn. Prapai di chuyển, cắn núm vú của Sky, cậu bé vừa cười vừa rên rỉ, hai tay cậu luồn vào tóc Prapai, kéo anh vào ngực mình. Cậu bé yêu cái cảm giác Prapai mất trí vì cậu.

"P'Pai" cậu bé rên rỉ khi cảm thấy bàn tay của Prapai chạm vào giữa hai chân cậu. Prapai không dừng lại, anh với tay lấy lọ bôi trơn từ ngăn kéo. Khóe miệng Sky giương cao hơn, kéo Prapai vào một nụ hôn nhiệt liệt trong khi người lớn hơn trượt ngón tay đầu tiên vào trong cậu. Bình thường, Prapai sẽ còn mân mê ngực của cậu bé thật lâu nữa cơ, anh đã khiến ngực của Sky trở nên nhạy cảm đến mức chúng sẽ cứng lại ngay khi bị đụng chạm qua cả một lớp quần áo, nhưng lúc này Prapai đã nhớ cậu bé quá nhiều, nên anh đã quyết định sẽ để dành việc này cho hiệp sau vậy.

Prapai ngừng di chuyển ngón tay khi anh cảm thấy mình đã có thể đi vào được. Sky cắn môi dưới, trao cho anh một nụ cười xinh đẹp, quỷ quyệt và quyến rũ. Khuôn mặt thấu hiểu của Prapai khiến Sky cười lớn hơn.

"Em đã tự chuẩn bị rồi sao?", anh thì thầm trong nghẹn ngào. Sky cắn môi dưới gật đầu, vệt ửng hồng lan từ má xuống tận cổ cậu bé.

"Em đã phát điên khi đợi anh rồi, nên em đã tự chuẩn bị để đề phòng anh sẽ rơi vào bẫy của em tối nay", cậu bé cười tự mãn. Prapai cười toe toét khi đưa ngón tay thứ hai vào, khiến Sky giật mình rên rỉ. "Anh đã bị bắt rồi, P'Pai", cậu bé buột miệng khi bắt gặp ánh nhìn của Prapai. Cậu bé như rơi vào một cơn mê sảng khi Prapai di chuyển các ngón tay cùng một lúc.

"Em đúng là đồ quỷ nhỏ", anh mỉm cười và hôn cậu. Sky như được giải thoát kể từ lúc bàn tay của Prapai chạm vào cậu. Dù cho cậu có tự xử bao nhiêu lần đi nữa thì cảm giác ấy vẫn không thể sánh bằng khi Prapai chạm vào cậu, anh luôn khiến cậu thấy tốt hơn và thỏa mãn hơn. Prapai bị nghiện Sky, anh đã nhiều lần nói với cậu như vậy, nhưng thực ra thì không chỉ Prapai, Sky cũng nghiện anh. "Bé ngốc của anh, tất cả đều là của anh" anh cắn vành tai trái của cậu. Sky thích nghe Prapai nói rằng cậu thuộc về anh, và biết rằng anh muốn cậu. Sky đã từng nghĩ rằng đó chỉ là sự ga lăng, là một kiểu ăn nói ngọt ngào của Prapai, nhưng anh thực sự có tính chiếm hữu rất cao. Anh chiếm hữu Sky và cũng thúc giục cậu bé hãy thể hiện sự chiếm hữu với anh, hãy đánh dấu anh theo ý cậu muốn, nhất là ở mấy chỗ mà ai cũng nhìn thấy thì càng tốt, anh muốn đề phòng trường hợp đánh dấu bằng ghim cài áo thôi là chưa đủ ấy. Nhưng như thế là đủ rồi, Prapai luôn đảm bảo điều đó, bất cứ thứ gì khiến mọi người ghen tị với anh và không bao giờ dám tiếp cận để tán tỉnh anh, mặc dù anh thích mấy dấu hickey và những vết cắn tình yêu hơn.

Sky quá chìm đắm trong khoái cảm và những suy nghĩ về việc Prapai yêu mình nhiều như thế nào để nhận ra rằng anh bạn trai của cậu đã rút ngón tay ra và chuẩn bị vào trong cậu.

"Bé yêu, em ổn chứ?". Sky mỉm cười với anh trong nước mắt khi cậu bé kéo anh lại gần hơn và cho anh một nụ hôn sâu. Cậu bé thì thầm câu trả lời giữa những nụ hôn và tiếng rên rỉ trong miệng Prapai khi anh dừng lại. "Sky của anh", anh thì thầm trên trán cậu, và Sky mỉm cười với khóe mắt rưng rưng, cậu bé cảm thấy thật thoả mãn. "Trái tim của anh".

Sky đã từng nghĩ rằng mình sẽ ghét việc quan hệ tình dục mãi mãi. Ý nghĩ về chuyện quan hệ tình dục đã khiến cậu bé kinh hãi trong nhiều đêm. Sau những gì đã xảy ra, cậu bé thậm chí đã ghét việc mình vẫn còn sống. Cậu ghét bị người khác chạm vào quần áo của mình, chứ đừng nói đến việc khỏa thân trước mặt ai đó. Sky đã từ bỏ mọi thứ, kể cả bản

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net