Phần 2: Like diamond our youth shine together (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NOTE : PHẦN 2 VÀ PHẦN 1 LÀ CÓ CỐT TRUYỆN KHÁC NHAU

Gun Atthaphan có biết rằng Off Jumpol không yêu mình hay không?

Em biết

Gun Atthaphan có biết rằng Off Jumpol đồng ý làm bạn trai cậu chỉ vì chỉ để chữa lành vết thương của người cũ đem lại không?

Em biết 

Như giây phút này em nằm dài ở trong vòng tay của anh còn anh thì ngủ say mà ôm lấy em, nhìn ngắm gương mặt của anh dù biết khi người đó quay lại em sẽ phải rời đi nhưng chỉ giây phút ngọt ngào mà anh đem lại cũng khiến em chìm đắm trong hạnh phúc

" Chỉ cần có thể bên cạnh anh như lúc này là đã làm em thoải mãn làm rồi vì thế để có thể giữ lấy được giây phút này em có thể chết đi ngay lúc này"

 " Anh ơi! Hãy ôm chặt lấy em như thể em sắp vụn vỡ! Hãy hôn em như lời nói dối được che đậy rằng em sẽ là người yêu cuối cùng của anh dù điều đó sẽ không thể xảy ra"

Gun Atthaphan vừa nói vừa vuốt lấy gương mặt của Off Jumpol, đôi mắt bình thản nhìn thẳng vào Off Jumpol như thể những lời em nói là câu chuyện của một người khác vậy. Nói xong em rời khỏi vòng tay của Off Jumpol mà bước đi.

Nghe tiếng bước chân dần rời xa, Off Jumpol cựa mình mở mắt nhìn đăm đăm vào tường nhà. Liệu Off Jumpol có nghe thấy những lời Gun Atthaphan vừa nói không ?

Anh nghe 

Vậy Off Jumpol có yêu Gun Atthaphan không?

Anh không biết nữa! Nhưng anh chỉ biết Gun Atthaphan là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhưng nỗi canh cánh về người cũ vẫn hiện hữu trong anh. 

Nghĩ đến đây, Off Jumpol càng lúc mệt mỏi hơn nữa. Nằm được thêm một tí thì anh ra khỏi phòng tiến về căn bếp mà Gun Atthaphan đang nấu nướng bữa tối cho anh. Vẫn như vậy, Gun Atthaphan khi thấy anh vẫn luôn nở nụ cười thật tươi giấu nhẹm đi những cảm xúc dù có là tủi thân, buồn bã trước mặt Off Jumpol em vẫn nở trên môi nụ cười thật tươi, thật hạnh phúc. Nhưng điều đó chính là điều khiến Off Jumpol hiểu lầm về em! 

Hiểu lầm em là người mạnh mẽ nhưng em không! Hiểu lầm là em là người vui vẻ nhưng em không! Hiểu lầm là nếu không có anh em vẫn sẽ sống vui vẻ nhưng hoàn toàn không đúng vì anh là lẽ sống của em là người giúp em tiếp tục sống trong cuộc sống vô nghĩa mà em đang có.

Nhưng Off Jumpol nào biết 

" Anh xuống rồi à! Mau mau ngồi xuống thử tay nghề của em đi nào! Toàn là món anh thích không nhé!"

Off Jumpol trầm mặc ngồi vào bàn ăn. Trong suốt buổi ăn, Gun Atthaphan nói đủ thứ chuyện trên đời từ việc hôm nay em đi chợ đến việc em gặp ai làm gì suốt cả ngay nhưng Off Jumpol vẫn tuyệt nhiên im lặng không nói một tiếng nào.

Off Jumpol buông đũa xuống, nhìn thẳng vào Gun Atthaphan khiến cậu đột nhiên im lặng. Thấy bầu không khí đột nhiên căng thẳng, Gun Atthaphan dù có lo sợ nhưng vẫn cười rồi lên tiếng

" Do em nói nhiều quá rồi...ha ha... Anh cười ăn tiếp đi! Em ăn xong rồi! Em ra phòng khách ngồi đây.. haha.."

" Nin đã quay về rồi!"

Câu nói này của anh khiến Gun Atthaphan đột nhiên tắt đi nụ cười em đang cười trên môi. Nhưng cũng nhanh chóng nở lại một nụ cười về phía anh rồi nói

" Em biết rồi!" nói xong em quay người bước ra phòng khách bật kênh truyền hình mà anh yêu thích rồi lặng im nhìn theo TV. 

Off Jumpol theo dõi từng biểu hiện của em ngay lúc này càng chắc chắn hơn về việc Gun Atthaphan không có anh sẽ không sao. Nghĩ đến đây anh cũng dọn dẹp bát dĩa rồi đi đến bên em ngồi xuống. 

Thấy anh ngồi xuống em cũng tựa vào vai anh rồi nói

" Anh ơi! Mình cùng nhau đi Phuket nhé!"

" Để làm gì?"

" Em không biết, em chỉ muốn vậy coi như là lần cuối cùng chúng ta bên nhau vậy! Được không anh?"

" Dù chúng ta không còn yêu nhau nhưng chúng ta vẫn có thể gặp nhau mà em"

" Au cái này khác lắm anh! Coi như anh trả công em bầu bạn với anh khi chị Nin đi nhá!"

" Được rồi" 

Đặt đầu em lại trên vai mình, Off Jumpol vuốt mái tóc của em rồi đặt trên đó một nụ hôn rồi im lặng cùng em tận hưởng phút giây ngọt ngào này cùng em.

Đến ngày đi Phuket, em vui biết bao nhiêu như thể em sẵn sàng để rời xa anh rồi vậy! Dù anh đâu biết đó là điều em không bao giờ muốn nó đến nhất!

Hoàng hôn buông xuống anh cùng em nắm tay dạo trên bãi biển rồi ngồi xuống một chỗ vắng người. Em vẫn thế vẫn thích ngồi vào lòng anh khi ta ngồi cạnh nhau em vẫn như thế vẫn dính người như thế.

Gun Atthaphan nhìn hoàng hôn đang buông xuống rồi nhìn lại người đang ôm mình " Anh ấy vẫn thế! Vẫn như ngày đầu anh và em gặp nhau! Anh ấy vẫn thế vẫn cuốn hút biết bao người bao gồm cả em! Anh ấy vẫn thế vẫn không yêu em" Nghĩ đến đây Gun Atthaphan nhanh chóng quay đầu đi mà vội lau đi giọt nước mắt. Off Jumpol thấy hết biểu tình của người trong lòng rồi anh chóng siết vòng tay ôm người trong lòng như một lời an ủi " Anh vẫn ở đây, vẫn chưa rời đi, vẫn đang bên em"

Một lúc lâu sau, Gun Atthaphan lên tiếng:

" Ước gì thời gian có thể ngưng lại lúc này anh nhỉ? Để em có thể tận hưởng phút giây ngọt ngào này cùng anh"

" Anh vẫn thế Jumpol à! Vẫn như ngày đầu chúng ta gặp nhau tại đây! Anh nhớ không?"

" Anh nhớ" Lần đầu anh và em gặp nhau là tại bờ biển này khi em cùng Tay Tawan - anh trai làm cùng công ti của em cũng là bạn thân của anh đến dự bữa tiệc của anh khi anh khởi nghiệp thành công với brand thời trang Land of something. Từ giây phút đó, em đã biết rằng em đã yêu anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên rồi đột nhiên anh biến thành lẽ sống của một người đang bế tắc trước cuộc sống vô vị nhạt nhẽo này chắc anh không biết em đã từng trải qua thời kì tăm tối như thế nào nó ảnh hưởng đến tâm lý em rất nhiều từ đó em sợ cảm giác phải ở một mình, em ghét cảm giác cô đơn cùng với những cảm xúc tiêu cực như đang bao trùm em mỗi khi em ở một mình dẫu anh không biết nhưng thật sự cảm ơn anh vì đã trở thành lẽ sống là niềm hy vọng khiến em không phải chiến đấu với việc này một mình nhưng có lẽ sắp tới em phải quay lại cuộc sống trước kia không có anh rồi.

Nghĩ đến đây, Gun Atthaphan tự cười chính mình rồi tiếp tục nói

" Anh thắp lên ngọn lửa trong trái tim em, thanh xuân này cùng anh là điều em không bao giờ hối hận" Nói đến đây, em ngồi thẳng dậy nhìn thẳng vào mắt anh cười một nụ cười thật ngọt ngào rồi nói

" Cho em hôn anh lần cuối nhé! Vì sau hôm nay em không biết khi nào chúng ta có thể gặp nhau nữa"

Off Jumpol nhìn em rồi nhẹ nhàng nâng cằm em lên rồi đặt lên mội em một nụ hôn nhẹ nhàng, ngọt ngào lan ra tràn ngập khắp không gian. Dây dưa một hồi, em chủ động tách môi anh ra rồi cười nói " Nhiêu đó là đủ rồi cảm ơn anh nhé!"

Gun Atthaphan nhìn anh cười rồi hướng về nơi tổ chức lửa trại bên kia của khách sạn họ đang ở rồi quay sang nói với anh " Mình ra ngoài đó nhảy một tí nha anh"

Off Jumpol gật đầu đồng ý rồi cùng Gun Atthaphan ra ngoài nhảy 

" Đừng hối hận khi ngày hôm nay trôi qua để thời gian không thể chia rẽ đôi ta, để thời gian đôi ta bên nhau sẽ mãi là vĩnh viễn"

" Nếu được bên cạnh anh lúc này thì tối nay em nguyện chết ngay lúc này"

" Forever young"

Chơi một hồi chán chê, Gun Atthaphan cùng Off Jumpol đưa về khách sạn. Trên đường đi, Gun Atthaphan thở không ra hơi nhưng nhất quyết không để Off Jumpol cõng về phải đợi anh ép buộc lên lưng do anh nói " Nếu em không để anh cõng về thì em về phòng còn anh ở đây". Gun Atthaphan biết anh là người nói được làm được vì thế đành leo lên lưng anh cõng về còn Off Jumpol thực hiện được ý đồ của mình cũng mỉm cười đắc ý. Sau một hồi im lặng, Gun Atthaphan lên tiếng

" Anh ơi! Từ đây đến mai anh đừng đối tốt với em như này nữa nhé! Em sợ anh đối tốt với em quá em không rời xa anh được!"

Nghe tới đây Off Jumpol bỗng trở nên trầm mặc hơn hẳn. Anh thả cậu nhóc trên vai xuống rồi nâng cằm em lên đặt lên đôi môi của em một nụ hôn nhẹ nhàng rồi nhìn em nói 

" Nhưng hiện tại em là người yêu anh, anh phải có bổn phận chăm sóc em nhưng dù em có không phải là người yêu anh đi nữa anh vẫn sẽ chăm sóc em nên đừng nói thế nhé! Anh rất buồn khi em nói thế"

Gun Atthaphan nghe đến đây liền nở một nụ cười rồi ôm choàng lấy anh nhưng cười thì có đấy nhưng chẳng biết sao nước mắt em lại thi nhau đổ xuống. Em nức nở trong vòng tay anh rồi nói

" Anh ơi! Em chỉ xin anh lần cuối thôi.. hức... anh đừng rời xa em được không... anh đừng tìm chị Nin được không anh... hức... được không anh?"

Off Jumpol đưa tay đỡ em, nghe tiếng em nức nở như thế trái tim anh như có hàng ngàn mũi dao đang đâm vào vậy rồi anh cũng rơi nước mắt nhưng cũng chẳng biết nói câu gì ngoài câu " Anh thật sự xin lỗi em Gun à..."

Khóc đã đời, em mệt mỏi dựa vào người anh mà thiếp đi. Off Jumpol chỉ còn cách bế em về phòng rồi ôm chặt em trong vòng tay mà nói " Anh xin lỗi em Gun à! Anh không thể bên em, cảm ơn em vì đã xuất hiện. Thanh xuân này có em cạnh bên là điều anh không hối hận nhất!". Nói rồi anh siết chặt vòng tay ôm người bên cạnh vào lòng, Gun Atthaphan nghe tiếng anh thở đều đều rồi mới mở mắt ra đưa tay vuốt ve gương mặt người thương rồi nói " Xin anh dùng cả trái tim mình cả khi ngủ chỉ dùng để yêu em nốt hôm nay thôi nhé vì ngày mai chúng ta phải chia xa mất rồi" 

Gương mặt em lúc này đã thấm đẫm nước mắt cố gắng nhịn khóc lại em vùi người vào anh ôm anh thật chặt vì hôm nay là ngày cuối rồi, ngày cuối bên anh rồi...

Sáng hôm sau, khi Off Jumpol tỉnh dậy thì người bên cạnh đã biến mất rồi chỉ để lại cho anh mảnh giấy " Thanh xuân của em tươi đẹp hơn vì có anh bên cạnh". Chỉ một mảnh giấy vỏn vẹn vài câu chữ nhưng tâm can của Off Jumpol như có hàng ngàn mũi dao đang đâm vào anh vậy.

Nửa tháng trôi qua, Off Jumpol như người mất đi nửa linh hồn vậy

Gun Atthaphan như bốc hơi khỏi thế giới của Off Jumpol vậy!

....

Đang sầu não không biết nên để SE hay HE đây huhu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net