Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim ngắn trên đồng hồ chỉ vừa mới điểm tới năm giờ sáng hơn, thế mà có người đã tỉnh giấc. Taehyung đôi mắt vô hồn nhìn đến một cách chăm chú lên trần nhà. Nhắm mắt rồi lại mở mắt, xoay tới rồi lại xoay lui, làm thế nào hắn cũng chẳng thể ngủ lại được.

Hôm qua, sau khi nói chuyện... à không, là Taehyung hắn đi làm phiền người ta, còn không biết xấu hổ mà đứng đó nói những lời không hay với người ta. Rõ ràng Jungkook cậu đã ghét hắn thật rồi.

Sau tình huống đó, hắn cũng chả muốn ở lại nữa, thanh toán xong lặp tức về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường đánh một giấc, tới tận bây giờ thì đột nhiên tỉnh dậy không ngủ lại được nữa. Và vẫn chỉ có một lý do khiến hắn như vậy, vẫn chỉ là một Jungkook cậu.

Hắn băn khoăn trong lòng về những lời cậu nói với hắn hôm qua đến ngủ cũng chẳng ngon giấc. Cậu nói hắn và cậu đã coi như là chưa từng quen biết nhau, cậu đã làm được nhưng hắn thì không, việc đó khó hơn hắn nghĩ nhiều. Hắn không muốn gượng gạo, bắt ép bản thân phải quên đi cậu nữa, hắn không làm được. Taehyung hắn chỉ muốn cậu trả lại cho hắn một người bạn mang tên Jungkook. Muốn cậu... đừng ghét hắn nữa.

Taehyung chậm rãi ngồi dậy, vươn vai ngáp một cái thật sâu vào. Hắn bước xuống giường, đi từng bước chậm chạp vào phòng tắm.

Làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồng phục xong, Taehyung vừa xuống nhà đã nghe đâu đó mùi đồ ăn thơm phức từ trong bếp toả ra. Hắn bê cái bụng đang dần kêu đói lững thững đi vào.

Mẹ Kim ngồi trước bàn chăm chú đọc tạp chí thấy Taehyung đi vào liền một phen hoảng hốt. Chẳng phải bây giờ mặt trời còn chưa chịu lên, thế nào thiếu gia họ Kim lại cao hứng mà dậy sớm thế?

- Con trai, con có bệnh? - Bà Kim mắt trợn to, miệng không khép lại được lo lắng hỏi han.

- Phải, con bệnh rồi. - Taehyung thả cặp qua góc bàn, kéo ghế ra ngồi xuống.

- Bệnh gì a? - Bà Kim thắc mắc hỏi.

- Nếu con biết cũng đâu cần dậy sớm thế này. - Taehyung không để ý mẹ mình nữa, bắt đầu thưởng thức bữa sáng vừa được người dọn ra.

Bà Kim rốt cuộc vẫn là không hiểu được ý tứ trong câu nói của Taehyung. Trước đây, dù có phong ba bão táp ập tới, Taehyung vẫn chả thèm quan tâm, cứ thế nằm thẳng cẳng mà ngủ. Hôm nay lại phi thường dậy sớm khiến bà không thể hiểu nổi lý do là gì. Chỉ biết là nhờ có bệnh nên thằng con chưa bao giờ biết dậy sớm là gì của bà hôm nay lại đột nhiên thay đổi. Một dấu hiệu đáng mừng a.

Taehyung ăn xong liền xách cặp ra ngoài mang giày. Không quên ngoảnh đầu lại nói với bà Kim kêu tài xế không cần phải đợi, Taehyung hắn là hôm nay sẽ đi bộ. Nghe xong bà Kim lại thêm một phen hoảng hốt nữa. Mắt đảo liên tục, dấu hỏi to đùng trong mắt nhìn hai cô giúp việc bên cạnh như muốn hỏi nó hôm nay bị sao vậy, thế nào lại thành ra thế này?

Taehyung đi bộ một hồi mới tới được khu nhà Jungkook. Hắn đứng cách cửa nhà cậu một khoảng không xa, không dám chạy lại bấm chuông mà chỉ biết đứng đó nhìn vào trong đợi một bóng dáng ai đó. Hắn không biết bản thân vì cái gì mà không đi tới trường, lại đi tới đây đứng chờ một người đã chán ghét mình. Nói thẳng ra thì Taehyung hắn là thật sự muốn một lần nữa được làm bạn với cậu, muốn cùng cậu trở lại như lúc trước. Hắn đơn giản chỉ muốn như thế.

Nhiệt độ vào buổi sáng sớm hầu như lúc nào cũng rất thấp, không thể gọi là ấm áp được. Taehyung không biết từ khi nào đã lạnh đến cơ thể hơi run lên, hai lòng bàn tay liên tục ma sát vào nhau mà tìm kiếm hơi ấm. Dù lạnh là thế nhưng hắn lại chẳng nguyện ý mà rời đi, muốn chờ cậu đi học cùng. Lại chẳng biết bản thân đã đứng đây bao lâu rồi, hơn cả tiếng chứ không ít.

Nhìn giờ hiển thị trên điện thoại, Taehyung ước tính chỉ còn khoảng hơn nửa tiếng là bắt đầu vào tiết một. Thế mà hắn từ nãy giờ vẫn chưa thấy cậu ra đi học. Không phải là đã đi học từ sớm rồi chứ? Hay là nhà Jungkook cậu có cổng sau cũng không chừng?

Đột nhiên, cổng rào sắt nhà Jungkook mở ra, cậu bước xuống bậc thềm cùng cái ba lô vác trên vai, đầu tóc có chút rối bời, vẻ mặt hối hả nhanh chân chạy đi.

Taehyung thấy vậy liền từ từ chạy theo phía sau cậu. Cũng hiểu được phần nào, chắc là do cậu ngủ quên hay gì đó nên mới ra khỏi nhà đến trường muộn thế này.

Jungkook là hôm qua thức khuya để hoàn thành nốt đống bài tập. Lúc làm xong thì tinh thần đã không còn được tỉnh táo nữa rồi, buồn ngủ đến không chịu được mà gấp gáp đi cài báo thức rồi vô ý để lố giờ. Thế là sáng nay phải nhờ Jimin gọi điện cậu mới biết trễ mà lập tức rời giường, vội vã đi chuẩn bị để tới trường.

Cảm thấy bắt xe bus thật rất mất thời gian, Jungkook cứ thế bán sống bán chết mà chạy. Cậu đến trường cũng vừa kịp trước lúc chuông reo. Vừa chạy vào lớp thì đã không còn sức nữa rồi, nằm gục ra bàn mà thở hì hục.

Taehyung vài giây sau cũng đi vào. Dù là ban nãy chạy theo Jungkook cũng rất mệt, nhưng hắn lại đang cố ý giấu đi sự mệt mỏi đó mà trưng ra bộ mặt thảnh thơi, đi về bàn mình ngồi.

Vừa đặt mông xuống, Taehyung liền đưa mắt nhìn sang Jungkook một cái. Hắn ngồi bàn chót lớp, cậu thì ngồi ở dãy bàn trên cùng, từ khoảng cách này, hắn cũng chỉ nhìn thấy phía sau. Chỉ thấy cậu nằm gục ra bàn, chắc là đang rất mệt. Mới sáng sớm mà đã phải chạy như thế này rồi, hắn thấy thật tội cho Jungkook cậu.

Hắn nghĩ nghĩ, cậu là do dậy trễ nên mới đến trường muộn, nếu vậy thì chắc ăn sáng cũng chưa ăn, thật không tốt, không tốt cho dạ dày tí nào.

Giờ giải lao, Taehyung nhanh chóng đi vào canteen mua một phần kimbap muốn đem vào lớp cho Jungkook ăn sáng. Hắn nghĩ chắc chắn cậu sẽ không bao giờ chịu nhận cơm hắn đưa, vì thế hắn đang muốn nhờ ai đó đưa cho cậu thay hắn. Người đang đói dù thế nào nhìn thấy cơm dâng trước mặt cũng sẽ thèm đến không quản được cái bụng nữa, ăn thì ăn thôi, cũng đâu ai rảnh mà hỏi nhiều làm gì. Jungkook cậu được Taehyung tôi mua cơm cho là phúc mà không phải ai cũng dễ dàng được hưởng đâu.

Taehyung một bụng vui vẻ, nghĩ rằng chắc Jungkook sẽ chịu ăn cơm hắn đưa thôi, cũng không nghĩ tới những phát sinh nào khác có thể xảy ra, cứ thế cầm hộp cơm đi về phía lớp học.

Nhưng khi vừa bước tới cửa lớp, Taehyung đã thấy ngay một cảnh tượng khiến hắn rất không vừa ý.

Jungkook trên tay cầm muỗng múc cháo từ trong hộp nhựa trên bàn rồi đưa lên miệng ăn thật ngon lành.

- Thế nào, ngon không? - Jimin ngồi đối diện cậu cười hỏi.

Trên bàn là hai hộp cháo nóng ấm với mùi thơm tỏa ra thật khiến Jungkook không thể kìm hãm được cơn đói bụng của mình.

- Ừ, rất ngon. - Jungkook trả lời qua loa, tập trung ăn cháo.

- Hồi sáng thím Lee nhà tớ nấu cháo rất nhiều, tớ thấy vậy nên kêu thím ấy lấy ra hai phần để tớ đem vào cùng cậu ăn sáng. Thế mà cậu lại vô trễ thế kia, làm tớ bây giờ mới được ăn sáng. - Jimin tỏ vẻ trách móc nhìn Jungkook đang ăn đến một cách chăm chú mà nói.

- Được rồi, là tớ có lỗi, lần sau sẽ bù lại. - Jungkook ngước mặt cười cười nói.

- Cũng may là hộp giữ nhiệt đó, không là Jungkook cậu có cháo nóng mà ăn sao.

- Jimin cậu thật rất tâm lý. - Jungkook cười nói.

Jimin không nói gì nữa, ngồi nhìn Jungkook ăn một hồi mới quay lại cầm muỗng mà ăn phần của mình.

Đứng trước cửa lớp, Taehyung từ nãy giờ vẫn là bất động trơ mắt nhìn cảnh tình tình ái ái của Jungkook và Jimin. Lửa giận trong bụng hắn cứ thế bộc phát, hắn giận đến mức nghẹn một hơi mà bốp chặt hộp cơm trên tay . Nhưng rồi cơn giận trong hắn cũng nhanh chóng dịu đi. Thật trớ trêu mà, hắn bây giờ chỉ cảm thấy bất lực, thất vọng không thôi. Thất vọng vì bản thân thật chậm chạp, không thể được như Jimin đó.

Taehyung xoay người đi lại thùng rác rồi ném hộp cơm vào. Hắn không muốn tức giận, chỉ thấy bản thân giống như đang bị đùa cợt, không biết có bao nhiêu là đáng thương. Khẽ nhếch môi cười khổ một cái. Vẫn là không thể bỏ cuộc được. Hắn hạ quyết tâm nói với bản thân, lần tới nhất định phải đến nhanh hơn Jimin đó một bước. Lần này, coi như Taehyung tôi thua Jimin cậu, lần sau cậu có nằm mơ cũng sẽ không thắng được tôi đâu!

Giờ thể dục, thầy giáo một thân đồ thể thao năng động đứng nghiêm trang giữa lớp mà phổ biến nội dung buổi học hôm nay. Cũng chẳng có gì nhiều, chỉ nói đơn giản là hôm nay sẽ có một tiết học tự do như lần trước, cuối câu còn dặn dò các em hãy nghiêm túc tập luyện. Nói xong thầy hít một hơi rồi hô lên khẩu lệnh: "Bắt đầu luyện tập!".

Các học sinh xếp hàng ngồi ngay ngắn giữa sân nghe rõ khẩu lệnh, từ từ đứng dậy đi tới lấy những quả bóng chuyền từ trong cái rổ to đùng đặt một bên. Taehyung cũng nhanh chóng đi tới lấy cho mình một quả rồi đảo mắt tìm kiếm bóng dáng ai đó. Thấy được người nọ đang đứng một mình cách hắn không xa, hắn liền sải bước đi tới.

- Jungkook, bắt cặp với tôi. - Taehyung chạy tới, nét mặt vẫn bình thản mà nói.

Jungkook trên mặt không lộ ra biểu tình gì, chỉ là ánh mắt thật rất lạnh lùng. Cậu im lặng, không nguyện ý muốn trả lời, chỉ nhìn hắn một cái rồi thôi.

Taehyung định tiếp lời thì Jimin từ đâu chạy tới:

- Jungkook à, có bóng rồi, chúng ta đi tìm chỗ nào mát mát rồi cùng chơi.

- Ừ. - Jungkook nhẹ gật đầu, muốn bỏ đi thì đột nhiên bị Taehyung dùng thân chắn lại.

Cậu ngước mặt, khó hiểu nhìn Taehyung dùng ánh mắt sắt như đao mà nhìn cậu.

- Taehyung, làm gì vậy? - Jimin hỏi.

- Tôi đã bắt cặp với Jungkook rồi. - Taehyung lạnh giọng nói.

Jimin nghe được, phi thường ngạc nhiên, quay sang nhìn Jungkook:

- Cậu đã bắt cặp với Taehyung rồi sao?

- Không có.

Jungkook một câu liền dứt khoát nói ra làm Taehyung không thể không sững sờ. Giờ phút này, không biết bản thân nên nói gì cho hợp tình cảnh đây. Sẽ cười cười cho qua chuyện xong rồi trơ mắt đứng nhìn Jungkook cùng Jimin dắt tay bỏ đi, hay là quyết đoán đến cùng, lấy dây xích Jimin này lại rồi một phát ném vào sở thú cho sư tử xé xác để khỏi làm phiền tới việc tốt của hắn. Nghĩ là thế thôi, cho đến cuối cùng, hắn vẫn là cái gì cũng không thể nói ra, cổ họng như đông cứng rồi.

Bất giác, Taehyung cảm thấy bản thân bây giờ thật chỉ là một kẻ phá đám, cơ bản là không thể nào xen vào giữa hai người này được. Cậu thật sự muốn cự tuyệt hắn? Còn không nguyện ý mà để lại cho Taehyung hắn chút lòng tự trọng nữa mà.

- Jimin, chúng ta đi.

Jungkook xoay người bước đi. Jimin cũng ôm quả bóng đi theo sau. Được vài ba bước thì Taehyung lên tiếng:

- Jungkook...

Cậu nghe được nhưng là không có tâm trạng để nghe hắn nói. Giả điếc mà bỏ đi.

Taehyung đứng ngớ người ra nhìn theo bóng lưng cậu. Cái gì cũng không muốn nói nữa.

Từ nhỏ đến lớn, hắn được gia đình hết mực cưng chiều, bạn bè thì không bao giờ thiếu, ai ai nhìn thấy cũng đều muốn kết giao với hắn. Hắn dù là có làm gì sai cũng luôn được người khác dễ dàng bỏ qua. Vô tình làm tăng thêm tính kiêu ngạo của hắn. Đến cả khái niệm xin lỗi là thế nào, hắn cũng không biết.

Hôm nay lại gặp phải Jungkook cậu, hắn lần đầu vì muốn níu giữ mối quan hệ với người khác mà đã tự hạ thấp bản thân mình đi làm nhiều thứ vì cậu đến như vậy. Cậu lại vẫn không hề động lòng dù chỉ một chút. Hắn không hiểu, không hiểu là rốt cuộc vì cái gì hắn phải như vậy. Cậu là đang muốn thử thách lòng kiên nhẫn của hắn? Thế thì cậu đã thắng rồi.

Lần trước là hắn nhạo báng cậu, dùng lời lẽ không hay để nói với cậu, còn nói từ nay coi như chưa quen biết cậu. Lần này, hắn lại chạy đi làm con chó theo đuôi cậu, mong muốn cậu bỏ qua tất cả. Hắn không biết bản thân có bao nhiêu là trơ trẽn. Nhưng lỗi của hắn là lỗi đáng chết sao? Không thể tha thứ được sao? Nếu vậy Jungkook cậu sao không đem đao ra mà trảm đầu hắn luôn đi!

Bây giờ hắn mới nhận ra, tất cả đều không đáng, con người như hắn tại sao phải đi cần cậu nguôi giận rồi tha thứ cho hắn. Không có một Jungkook cậu thì hắn sẽ chết sao? Không đời nào, không đời nào Taehyung hắn đi làm cái chuyện thấp hèn này nữa. Từ nay, mạnh ai nấy sống, Jungkook cậu muốn hận thì hận đi, Taehyung tôi không quản.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net