Chap1 : gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu thế kỉ thứ 18 một cơn mưa sao băng lớn khủng khiếp rơi xuống Trái Đất. Seoul năm đó vẫn còn là Josen cũ. Một cậu bé được sinh ra trong một hang động tối và ẩm.Yoon Doojoon - đứa con trai tinh thần của gia đình một phú ông chào đời. Được sinh trong hang thờ thần sói vào một đêm đăc biệt như thế này chính là điềm dự báo cho số phận phi thường của cậu bé.
.
.
.
6 tháng sau, phu nhân quốc thần họ Yang nổi danh khắp đất nước bởi vẻ đẹp không tuổi cũng hạ sinh cho dòng họ này một cô con gái đẹp tuyệt trần. Đôi mắt to sáng ngời màu đỏ máu, làn da trắng như tuyết, chỉ trừ sóng mũi ra thi mọi thứ gần như hoàn hảo. Yang Yoseob - cô từ nhỏ luôn được biết đến bởi vẻ ngây thơ trong sáng không vết ố làm cho bao người ao ước. Cha cô là một Bá tước ma cà rồng nên ông cũng khá thất vọng về vẻ bề ngoài ấy. Nhưng làm sao được, do mẹ cô là con người lại phải lòng một vị Bá tước như ông mà sinh ra cô vẫn còn là dòng máu ma thì đó quả là điều may mắn. Trong triều chính căng thẳng, hai gia tộc Yong gia và Yang gia luôn đối đầu với nhau phải khiến cho cả thiên hạ phải khiếp sợ. Vì là gia tộc Vampier nên khả năng thôi miên con người cũng là chuyện thường tình. Thâu tóm đc Hoàng thượng đương triều nhưng Yang gia lại vẫn để cho tên Hoàng thượng họ Lee cầm quyền có điều là Yang gia ở phía sau điều khiển. Tuy vậy, Yang vẫn khoan nhượng cho những người trog hoàng thất, Yang lão gia đây chỉ muốn trừng phạt vị vua bất tài ngạo mạn kia. Còn Yong gia vẫn trụ đc lại thì quả là quá tài năg, có gì đó bất bình thường ở Yong gia.
Về phía Doojoon, anh lớn lên trong sự nuôi nấng kĩ lưỡng của Yoon phú ông. Từ nhỏ anh đã giỏi toàn diện, giỏi mọi mặt.

.

.

.
18 năm sau , vào mùa xuân - thời điểm trăm hoa đua nở, thân ảnh của một nữ nhân nhỏ lộ diện dưới ánh mai. Đôi mắt ấy, ánh nhìn màu đỏ trong đôi mắt vẫn lung linh tươi cười chúc mọi người năm mới. Hôm nay Seobie nhà ta rất là rạng rỡ cùng Wônie dạo chơi khắp phố ( Son Dongwoon là em trai họ của Seobie nhà ta đó mà). Hai chị em đi chơi cả sáng đến chiều rồi mới chịu về . Do Woon sợ mẹ la nên Woon về trước, chỉ còn xốp nhà ta là gan lì chơi tiếp ( au: đây dòng họ ma cà rồng khá đặc biệt thuộc chủng loài chúa nên đi ra nắng cũng không sao chỉ khi đi vào ngày rằm mới cháy da). Trời cũng vừa sụp tối, Seob mới nhận ra cô phải về nhà . Ngoài mặt thì khá vui vẻ, nhưng trong lòng lại lo rằng sẽ bị appa mắng miếc. Ầm ... ầm ... mưa đấy sao đây? Cơn mưa đầu mùa có thể giết chết một con ma cà rồng bởi hơi lạnh của đất và mùi nắng mà chỉ có Vampier mới nhận ra. Chạy ... té... giọt mưa thấm vào da thịt cậu. Tốc độ của cô giảm dần ... bịch!

- Thả tôi ra á ...! Cô ngã vào người của một nam nhân khác cho dù không cần bt người đó có bị sao không nhưng vẫn cứ ra sức đạp lên người khác để bỏ chạy.

- Cô im lặng đi. Giờ hai ta đag nằm trong hang động rồi. Không có giọt mưa nào đâu. Tôi đã cứu cô đấy nhá! Chạy gì mà ghê thế , thấy cô như thế nên tôi mới kéo vào đó.- Doojoon nhìn cô cười dịu nói.

- Tôi... - Seob ngẩng đầu lên nhìn thấy một khuôn mặt nam nhân đang nhìn mình mỉm cười.

Rầm ...! Sét đánh sao hay là tim cô chệch một nhịp khi nhìn thấy anh cười với mình. Mặt cô bỗng đỏ bừng và nóng rang. Cảm giác này thật lạ .

- Á ... ( bị Doo kí đầu á)

- Cô đang nghĩ cái gì thế hả? Sao đờ người ra thế? Mà sao cô ... mặt cô đỏ kinh khủng thế ... hay là mưa nên cô bệnh rồi hả? - Doo đỡ cô dịu dàng ngồi xuống. Anh bắt đầu nhóm lửa để sửa ấm cho hai người.

- Anh... Đừng động vào tôi. Nam nữ thụ thụ bất thân nha. - Câu nói ngay ngô khiến anh phải bật cười

- Ở đây cô động tôi thì không sao, tôi chỉ muốn dìu cô ngồi xuống thì ại này nọ, được thôi nếu thế thì nam nữ chẳng có tình bạn à?

- Tên láo xược ... nói đi cậu là con nhà ai dám to gan thế.?

- Nè ... cô đừng hòng dựa vào gia thế mà ngược đãi dân thường. Cho dù cô là công chúa hay con gái của Yang gia , Yong gia gì đó tôi cũng chẳng có sợ nhé. Nghe đây , tôi lên kinh để thi làm quan để ra sức giúp triều đình đó nghe chưa? Cô không giữ phận con gái lại ra đây h này , thiên hạ sẽ chê cười cô đấy bít chưa?

Nghe xong mà Seobie nhà ta lại giận muốn điên mặt, đc : anh dám nói tôi như thế thì không chừng đêm nay anh phải ... chưa kịp cho dòng suy nghĩ đó chạy qua thì Seob lại bất tỉnh.

- Này ... này ... cô sao thế ?

- Máu ... miệng Seob mấp mấy thốt lên nhỏ như tiếng rên.

Đô khó hiểu nhìn xung quanh xem thử Seobie có bị chảy máu không , mặt khác lại hỏi:

- Cô muốn gì cơ.

- Chỉ cần cho tôi giọt máu của anh ... chỉ ba giọt thôi ...

- (What the heal???) @@ máu ?

- Phải đây là bệnh của tôi rồi khi bị như thế tôi phải được uống ba giọt máu của nam nhân để qua khỏi. Tôi xin anh , còn không ngày mai cả nhà anh sẽ phải hốt xác anh và tôi đấy!

- Trời ạ chắc thế lực gia đình cô phải lớn lắm đây mới có thể thốt ra những lời ngông cuồng đến thế. Thôi được cô cần thì tôi cho , dù gì từ nhỏ tôi đã leo trèo té nhiều lần mất nhiều máu h có cho cô ba giọt cũng chẳng sao! Để tôi lấy dao rạch máu cho cô.

- Không ... máu anh đụng vào dao sẽ dơ ... anh lại gần tôi đi ...- Seob tội nghiệp thở hổn hển như con cá mắc cạn van xin.

Ặc ... Seob rướn người cắn một nhát vào cổ của Đô làm Đô bất động trong vài giây. Tiếng rên của Seob uống đc máu càng làm cho con người ta phải thấy đỏ mặt.

- Thôi rên ... - chưa kịp nói xong Seobie đã ngã thẳng vào người Đô.

- Tôi xin anh , lát nữa tôi sẽ rất lạnh , làm ơn hãy ... ôm tôi vào lòng ... tuyệt đối đừng đưa tôi đến gần lửa tôi xin anh.... - nói xong Seob bất tỉnh để lại người thức đang vô cùng hoan mang =="

- Trời ạ , sao mình phải vác cái của nợ này vào lòng chứ ><

Seobie ngã vào lòng Đô , mắt nhắm nhưng miệng vẫn con nở nụ cười nhe, thật dịu dàng và đáng yêu làm sao! Cô cười là vì lần đầu cảm nhận được tình yêu đầu tiên của cuộc đời một Vampier.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net