Nàng ấy quá kinh diễm, phải làm sao? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


'Lưu ý cốt truyện không đi theo tiểu thuyết gốc, nhân vật OOC. Nếu mọi người yêu thích thì để lại một tim cho tui có thêm động lực nha <3'



Đêm đã buông xuống, bầu trời tối đen như mực, những đám mây bay trên trời cao che đi ánh trăng sáng, khiến vạn vật trong đêm tối đen càng thêm đen. Trong phòng nhỏ, có một thiếu niên cao lớn, trên trán nhỏ đeo một chiếc băng đầu làm bằng ngọc, trong tay cầm muỗng thi thoảng khuấy đều hỗn hợp màu nâu nâu đang sôi trong nồi.

"Chủy công tử, Tiêu hộ vệ sai thuộc hạ mang tin tức đến cho ngài."

Ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ, sau đó là một giọng nói mang theo chút vội vã truyền đến.

"Nói!" Cung Viễn Chủy hơi dừng lại động tác, vẻ mặt vẫn không thay đổi

Hộ vệ từ ngoài đẩy cửa bước vào trong, cung kính hành lễ sau đó trả lời :"Tiêu hộ vệ nói Vũ thiếu chủ đã mang những tân nương tới cho người thử thuốc, Tiêu hộ vệ muốn biết xem liệu Vũ thiếu chủ có thật sự tới đây không..."

"Ta biết rồi..." Cung Viễn Chủy phẩy tay một cái, ra hiệu cho tên kia lui xuống. Xem ra Cung Tử Vũ thật sự gây chuyện, Cung Viễn Chủy cũng muốn xem xem tên ngốc đó có thể làm ra chuyện ngu xuẩn gì nữa!

Nói rồi, Cung Viễn Chủy xoay người khoác lên người một chiếc áo lông thú, sau đó sải bước vào trong bóng đêm ngoài kia...

Cung Viễn Chủy dễ dàng tìm thấy Cung Tử Vũ cùng đám tân nương kia ở mật đạo lối ra bên ngoài Cung môn. Tên ngu xuẩn đó lại muốn giải cứu đám tân nương có chứa cả Vô Phong sao? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đến vậy à?

Thật là nực cười, chẳng lẽ Cung Tử Vũ cho rằng chỉ cần đưa tân nương vào mật đạo thì bọn họ có thể sống sót ra ngoài sao? Mật đạo có rất nhiều cơ chế bẫy, lần trước Cung Tử Vũ lẻn ra ngoài với sự bảo vệ của Kim Phồn nên mới có thể sống sót ra bên ngoài. Nếu để những nữ nhân tay chân mềm yếu, trói gà không chặt chui vào trong đó, cho dù không chết cũng chắn chắn sẽ tàn tật.

Đôi khi Cung Viễn Chủy tự hỏi, liệu Cung Tử Vũ là ngây thơ tốt bụng hay thật sự là một kẻ vô dụng ngu ngốc?

'Cạch'

Cung Viễn Chủy cầm một viên gạch nhỏ bên cạnh, ném vào nút khởi động mật đạo khiến cánh cửa vừa mở ra liền đóng lại.

"Yo, Cung Tử Vũ, không biết từ khi nào mật đạo lại trở thành lối đi tự do của ngươi vậy?" Một giọng nói lạnh lùng, u ám vang lên từ phía sau đám người.

Sắc mặt Kim Phồn nghiêm lại, đưa tay hành lễ với thiếu niên đang đứng trên mái nhà. "Chủy công tử."

Vân Vi Sam quay người lại nhìn thiếu niên mặc áo choàng đen, hắn có đôi môi hồng hào cùng một hàm răng trắng. Dáng người cao ráo, mái tóc đen được thắt bím gọn gàng, một vẻ xinh đẹp hiện lên trên gương mặt non nớt ấy.

Đám người nghe thấy giọng nói của Cung Viễn Chủy liền tức khắc quay người lại nhìn hắn, chỉ thấy thiếu niên trên miệng nở một nụ cười mỉa mai.

Cung Viễn Chủy liếc mắt nhìn một lượt, trong thoáng chốc hắn nhìn thấy một thân ảnh với đôi mắt to tròn đen láy đang nhìn hắn chăm chú. Trong khi những kẻ khác nhìn thấy hắn liền hoảng sợ thì nữ nhân ấy lại nhìn hắn một cách điềm tĩnh. Điều đó khiến hắn cảm thấy thật tò mò.

Thú vị thật!

Nhìn nữ nhân đó xinh đẹp kiều diễm khiến Cung Viễn Chủy nhớ lại chú thỏ tai cụp mà ngày bé hắn từng nuôi, đôi mắt trong trẻo tròn xoe lấp lánh lại giống nhau đến kỳ lạ.

Vân Vi Sam cảm thấy sống lưng ớn lạnh khi nhìn thấy nụ cười trên môi thiếu niên, một nụ cười u ám và đáng sợ. Nếu Kim Phồn gọi hắn ta là 'Chủy công tử' vậy chắc hẳn hắn chính là Cung Viễn Chủy.

Cung môn được chia thành bốn cung điện lớn là Thương cung, Giác cung, Chủy cung và Vũ cung. Chủy cung chuyên về y dược, chế tạo độc dược và tạo ra ám khí. Trong Cung môn thì Giác cung và Chủy cung là nơi u ám và nguy hiểm nhất. Có vẻ như sau này Vân Vi Sam vẫn nên cẩn thận hơn khi gặp hắn hoặc tốt nhất là đừng bao giờ gặp..

"Ta làm theo mệnh lệnh của thiếu chủ, không phải báo cáo với ngươi.." Cung Tử Vũ ở bên cạnh đứng ra nghiêm mặt nói.

"Là làm theo mệnh lệnh hay là tự ý làm sai, bản thân ngươi biết..!" Cung Viễn Chủy không hề nhượng bộ, mỉa mai trả lời. Vừa dứt câu, Cung Viễn Chủy đạp chân lên mái nhà sau đó bay xuống, giơ lòng bàn tay về phía Cung Tử Vũ.

Kim Phồn thấy vậy liền vội vã rút kiếm giao chiến với Cung Viễn Chủy. Cung Tử Vũ thấy tình hình không ổn liền quay người lại la lớn với đám tân nương :"Mấy cô nhanh chóng chạy, ta sẽ ngăn hắn."

Cung Viễn Chủy cùng Cung Tử Vũ và Kim Phồn giao đấu, trong lúc gấp gáp Cung Tử Vũ vội vã nói với Cung Viễn Chủy

"Ta không có ý định để họ rời đi, chỉ là một cái bẫy. Đừng đi qua giới hạn!"

Cung Viễn Chủy dùng bàn tay đánh vào ngực Cung Tử Vũ khiến anh ta ngã xuống đất, Cung Viễn Chủy vẻ mặt mỉa mai châm chọc nói

"Bẫy? Thú vị thật, ta còn tưởng ngươi chỉ là một tên vô dụng thích tới hoa lâu chơi bời...vậy để ta giúp ngươi tạo bẫy một cách chân thực hơn nhé?"

Sau đó, Cung Viễn Chủy đưa tay ném về phía những tân nương một loại bột độc màu xanh mà hắn mới nghiên cứu. Bột độc này là phát minh mới nhất của hắn, có cực độc rất mạnh, nếu không có thuốc giải của hắn thì trong vòng sáu canh giờ độc sẽ phát tác, người trúng độc sẽ chết. Hơn nữa kể cả có thuốc giải cũng không thể giải độc toàn bộ, mà phải uống thuốc giải liên tục trong vòng ba ngày, mỗi ngày là một loại thuốc khác nhau. Không ai có thể biết thuốc giải gồm những thứ gì, ngoại trừ Cung Viễn Chủy.

Vân Vi Sam lấy vạt áo che mặt, một lát sau khói độc tan đi. Trên mu bàn tay bị bột độc dính phải xuất hiện một vết mẩn đỏ lớn, kèm theo đó Vân Vi Sam cũng bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng. Vân Vi Sam lúc này mới cảm thấy lời đồn quả không sai, Cung Viễn Chủy thật sự là một tên thiếu niên tàn nhẫn và nguy hiểm.

Vân Vi Sam ngẩng đầu muốn hướng Cung Tử Vũ cầu cứu, nhưng đầu óc choáng váng, ánh mắt mơ hồ nên cô không thể phân biệt được rõ ràng. Vân Vi Sam tưởng bản thân đang nhìn Cung Tử Vũ nhưng thật ra lại đang nhìn Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy cũng để ý thấy ánh mắt lấp lánh như ngọc, ánh mắt đỏ ửng ngập nước đang nhìn hắn. Lần đầu tiên hắn thấy được sự đáng thương, xinh đẹp đến mức kinh diễm như vậy.

"Ta chưa muốn chết....ta không muốn chết...!" Những tiếng gào thét khóc lóc cùng tiếng thì thầm oán trách vang lên xung quanh Vân Vi Sam.

Nghe tiếng khóc, Cung Viễn Chủy cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn không hiểu sao những nữ nhân khác khóc lóc kêu than khiến hắn thật sự tức giận, nhưng lại có một nữ nhân chỉ rơi nước mắt cũng khiến hắn cảm thấy nàng thật đáng thương...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net