Nàng ấy quá kinh diễm, phải làm sao? (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






'Lưu ý cốt truyện không đi theo tiểu thuyết gốc, nhân vật OOC. Nếu mọi người yêu thích thì để lại một tim cho tui có thêm động lực nha <3'


'''''''''


Không gian trên yên ngựa không hề rộng rãi, khoảng cách giữa hai người bọn họ lại cực kỳ gần, gần đến mức Vân Vi Sam tựa hồ có thể cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra từ tấm lưng rộng lớn của thiếu niên. Trước mặt nàng là bờ vai rộng của nam nhân, thân thể được áo choàng của hắn che phủ, cả cơ thể nàng giờ đây được bao bọc trong mùi hương của hắn, một mùi thơm thảo dược đặc trưng.

Cung Viễn Chủy cảm nhận được Vân Vi Sam ở đằng sau có chút bối rối, nữ nhân đơn thuần chỉ đang đưa tay nắm chặt lấy gấu áo của hắn. Kể từ cái ngày nhận được giỏ bánh đặc biệt của nàng, hắn đã vô thức luôn muốn được gần gũi hơn với nàng. Trong đầu rất nhanh hiện ra một ý nghĩ có phần xấu xa, hắn nghĩ tới liền trực tiếp nắm dây cương, lao nhanh về phía trước.

Vân Vi Sam không chú ý tới ngựa đang rất nhanh lao về phía trước, quán tính nàng bị lùi lại về phía sau, Vân Vi Sam bị sốc tới mức nhanh chóng đưa hai tay ôm chặt lấy eo của nam nhân trước mặt, nàng nhắm chặt hai mắt, bất mãn lên tiếng.

"Sao Chủy công tử không nói cho ta biết là ngươi phóng ngựa nhanh như vậy? Lỡ ta ngã thì phải làm sao?"

Cung Viễn Chủy thư thái mỉm cười khi cảm nhận được vòng tay đang siết chặt lấy eo của mình. Thấy mục đích của bản thân đã đạt được, Cung Viễn Chủy tâm tình rất tốt, vui vẻ đáp lại.

"Vậy nàng cứ ôm lấy ta là được!"

Khi màn đêm buông xuống, những vì sao lấp lánh phủ kín trên bầu trời, lấp lánh tỏa sáng. Dưới bầu trời đầy sao, ngoại cung dần hiện lên trước mắt hai người bọn họ, có rất nhiều người đi đi lại lại, vô cùng náo nhiệt. Những chiếc đèn lồng đủ màu sắc được treo khắp nơi, tiếng mời gọi của những thương nhân nhỏ, tiếng réo gọi của những cặp tình nhân, thanh âm vui vẻ, hạnh phúc tràn ngập cả dãy phố.

Cung Viễn Chủy đi ở bên cạnh Vân Vi Sam, dù xung quanh náo nhiệt ồn ào, nhưng trong lòng hắn dường như rất sợ hãi với mọi thứ xung quanh, hắn không thích tới những nơi như vậy một chút nào. May mắn rằng, nữ nhân đi bên cạnh hắn đã kéo hắn ra khỏi cấm địa mà chính hắn tạo ra. Nàng vui vẻ, đơn thuần kéo hắn chạy khắp các quầy hàng, nhiệt tình giới thiệu với hắn những món đồ thú vị trên phố xá nhộn nhịp.

"Lão ông, xin lỗi người!"

Vân Vi Sam cúi người, mặc dù khi nãy Cung Viễn Chủy đã nhanh chóng kéo nàng sang một bên, nhưng rốt cuộc vẫn khiến nàng va phải một người đi đường.

"Không sao đâu cô nương, ta không sao." Ông lão vừa nói, vừa mỉm cười vui vẻ nhìn hai người ở đối diện :"Hai người đi chơi lễ Ngưu Chức sao? Ngày này đúng là có rất nhiều cặp tình nhân dạo chơi, ta thấy hai ngươi quả thật xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc...đúng là một cặp trời sinh."

Vân Vi Sam nghe vậy liền nhanh chóng xua tay, ngập ngừng nói :"Lão ông, người hiểu lầm rồi....chúng ta...không phải là tình nhân...chỉ là bằng hữu.."

Cung Viễn Chủy theo bản năng muốn phản bác lời nói của Vân Vi Sam, nhưng lại không biết phải nên nói như thế nào, đánh mím chặt môi không nói gì. Ông lão mỉm cười, vui vẻ đáp :"Dù không phải tình nhân, nhưng hai người quả thực rất xứng đôi..."

Vân Vi Sam ngại ngùng cúi đầu, sau đó rất nhanh quay người bỏ đi trước. Cung Viễn Chủy nhìn theo bóng lưng của nàng thầm nghĩ về lời nói của ông lão, nụ cười rất nhanh treo trên gương mặt vui vẻ của hắn. Khi ông lão thấy bầu không khí giữa hai người, cảm thấy thật có lỗi, kéo tay Cung Viễn Chủy lại nhỏ giọng thủ thỉ :"Vị công tử này, nếu ngươi thích nữ nhân ấy thì phải thật nhanh nắm bắt, nếu bỏ lỡ số mệnh này thì quả thật sẽ rất hối hận!"

"Cảm ơn lão đã nhắc nhở." Cung Viễn Chủy nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt vẫn dán lên bóng hình nhỏ ấy, không muốn rời.

"Cuối dãy phố có một một ngôi chùa lớn, trước chùa có cây bạch quả lâu đời, được nhiều cặp nhân tình tới đó ước mộng tơ duyên. Nếu công tử muốn ở bên nữ nhân mình yêu, sao không thử mời nàng tới đó..."

Cung Viễn Chủy vui vẻ mỉm cười, cúi đầu chào ông lão. Sau đó hoà vào làn người, tìm thấy nữ nhân mình yêu đang đứng ở một tiệm đồ ngọt, xếp hàng đợi tới lượt.

"Chủy công tử..." Vân Vi Sam chưa nói hết câu, liền bị một đám người dồn dập chạy tới đẩy qua một bên, loạng choạng xuýt chút nữa ngã nhào. Cung Viễn Chủy duối cánh tay dài ôm lấy vòng eo thon của Vân Vi Sam, ôm nàng thật chặt ở trong lòng, đưa nàng tới một góc nhỏ vắng người bên cạnh quầy hàng. Dù gương mặt Cung Viễn Chủy đã phiếm vài vệt ửng hồng, nhưng bàn tay vẫn không chịu buông eo nhỏ của nữ nhân. Góc nhỏ thưa thớt, xung quanh là những chiếc đèn lồng nhiều màu sắc, chiếu lên gương mặt thiếu niên, một màu vàng cam xinh đẹp.

Vân Vi Sam thấy Cung Viễn Chủy không có ý định buông ta, đưa tay vỗ nhẹ lên vạt áo hắn, nhẹ giọng khẽ nói :"Chủy công tử, bánh ngọt ta đã mua được rồi."

Cung Viễn Chủy lúc này như bừng tỉnh, vội vàng buông tay đang ôm eo Vân Vi Sam ra.

"Công tử, ngươi thử xem...ngon lắm đó!"

Cung Viễn Chủy gật đầu, hương vị không ngọt lắm nhưng không hiểu sao khi nuốt xuống bụng lại cảm thấy rất ngon, có chăng là vì ai đó nên chiếc bánh mới trở nên ngon như vậy?

Cung Viễn Chủy và Vân Vi Sam đi lang thang khắp nơi một hồi rất lâu, cuối cùng dừng lại trước cổng một ngôi chùa. Ngôi chùa cổ kính phủ đẩy cây lá, dưới lớp sương trong đêm mờ ảo, ngôi đền sáng rực bởi những chiếc đèn lồng được trang trí tinh xảo, treo khắp mọi nơi.

Cây bạch quả trước chùa cao lớn, phủ đầy tơ lụa, nhưng miếng lụa đỏ xinh đẹp ghi lại tâm nguyện, mong ước của thế nhân. Lụa đỏ bay trong gió, tựa như muốn bay lên trời cao, đem tâm nguyện của trần thế gửi lên thánh thần. Dòng người đông đúc đứng xung quanh cây bạch quả, mặc dù rất đông nhưng không gian ở đây tĩnh lặng và yên bình hơn rất nhiều so với phố chợ ngoài kia. Họ đứng yên, chắp tay cầu nguyện, thì thầm mong ước của mình với thánh thần, không dám gây náo loạn, ồn ào.

"Hai vị thí chủ, bần tăng còn lại duy hai sợi tơ lụa màu đỏ. Thật là có duyên, hai vị thiếu chủ muốn cầu nguyện gì thì viết lên tơ lụa, buộc chúng lên cây bạch quả, chắc chắn nguyện ước thành thật."

"Đa tạ sư tăng!" Vân Vi Sam cung kính cúi đầu, nhận lấy. Cung Viễn Chủy hơi nghiêng người, nhặt lấy tấm lụa đỏ ở trên tay Vân Vi Sam, mỉm cười vui vẻ nói.

"Vân cô nương, có rất nhiều người nói chúng ta có duyên...vậy ta cũng muốn thử xem điều ước của ta có thành thật không." Nhìn từ xa, sắc mặt thiếu niên thoáng chốc đỏ lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằng vào nữ tử trước mặt. Nàng có vẻ ngượng ngùng, chỉ cúi đầu nhìn chăm chăm vào tấm lụa đỏ trong tay, tấm lụa giống như lụa đỏ tân hôn được nàng nắm chặt trong tay, tung bay trước gió.

"Được rồi, vừa vặn ta cũng có chuyện muốn thỉnh ước."

Vân Vi Sam cùng Cung Viễn Chủy đi tới dưới chân bạch quả thụ, mượn một cây bút lông rồi chầm chậm ghi lời thỉnh cầu của mình lên đó. Vân Vi Sam đang nghĩ xem nên viết gì, liếc mắt liền thấy Cung Viễn Chủy đang nhìn chằm chằm tấm lụa đỏ trong tay nàng.

"Công tử đừng có nhìn, nếu bị nhìn trộm ước nguyện sao thành thực được?"

"Sao nàng ngây thơ như vậy, còn tin những lời như vậy!" Cung Viễn Chủy không hề cảm thấy có lỗi khi bị phát hiện đang lén nhìn trộm Vân Vi Sam, ngược lại còn trêu chọc nàng đủ kiểu.

Cuối cùng cả hai cũng buộc chặt tấm lụa đỏ lên cây bạch quả một cách thật cẩn thận. Vân Vi Sam đứng dưới gốc cây, chắp tay nhắm mắt cầu nguyện, thủ thì những lời từ tận đáy lòng gửi tới thánh thần trên cao, mong rằng họ có thể nghe thấy những lời thỉnh cầu nhỏ bé của nàng.

Cung Viễn Chủy vẫn luôn không tin vào thần thánh, hắn chỉ đứng một bên lén nhìn nữ nhân xinh đẹp nhắm mặt cầu nguyện. Hắn cho rằng, so với ước thì bản thân hắn sẽ tự có cách đạt được điều mà hắn muốn. Hắn yêu nàng thì sẽ tìm mọi cách để khiến nàng hạnh phúc, không cần phải cẩu khẩn bất cứ ai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net