Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Thượng Giác bình thản hạ tách trà xuống nói “Ca nghe đệ không ngừng nhắc đến tỷ tỷ, hiếu kỳ muốn gặp mà thôi”.

Cung Viễn Chủy nghe ca ca nói vậy thì cũng không nghi ngờ, chạy đến ngồi cạnh Diệp Linh, làm nũng ôm lấy nàng. Cung Thượng Giác thấy hành động của cậu thì nhíu mày, cộng thêm ánh mắt khiếu khích của Diệp Linh thì lửa giận lại có dấu hiệu bộc phát.

“Tỷ tỷ, ca ca có phải rất oai không?” Cung Viễn Chủy không biết tình cảnh hai người hiện tại mà ngây thơ hỏi Diệp Linh một câu.

Diệp Linh nghe vậy mặt không hiện gì khác thường mà vẫn mỉm cười, mắt liết qua thấy trên mặt Cung Thượng Giác không biểu cảm nhưng ánh mắt lại hiện lên sự khiếu khích.

Diệp Linh thu tầm mắt, xoa đầu Cung Viễn Chủy nói “Đúng vậy, Cung Nhị tiên sinh khí chất cùng ngoại hình đều xuất chúng, chỉ là nội tâm phức tạp”.

Cung Viễn Chủy không hiểu nàng đang nói gì, chỉ là nụ cười vừa gương lên của Cung Thượng Giác lại cứng đờ.

Diệp Linh thấy vậy thì cười ra tiếng, lúc này Cung Viễn Chủy đưa tay kéo mạng che mặt nàng xuống “Tỷ tỷ, sao tỷ lại đeo cái này rồi?”.

Gương mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt trong veo cùng nụ cười dịu dàng, lại có vài phần mỏng manh hiện lên ra hoàn toàn trước mắt Cung Thượng Giác.

Diệp Linh ngạc nhiên nhìn qua Cung Viễn Chủy, cậu lấy mạng che mặt giấu sau lưng, miệng nhỏ chu ra nói “Đệ không thích tỷ tỷ mang cái này”.

Thấy đệ đệ đáng yêu chỉ biết lắc đầu “Tỷ không biết nên nói gì với đệ đây nữa”.

Thấy Cung Thượng Giác im lặng không lên tiếng nhìn qua thì thấy hắn vẫn đang uống trà, uống rất chăm chú, nếu để ý kỹ sẽ thấy tai hắn hơi đỏ.

Diệp Linh không để ý đến hắn, quay lại thì Cung Viễn Chủy đã cầm trên tay quyển y thư vừa rồi nàng luyện chế, đọc qua một lượt rồi nhìn nàng hỏi “Tỷ tỷ, tỷ chế độc sao?”.

Cung Thượng Giác nghe cậu hỏi thì nhíu mày, tách trà trên tay cũng đặc xuống mà nhìn chằm chằm Diệp Linh, chính mắt hắn vừa rồi nhìn thấy nàng uống cạn chén thuốc kia, lúc này Cung Viễn Chủy lại nói nàng luyện chế là độc.

Diệp Linh mặt không đổi sắc nói “Đúng vậy, độc Tán Huyết, một loại cổ độc của Tây Vực”.

Cung Viễn Chủy chưa từng nghe đến cổ độc, lúc này lại phấn khích “Cổ độc? Tỷ tỷ, tỷ còn biết chế cổ độc. Tỷ có thể dậy ta không?”.

Diệp Linh nhẹ nhàng xoa đầu cậu nói “Chỉ cần Viễn Chủy muốn, cái gì ta cũng dậy đệ”.

Sau đó hai người cùng chung sở thích không để ý đến Cung Thượng Giác mà nghiên cứu độc, Diệp Linh giảng về cổ độc cho Cung Viễn Chủy nghe, cậu cũng rất nghiêm túc, vừa nghe vừa gật đầu rất đáng yêu.

Bên này Cung Thượng Giác nhìn chằm chằm hai người, lại nhìn Diệp Linh, nhớ lúc vừa rồi giao đấu. Lúc nãy giao đấu Diệp Linh vốn không cần tiết lộ thân phận cho hắn biết, nhưng hắn lúc đó cảm nhận được nội lực nàng bỗng nhiên tăng mạnh khiến nàng có chút mất khống chế.

‘Nàng ta luyện nội lực bằng cổ độc’.

Sắc trời dần đến giữa đêm nhưng Diệp Linh cùng Cung Viễn Chủy lại không có chút ý định nào dừng việc nghiên cứu độc lại, Cung Viễn Chủy nói đến độc dược liền không hiện lên chút buồn ngủ hay chán nản nào, còn Diệp Linh thì chìm đắm trong việc giảng về cổ độc.

Lúc này Cung Thượng Giác mới ho nhẹ một tiếng nhắc nhở “Viễn Chủy, trời đã khuya, nên về nghỉ ngơi rồi”.

Diệp Linh được nhắc nhở mới để ý đến thời gian, Cung Viễn Chủy lại tỏ vẻ chưa muốn đi, tay nhỏ năm lấy tay áo nàng kéo.

Diệp Linh dù sao vẫn quan tâm sức khỏe đệ đệ, nhẹ nhàng xoa đầu cậu nói “Viễn Chủy trở về nghỉ ngơi, ngày mai tỷ sẽ giảng tiếp cho đệ nghe, Viễn Chủy ngoan nghe lời tỷ tỷ mà đúng không?”.

Lúc này Cung Viễn Chủy mới buông tay áo nàng ra, có chút không nguyện ý gật đầu “Ta nghe tỷ hết”.

Cung Thượng Giác cùng Cung Viễn Chủy rời đi, Diệp Linh ở bên ngoài thấy bóng hai người khuất xa. Nàng trở lại vào bên trong, lúc này nội lực lại đột nhiên bộc phát, luồn khí màu xanh đen tỏa ra từ người nàng. Diệp Linh nhanh chóng điều hòa hơi thở, luồn nội lực cuồng bạo cũng hòa hoãn theo rồi dần đi theo quỷ đạo, tiếp đó là thu toàn bộ vào cơ thể nàng. Nội lực của nàng lại tăng thêm một bật, dùng độc làm nội lực rất nguy hiểm, chỉ sơ xuất một chút là có thể hôi phi yên diệt, nhưng nàng không sợ, đây là cách duy nhất.

Ngày hôm sau Cung Viễn Chủy đến tìm Diệp Linh giảng về cổ dộc, Cung Thượng Giác sau cũng có đến vài lần, chủ yếu là không làm gì cả. Cung Viễn Chủy đối với Diệp Linh và Cung Thương Giác ngoan ngoãn nghe lời như vậy nhưng đối với những người khác thì không, có thể do được hai ngươi nuông chiều nên tính tình đối ngoại của cậu lại trở nên bướng bỉnh, nhất là đối với một người - Cung Tử Vũ.

Diệp Linh nghe không ít lời đồn về hài tử này, Cung tứ luôn có người đồn đại rằng hắn không phải huyết thống Cung gia, mẫu thân Lan phu nhân ngày ngày nhớ quê nhà không màng đến, là một hài tử đáng thương. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đáng thương mà thôi, theo Diệp Linh, Cung Tử Vũ là một nam hài nhu nhược. Cung Viễn Chủy dù sao vẫn là thiên tài độc dược, hiện tại còn đang nghiêm cứu ám khí. Còn Cung Tử Vũ, chỉ luôn chơi đùa, dù như vậy mới đúng với độ tuổi nhưng đây là nhi tử của Chấp Nhận, so với ca ca Cung Hoán Vũ của hắn lại là một trời một vực.

Băng Hồ Điệp là một loài Hồ Điệp sống ở vùng cực băng phía Bắc, vào lần ra ngoài lần trước của Cung Thượng Giác hắn đặc biệt mang về hai con, Cung Viễn Chủy liền mang một con tặng cho nàng. Băng Hồ Điệp là loại Hồ Điệp lớn, cánh to bằng lòng bàn tay người trưởng thành, có màu bạc lại mang theo khí lạnh từ phía bắc gọi là Hàn độc. Cung Viễn Chủy đựng nó trong một hộp thủy tinh được chế tác đặc biệt khiến hàn khí không lọt ra ngoài, cậu lại rất thích thú với nó, cứ ngắm đi ngắm lại.

Vậy mà Cung Tử Vũ không biệt nghe được từ đâu, hôm nay lại đến.

Diệp Linh cùng Cung Viễn Chủy đang vui vẻ nhìn hai con Hồ Điệp bay lượn bên trong hộp, cậu miệng cười khúc khích, nàng nhìn vậy tâm tình cũng rất vui. Lúc này Cung Tử Vũ không biết từ chỗ nào chạy đến, trên tay còn bưng lấy bánh ngọt.

Hài tử nhìn vào hai con Băng Hồ Điệp vô cùng mong ước, lại nhìn Cung Viễn Chủy có chút lấy lòng nói "Đây là Tử Thương tỷ tỷ cho ta bánh ngọt, ăn cực kỳ ngon, ta cho ngươi cái này, ngươi đem ngươi tiểu hồ điệp cho ta xem một chút, được không?".

Cung Viễn Chủy vốn không thích hắn, liền hung hăng cự tuyệt “Ta không muốn”.

Cung Tử Vũ dường như không vui “Phụ thân nói, chúng ta là anh em, huynh đệ ở giữa chính là muốn cho đối phương đồ tốt nhất nha.”

Cung Viễn Chủy liết hắn bĩu môi, quay ôm lấy Diệp Linh “Ta mới không cùng tiểu dã chủng làm huynh đệ”.

Cung Tử Vũ nghe từ ‘Tiểu dã chủng’ liền tức giận xông đến, muốn lấy giỏ bánh trên tay đánh cậu.

Lúc này lại bị bàn tay của Diệp Linh quát ngã, bánh cũng rơi trên đất, giọng Diệp Linh lạnh lẽo “Cung tứ, ngài đừng nên đánh người”.

Cung Tử Vũ bị ngã đau, đôi mắt ngấn lệ ngước lên, thấy một dung mạo xinh đẹp đang nhìn mình với đôi mặt lạnh băng, bị mắng lại bị quát ngã trong lòng ấm ức nói “Ta không phải là! Ca của ta nói, ta không phải là...”.

“Viễn Chủy là nói sai, nhưng ngươi không nên đánh người”.

Thấy Diệp Linh nhận sai thay Cung Viễn Chủy, cả hai đều đôi mắt tròn xoe nhìn nàng, Cung Viễn Chủy không vui “Tỷ tỷ, ta nói không sai, bọn họ đều nói như vậy, ca ca cũng...”.

Diệp Linh vỗ nhẹ lên đầu cậu “Đệ không nên cái gì cũng nghe ca ca, học cái tốt không học sao lại học mắng người”.

Cậu nghe liền bĩu môi “Không phải tỷ tỷ cũng thường mắng ca ca sao?”.

Diệp Linh dỡ khóc dỡ cười nói "Đó là do Cung nhị đáng mắng mà thôi”.

Cung Viễn Chủy liết nhìn Cung Tử Vũ đang đứng dậy nói “Hắn cũng đáng mắng mà”.

Diệp Linh nhìn Cung Tử Vũ vẫn còn tức giận nói “Ngươi không phải muốn xem hồ điệp sao? Vậy đến xem thôi, không thể cho”.

Cung Tử Vũ nghe vậy liền hăng hái hẳn mà chạy đến, Cung Viễn Chủy lại không vui nắm lấy vạt áo nàng mà giật.

Diệp Linh nghiên người ghé sát tai cậu nói nhỏ “Băng Hồ Điệp có hàn độc”.

Chỉ một cậu đã khiến cậu hiểu rõ mà không nháo nữa, Diệp Linh cũng đưa tay lấy một Băng Hồ Điệp ra đưa cho Cung Tử Vũ , hắn vui vẻ nhận lấy phấn khích mà không biết hàn khí đang dần xâm nhập vào thân thể. Hàn độc này không nhanh chống phát tác mà từ từ ngấm vào cơ thể, khiến cơ thể có sự bài xích mạnh mẽ với khí lạnh, sẽ có chứng sợ lạnh, thân thể yếu ớt dễ bệnh.

Dù ngắm chưa đủ nhưng Cung Tử Vũ vẫn trả Băng Hồ Điệp lại cho Diệp Linh, cảm ơn rồi rời đi, trước khi đi ra còn ngoái lại nhìn nàng một cái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vanchivu
Ẩn QC