Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong khoảng thời gian này, Chu Chí Hâm luôn phải vừa học vừa điều trị, bản thân cậu mỗi ngày đều cảm thấy có chút bất mãn, nhưng cũng chẳng thể làm được gì, Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường quá dữ rồi.

"Anh, em không đi khám nữa đâu, dù sao kết quả vẫn vậy"

"Em mà nói thêm câu nào như vậy nữa thì đừng hòng ăn dâu tây nữa"

"... hở tí là doạ người ta, hic"

"Vậy thì phải ngoan ngoãn đi khám"

Cho dù có điều trị như thế nào đi chăng nữa thì bệnh tình của Chu Chí Hâm vẫn dần trở nặng, cậu ngày một ho nhiều hơn, triệu chứng đau đầu cũng ngày càng tăng, Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường thực sự lo đến mất ăn mất ngủ.

Chu Chí Hâm cuối cùng cũng phải nghe lời Lưu Diệu Văn vào viện điều trị một thời gian. Cậu luôn một mực muốn về nhưng vẫn là không được.

Nhìn qua cửa sổ của bệnh viện, Chu Chí Hâm bỗng cảm thấy có chút nhẹ lòng. Bầu trời xanh ngát, mây trôi lơ đãng, hàng cây xanh cứ đung đưa qua lại, trông bình yên vô cùng.

Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường giờ này đang ở trên trường, cậu phải ở một mình trong phòng nên cũng có chút chán nản, thế là Chu Chí Hâm quyết định xuống sân đi dạo một chút.

Ngang qua hành lang nhỏ, Chu Chí Hâm tình cờ bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

"B-ba"

Chu Chí Hâm vội bịt chặt miệng rồi xoay người trốn sau góc tường, ngày này cuối cùng cũng đã đến, ngày mà người đó được mãn hạn tù.

Thấy Chu Hạo đã đi khỏi, Chu Chí Hâm nhắm mắt nhắm mũi chạy nhanh về phòng rồi khoá chặt cửa. Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ người đàn ông lạ mặt lúc trước ở trong nhà của Lưu Diệu Văn chính là ông ta. Nhớ đến lúc đó, Chu Chí Hâm bất giác rùng mình. Liệu ông ta sẽ đến để trả thù cậu?

Nhìn lên đồng hồ thì cũng sắp đến giờ tan học, có lẽ Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường cũng sắp sửa đến đây. Chu Chí Hâm đắn đo một lúc rồi ra mở cửa phòng bệnh, may mắn là không có ai cả.

Chu Chí Hâm thở phào một hơi, cậu vừa định đóng cửa lại thì cánh cửa đã bị một bàn tay thô ráp chặn lại. Chu Chí Hâm nhận ra nó, chính là bàn tay đã xoa đầu mình lúc trước. Chưa kịp định hình lại thì bàn tay đó đã đẩy cửa ra khiến Chu Chí Hâm lảo đảo lùi về sau.

"Con trai, không nhận ra ba nữa sao?"

"B-ba, con...con"

"Sao nào, mày nên nói gì, mày xin lỗi vì đã tống tao vào tù ư? Muộn rồi Chu Chí Hâm à, mày hết đường sống rồi. Tao quay về đây chính là muốn giết mày đó, đồ khốn nạn"

Chu Chí Hâm sợ hãi lùi về sau, cậu làng lùi thì ông ta càng tiến đến gần hơn. Cảm thấy bản thân đã chạm đến mép giường, Chu Chí Hâm vơ lấy gối rồi ném vào người Chu Hạo, nhưng như thế cũng không thể giúp ích được gì.

Chu Hạo lấy từ trong người ra một con dao găm nhỏ, bên trên còn khắc một chữ "Thù" khiến Chu Chí Hâm vừa nhìn thấy đã sởn gai óc.

"C-con xin lỗi..."

"Mày câm miệng cho tao, xin lỗi thì được gì? Hai mẹ con mày đều giống nhau, đều là thứ không ra gì. Hôm nay tao mà không giết mày thì tao không mang họ Chu. Hai thằng nhãi ranh đó không có ở đây, mày đừng hòng trốn thoát"

Ông ta gào lên với Chu Chí Hâm, trên cổ nổi cả gân xanh, tâm trí dường như cũng không ôn định.

"Lưu Diệu Văn, c-cứu em..."

Chu Chí Hâm bây giờ còn có thể làm gì, cậu chỉ biết thầm cầu nguyện, mong rằng anh sẽ nghe thấy.

Chu Hạo như đã được tập luyện trước, hắn ta thuần thục một cước đạp ngã Chu Chí Hâm, một tay bóp cằm cậu ép vào tường, tay kia thì cầm dao dí vào cổ cậu.

"Chu Chí Hâm, không còn ai cứu được mày đâu, cho dù hai thằng nhãi đó có đến đây thì mày cũng không thể sống được, tao sẽ cho mày đi về với mẹ mày"

Không đợi lâu, hắn ta đâm từng nhát dao vào bụng cậu, máu từ từ chảy ra ướt cả mảng áo.

Ngay từ giây phút này Chu Chí Hâm chính thức hối hận rồi. Hối hận vì đã trở lại đây, hối hận vì không thể trốn thật kĩ, hối hận vì lúc đó ngu ngốc đi mở cửa, hối hận vì...không thể nhìn Lưu Diệu Văn lần cuối.

"CHU CHÍ HÂM!"

Một tiếng hét vang lên từ cửa phòng, là Lưu Diệu Văn, anh đã đến. Nhưng đến rồi thì có sao chứ, không kịp nữa rồi.

"Lưu Diệu Văn, anh đến rồi..."

Chu Chí Hâm dần cảm thấy buồn ngủ, cậu gắng mở mắt nhìn Lưu Diệu Văn lần cuối rồi cũng an tâm mà nhắm mắt. Trong chút tiềm thức còn sót lại, cậu nghe thấy tiếng đánh nhau, nghe thấy tiếng khóc của Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường, nghe thấy tiếng Nghiêm Hạo Tường lo lắng chạy đi gọi bác sĩ, nhưng kết quả vẫn là quá muộn màng.

Chu Chí Hâm đứng nhìn Lưu Diệu Văn đang ôm bản thân mình mà không thể làm gì được, bây giờ ngay cả cái chạm nhẹ vào người anh cậu cũng không thể làm được. Đột nhiên cậu thấy Lưu Diệu Văn quay người lại nhìn Chu Hạo, hắn vẫn đang cười lớn tự đắc.

"Mẹ kiếp"

Lưu Diệu Văn rít lên một tiếng rồi đi đến chỗ của Chu Hạo. Không xong rồi, anh là định làm gì? Chu Chí Hâm cố gắng ngăn cản nhưng không được, anh vốn không thể cảm nhận được sự tồn tại của cậu.

Lưu Diệu Văn thì vẫn mù quáng đi đến chỗ Chu Hạo, anh đạp ông ta ngã nhào xuống đất rồi cướp lấy con dao găm đó.

"Chó chết, Lưu Diệu Văn, mày đừng ngu ngốc nữa, Chu Chí Hâm nó chết rồi. Haha, là tao giết nó đó, mày có ngon thì cũng giết tao như vậy đi, haha. Loại như nó đáng phải chết"

"Em ấy làm gì ông, ông nói đi, em ấy đã làm gì? Ông là cái thá gì mà dám nhắc tên em ấy, ông căn bản không xứng làm ba của Chu Chí Hâm, nghe chưa đồ khốn"

Chu Hạo chỉ cười nhẹ, hắn biết cho dù Lưu Diệu Văn không làm gì hắn thì hắn cũng bị bắt, kết cục dù gì cũng sẽ giống nhau, hắn từ giây phút đến gặp em thì đã không còn sợ gì nữa rồi.

"Lưu Diệu Văn, đừng làm vậy, em xin anh"

"A Chí, anh sẽ trả lại công bằng cho em"

Lưu Diệu Văn nhìn Chu Chí Hâm lần cuối rồi quay sang đánh liên tục vào mặt Chu Hạo. Anh lấy dao đâm từng nhát vào bụng của hắn, như cái cách hắn đã làm với cậu vậy...

"Mẹ kiếp, dù có phải vào tù tao cũng phải giết chết mày"

Mắt Lưu Diệu Văn nổi lên tia máu, anh giờ không thể kiểm soát nổi hành động của bản thân nữa. Máu chảy lênh láng khắp sàn nhà, ướt đẫm cả mảng áo anh. Lưu Diệu Văn thấy Chu Hạo không còn động tĩnh nhưng vẫn không có ý định dừng lại.

"Lưu Diệu Văn, dừng lại đi, em xin anh mà"

Chu Chí Hâm ở bên cạnh ra sức ngăn cản nhưng không được, Lưu Diệu Văn đang làm vì cậu, cậu không muốn điều đó chút nào cả.

Nghiêm Hạo Tường cùng với cảnh sát và bác sĩ quay trở lại cũng là lúc Lưu Diệu Văn dừng tay. Anh vất con dao sang một bên, lấy áo lau tay thật sạch. Áo của anh bây giờ như nhuộm cả biển máu, không tài nào gột rửa hết được.

Anh nhìn đám người ngoài cửa với anh mắt đau khổ, ngay cả Nghiêm Hạo Tường cũng không thể tin sự việc ngay trước mặt.

Lưu Diệu Văn tiến đến ôm lấy thi thể Chu Chí Hâm đặt lên giường, bàn tay mân mê khuôn mặt trắng nõn của em.

"Chu Chí Hâm, anh yêu em vô cùng tận. Anh rồi sẽ về với em, hứa với anh, đừng đi trước nhé"

Nói rồi, Lưu Diệu Văn hôn khắp mặt cậu, nụ hôn run rẩy nhưng lại rất đỗi mãnh liệt, Chu Chí Hâm có thể cảm nhận được.

Nghiêm Hạo Tường bước đến chỗ Lưu Diệu Văn, anh nhìn Lưu Diệu Văn, anh mắt có chút đau thương, có chút mất mát.

"Nghiêm Hạo Tường, sống cho thật tốt, tôi không thể ở cạnh cậu nữa được đâu đó. À còn nữa, Chu Chí Hâm thích hoa hướng dương, em ấy rất thích hoa hướng dương"

"Ừm..."

Thanh âm Nghiêm Hạo Tường run rẩy, anh không biết nên nói gì cả, chỉ biết im lặng. Cảnh sát vào phòng thu dọn thi thể của Chu Hạo, một viên cảnh sát đến cạnh Lưu Diệu Văn vỗ vai cậu.

"Đạt được ý nguyện rồi, mời cậu theo chúng tôi về đồn quy án"

Lưu Diệu Văn thỉnh cầu viên cảnh sát đáp ứng ước nguyện cuối cùng của anh. Anh đứng trước thi thể Chu Chí Hâm, tặng cậu cái cúi đầu trang trọng, như là thay câu chào tạm biệt.

Nghiêm Hạo Tường kéo tay Lưu Diệu Văn trong tiếc nuối, chẳng thể giữ được nữa rồi.

Ngày 6 tháng 5, Chu Chí Hâm mất, Lưu Diệu Văn mang tội giết người phải chịu án tù chung thân, Nghiêm Hạo Tường mất hết tất cả.

Đứng trước bia mộ Chu Chí Hâm, Nghiêm Hạo Tường đặt xuống bó hoa hướng dương tươi rói.

"Bảo bối nhỏ, anh biết em buồn, anh biết lúc đó em đau lắm. Anh không thể tượng tượng em sẽ đau đến mức nào nữa, nghĩ đến cảnh tượng ấy là anh lại bất giác hoảng sợ, anh thật yếu đuối, phải không?... Lưu Diệu Văn cũng đã vào tù, anh đã dùng cách của mình, Lưu Diệu Văn rồi sẽ ổn thôi. Em hãy ngủ cho ngon, quên hết mọi muộn phiền nhé. Bảo bối của anh, mong em kiếp sau sẽ được sinh ra ở một gia đình hạnh phúc, nếu có thể, thỉnh cầu em hãy đến tìm anh, anh sẽ biết ơn lắm nếu được gặp lại em lần nữa"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net