02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Chu Chí Hâm không đến công ty, điều này làm cho Tống Á Hiên có chút lo lắng, anh hỏi đồng nghiệp trong công ty, đồng nghiệp cũng không nghe tin Chu Chí Hâm xin nghỉ phép, vì thế anh nói với lãnh đạo một tiếng rồi liền lái xe đến nhà Chu Chí Hâm và Lưu Diệu Văn.

Trên đường Tống Á Hiên suy nghĩ hồi lâu, anh và Chu Chí Hâm duy trì quan hệ như vậy đã một năm, nói thật anh cũng không cho rằng quan hệ giữa hai người là một loại sai lầm, sai chính là bản thân anh.

Bốn năm trước, trong một bữa tiệc, Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn làm quen với Chu Chí Hâm, thêm thông tin liên lạc với nhau, mấy ngày tiếp theo Chu Chí Hâm đều hẹn riêng Tống Á Hiên, Chu Chí Hâm lớn mật nhiệt tình theo đuổi Tống Á Hiên nhưng Tống Á Hiên quá chậm nhiệt,Chu Chí Hâm mời mười lần thì Tống Á Hiên nhận một lời mời, vì Chu Chí Hâm theo đuổi quá nhiệt tình khiến Tống Á Hiên có chút bối rối,Tống Á Hiên nghĩ  lựa chọn tốt nhất chính là tránh cậu, không gặp cậu.

Lưu Diệu Văn theo đuổi Chu Chí Hâm cũng nhiệt tình không kém, Lưu Diệu Văn cũng hay hẹn Chu Chí Hâm nhưng Lưu Diệu Văn thông minh một chút, anh luôn nói có Tống Á Hiên đi cùng rồi hỏi Chu Chí Hâm có tới hay không, anh biết Chu Chí Hâm thích Tống Á Hiên hơn mình nhưng không sao tương lai không ai đoán trước được điều gì.

Lúc đầu Chu Chí Hâm đồng ý mời, đến buổi hẹn thì Lưu Diệu Văn đều nói Tống Á Hiên bỗng nhiên có việc không tới được, trong lòng Chu Chí Hâm liền cho rằng Tống Á Hiên không muốn gặp cậu, nhưng cậu lại không biết đây thật ra là một trò lừa của Lưu Diệu Văn, dần dần Chu Chí Hâm cũng không hẹn Tống Á Hiên nữa.

Nhưng vận mệnh luôn trêu chọc người khác, không lâu sau Chu Chí Hâm vào công ty của Tống Á Hiên và hai người trở thành đồng nghiệp, Tống Á Hiên dần dần thích Chu Chí Hâm mà Tống Á Hiên vẫn luôn là hình mẫu lý tưởng của Chu Chí Hâm, vì vậy cả hai người làm sao có thể không rơi vào quan hệ không nên chứ? Tống Á Hiên cảm thấy nếu có sai hay có lỗi thì đều là lỗi của anh vì anh ngầm quyết rũ Chu Chí Hâm.

Sai lần đầu tiên là Chu Chí Hâm đối với Tống Á Hiên là nhất kiến chung tình còn Tống Á Hiên lại là lâu ngày sinh tình

Sai lầm thứ hai, Tống Á Hiên cảm thấy không thể tha thứ cho bản thân mình vì lúc anh phát hiện mình thích Chu Chí Hâm, lúc đó Chu Chí Hâm còn chưa đáp lại sự theo đuổi của Lưu Diệu Văn, mỗi lần Chu Chí Hâm dùng ánh mắt chờ đợi nhìn về phía anh, anh đều nhẫn tâm xoay người. Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm tốt đến mức quần lót đều có thể mặc của nhau, cho nên anh cảm thấy mình không nên cướp người của huynh đệ, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Chí Hâm,anh liền biết đây là kiểu người mà Lưu Diệu Văn, có lẽ cũng là nguyên nhân này, anh mới một mực cự tuyệt Chu Chí Hâm.

Nếu như không có sai lầm thứ hai, Tống Á Hiên cũng sẽ không phạm sai lầm thứ ba – quyến rũ đem Chu Chí Hâm lên giường. Nếu tất cả tình yêu không thể được tuyên bố bằng miệng được thì  giải quyết bằng cách quan hệ tình dục. Đó là một năm trước, Lưu Diệu Văn đi công tác,vừa vặn bài hát của Chu Chí Hâm có doanh thu tốt, mọi người trong công ti quyết định tổ chức một buổi ăn mừng, Tống Á Hiên liền nắm chắc cơ hội này, Tống Á Hiên cảm thấy ông trời đều giúp anh.

Mọi người rót rượu cho hai người, tửu lượng của Tống Á Hiên cao nhưng Chu Chí Hâm thì khác, Tống Á Hiên thấy Chu Chí Hâm say khướt liền đứng dậy nói với mọi người rằng mình sẽ  đưa Chu Chí Hâm về nhà, mọi người đều cảm thấy rất bình thường,Tống Á Hiên ở công ty nho nhã lễ độ, dáng vẻ hào phóng,còn là anh trai tốt mà chính miệng Lưu Diệu Văn thừa nhận với mọi người, chiếu cố em dâu một chút thì cũng là điều rất bình thường a.

Chẳng qua chỉ có Tống Á Hiên trong lòng biết mình nghĩ như thế nào, anh muốn thử một lần, anh đã không nhịn được nữa, anh muốn có Chu Chí Hâm, cho dù chỉ có một đêm cũng không sao,Tống Á Hiên không cách nào cự tuyệt loại khoái cảm cấm kỵ này, tựa như Ava cũng không thể cự tuyệt sự hấp dẫn của "trái cấm".

Chu Chí Hâm chính là bị Tống Á Hiên kéo vào vực sâu, tự nhiên cũng khó có thể thoát khỏi khỏi vũng bùn. Mỗi lần hai người ở bên nhau, Chu Chí Hâm sẽ trằn trọc hồi lâu, bởi vì cậu yêu Tống Á Hiên nhưng cậu cũng yêu Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn đối với cậu càng tốt, cậu cảm giác tội lỗi của mình cũng sẽ tăng lên từng ngày, vì vậy mỗi lần ở bên cạnh Lưu Diệu Văn, Chu Chí Hâm càng ngày càng dính vào Lưu Diệu Văn, Chu Chí Hâm cảm thấy nếu mình làm như vậy có thể bù đắp được ít nhiều tội lỗi của mình.

Nhưng điều này trong mắt Lưu Diệu Văn lại là Chu Chí Hâm càng ngày càng yêu anh, bởi vì anh biết ngay từ đầu Chu Chí Hâm không thích mình nên khi Chu Chí Hâm đáp lại tình cảm của anh, anh cũng rất cẩn thận, tràn đầy kỳ vọng rằng Chu Chí Hâm đã buông Tống Á Hiên xuống, toàn tâm toàn ý yêu mình.

Đến dưới lầu nhà Chu Chí Hâm và Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên lắc lắc đầu, hít sâu bình tĩnh một hồi từ hồi ức trở về hiện thực.

Tống Á Hiên càng đến gần cửa nhà bọn họ, càng hoảng hốt cũng không biết vì nguyên nhân gì, có lẽ là quá lo lắng cho Chu Chí Hâm, hai tay có chút run rẩy.

Tống Á Hiên đứng ở cửa, hít sâu một hơi, bấm chuông cửa, một hồi lâu sau, cánh cửa được mở ra, gương mặt mệt mỏi và đôi mắt sưng đỏ của Lưu Diệu Văn đập vào mắt Tống Á Hiên.

"Chu Chu đâu?" Tống Á Hiên cố gắng nói chuyện như bình thường.

Lưu Diệu Văn nghiêng người cho Tống Á Hiên vào nhà, giọng nói có chút khàn khàn: "Đang nghỉ ngơi. "

Tống Á Hiên vào nhà ngồi trên sô pha, nhìn thấy trên bàn có một mâm thức ăn còn chưa ăn xong, thuận miệng hỏi: "Còn chưa ăn cơm xong? "

Lưu Diệu gật gật đầu, ngồi đối diện Tống Á Hiên, yên lặng ăn thức ăn trước mắt.

Tống Á Hiên nhìn đĩa thức ăn kia nói: "Chu Chu thích nhất là lòng heo xào, tiểu lười biếng thế nào mà không chịu ra ngoài ăn. "

Nói xong Tống Á Hiên đứng dậy muốn vào phòng ngủ gọi Chu Chí Hâm ra, anh định hôm nay liền nói ra hết những chuyện đã xảy ra và mọi tội lỗi anh sẽ gánh tất.

"Đây là lần cuối cùng tôi nấu món ăn này." Lưu Diệu Văn bỗng nhiên nói.

Tống Á Hiên  dừng bước, quay đầu lại nhìn Lưu Diệu Văn, có chút kinh ngạc: "Cậu... cậu muốn buông tay Chu Chu? "

Lưu Diệu Văn lắc đầu, sau khi ăn xong ngụm cuối cùng, dùng khăn giấy lau miệng, ngẩng đầu nói với Tống Á Hiên : "A Chí vĩnh viễn là của tôi. "

Nhìn nụ cười của Lưu Diệu Văn dần trở nên điên cuồng, trong lòng Tống Á Hiên có dự cảm không tốt, anh vội vàng chạy về phía phòng ngủ, mở cửa phát hiện Chu Chí Hâm nằm trên giường,trên ngực có một đóa hoa nhuộm màu máu.

......

Hai tháng sau, Tống Á Hiên đến nghĩa trang tảo mộ, hôm nay không phải là ngày đặc biệt gì, anh chỉ nghĩ đến Chu Chí Hâm, anh ngồi trước bia mộ Chu Chí Hâm, nhìn nụ cười của cậu bé trong ảnh ,cổ họng Tống Á Hiên chua xót.

"Bảo bối, anh rất nhớ em, em có chán ghét anh không?" Tống Á Hiên ôm chặt một cụm hoa hướng dương  "Chu Chu có thể không  chán ghét anh có được không? Anh mang hoa hướng dương mà em thích đến rồi đây,bảo bối..."

Tống Á Hiên lẩm bẩm một mình: "Diệu Văn nhi cũng đi cùng em rồi, anh thật cô đơn . Thời gian trước Đinh ca và Mã ca cũng đã kết hôn, không thể tưởng tượng được, hai người bọn họ đi dạo một vòng cuối cùng cũng ở cùng một chỗ, thật hâm mộ bọn họ. Tháng trước họ đưa anh vào bệnh viện, tất cả bọn họ đều nói rằng anh có vấn đề về tinh thần nhưng cơ thể của anh chỉ có anh mới biết mình có vấn đề hay không. Tháng này họ thả anh ra , họ nói họ sợ anh sẽ tự tử, nhưng anh nghĩ tự tử không phải là một vấn đề tâm thần, anh biết rất rõ anh muốn em, muốn được ở với em, bên cạnh em ...Chu Chí Hâm bảo bối, kiếp sau anh sẽ yêu em trước khi em yêu anh,vì vậy em có thể đợi anh được chứ? "

Kiếp sau anh đối với em nhất kiến chung tình còn em đối với anh lâu ngày sinh tình, được không?

_Hoàn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net