Hong có tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em về rồi"

"Bạn về rồi à, lên cất cặp rồi vào ăn cơm nè. Hôm nay anh làm món gà rán bạn thích đó"

Lưu Diệu Văn ở trong bếp nói vọng ra, nhưng đáp lại anh chủ là tiếng bước chân lạch cạch của Chu Chí Hâm.

Sau tầm 10 phút thì Chu Chí Hâm cuối cũng xuống lầu, cậu ủ rũ ngồi vào bàn ăn, trên mặt viết rõ ba chữ "ĐANG KHÔNG VUI".

Lưu Diệu Văn vừa dọn đồ ăn ra thì thấy tâm trạng của bạn nhỏ nhà mình có chút khác thường. Anh quan sát một lúc nhưng vẫn quyết định im lặng.

Lưu Diệu Văn lấy một bát cơm cho cậu, sau đó đẩy dĩa gà rán đến trước mặt, Chu Chí Hâm vẫn chẳng mảy may động đũa.

Lưu Diệu Văn thấy vậy thì vẫn tiếp tục ăn cơm, chẳng thèm đoái hoài đến bạn nhỏ nữa. Cậu thấy vậy thì càng không vui, vội đứng dậy đi ra khỏi phòng khách.

"Bạn đứng lại cho anh"

Chu Chí Hâm vẫn tiếp tục ra sofa ngồi, xem lời nói của Lưu Diệu Văn như gió thoảng mây bay.

Lưu Diệu Văn nghĩ một lúc rồi thu dọn đống bát đũa lại, sau đó đó mới chậm rãi đi đến chỗ Chu Chí Hâm đang ngồi. Anh không nói không rằng kéo Chu Chí Hâm sang ngồi lên đùi mình, tay thì giữ chặt eo cậu, không cho cậu có cơ hội phản ứng.

Lưu Diệu Văn kéo áo của Chu Chí Hâm lên, để lộ trên thân thể cậu là vài vết bầm tím, vết cũ chưa lành thì vết mới lại xuất hiện, chi chít trên cả người cậu.

"Có chuyện gì?"

"Không có, em không cẩn thận nên ngã thôi"

Vẻ mặt chột dạ của Chu Chí Hâm đã bán đứng tất cả, cậu sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào Lưu Diệu Văn.

"Chu Chí Hâm, bạn đừng nghĩ là ngày nào cũng mang áo quần dài tay thì anh sẽ không biết"

"Bạn thì biết gì? Em chả làm sao cả, em chỉ bị ngã thôi"

"Anh cho bạn một cơ hội. Nói hoặc không?"

"..."

Thấy Chu Chí Hâm vẫn im lặng, Lưu Diệu Văn để cậu sang một bên rồi đi lên phòng, không thèm quan tâm cậu nữa.

Nhìn Lưu Diệu Văn bỏ mình đi như vậy, trong lòng Chu Chí Hâm có chút hụt hẫng. Sao không kiên trì gì hết vậy, nếu hỏi cậu một chút nữa thì cậu sẽ nói mà.

Chu Chí Hâm ấm ức vơ lấy cái gối bên cạnh rồi ôm chặt, mặt thì dụi vào gối rồi khóc nấc lên.

Sau một lúc, Chu Chí Hâm đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang, cậu len lén ngẩng đầu lên nhìn thì thấy anh đi một mạch vào phòng bếp, chẳng thèm đoái hoài gì đến cậu cả.

"Hức...bạn hết thương mình rồi"

Giọng nói của Chu Chí Hâm rất nhỏ, cậu như vừa muốn anh nghe thấy, vừa không muốn cho anh nghe được.

Lưu Diệu Văn sau 5 phút lúc lọi đồ trong phòng bếp thì cũng đi ra với hộp y tế nhỏ. Anh đến chỗ của Chu Chí Hâm, một lần nữa đem cậu đặt lên đùi mình, thao tác vừa nhẹ nhàng vừa nuông chiều.

"Hức...Bạn làm gì đấy?"

"Có con mèo bị thương mà vẫn cứng đầu, anh phải bôi thuốc cho con mèo đó đã"

Chu Chí Hâm nghe thấy thế thì ngượng chín cả mặt, cậu đưa tay gạt nước mắt đi rồi quay sang chỗ khác.

Lưu Diệu Văn thuần thục để Chu Chí Hâm nằm sấp lên đùi mình, một tay kéo áo cậu lên, tay kia thì thoa thuốc cho cậu. Nhìn những vết bầm tím chi chít trên người Chu Chí Hâm mà anh không khỏi đau lòng. Mèo nhỏ nhà mình sao ngốc vậy chứ?

"Bạn nhẹ thôi"

"Bạn còn biết đau à? Vậy sao lúc nãy anh hỏi bạn không chịu nói?"

"Em..."

Chu Chí Hâm im lặng, cậu không biết nên nói gì nữa, Lưu Diệu Văn thấy thế thì cũng không tiếp lời.

"Xong rồi"

"Ồ"

Chu Chí Hâm chống tay ngồi dậy, thuốc phản ứng rất nhanh nên chỉ sau một lúc là khiến lưng cậu như bị kim chích vậy, khó chịu vô cùng. Chu Chí Hâm lúc này mới mắt ngắn mắt dài mếu máo nhìn Lưu Diệu Văn.

"Em đau"

"Ngoan, chút nữa sẽ hết thôi"

"..."

"Chu Chí Hâm"

"A"

"Giờ chịu trả lời cho anh biết nguyên nhân vì sao chưa?"

"Em..."

"Đừng để anh giận, anh không biết kết cục của những người đó sẽ như thế nào đâu"

Lưu Diệu Văn đột nhiên hằn giọng doạ Chu Chí Hâm một phen khiếp vía. Cậu biết Lưu Diệu Văn không nói đùa, anh đây là đang nghiêm túc và anh chắc chắn đủ khả năng để làm được những điều đó.

"Em bị đánh"

"Vì sao?"

Lưu Diệu Văn trông cũng không có vẻ bất giờ gì mấy, có lẽ anh đã biết chuyện này từ lâu rồi, chỉ đợi cậu nói ra thôi. Kết quả vẫn là phải tự mình ép cậu nói.

"Em không biết, ngứa mắt thì đánh"

"Chu Chí Hâm!"

"D-dạ"

Lưu Diệu Văn giữ chặt lấy gương mặt của Chu Chí Hâm, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình.

Hai mắt của Lưu Diệu Văn đã tức đến mức nổi lên vài tia máu, Chu Chí Hâm sợ đến mức không dám nhìn vào, chỉ biết nhắm chặt hai mắt lại.

"Nhìn anh"

"Không, bạn đáng sợ lắm"

"Vậy sao bạn còn nói dối anh?"

"Sợ anh tức giận"

"Bạn không nói anh mới tức giận"

Chu Chí Hâm nghe thấy thế thì mở mắt ra nhìn Lưu Diệu Văn, đôi mắt long lanh đang chớp chớp nhìn anh khiến Lưu Diệu Văn hận không thể giận thêm được nữa. Anh điều chỉnh lại sắc mặt của mình, hai tay ôm chặt lấy Chu Chí Hâm, giữ cậu ở trong lòng mình.

"Bạn đừng giận nữa, em xin lỗi"

"Sao lại giấu anh?"

"Em sợ bạn tức giận thật mà"

"Bạn không tin tưởng anh hửm"

"Không, không có. Em tin bạn mà"

Chu Chí Hâm nghe thế thì lắc đầu ngọ nguậy, từng sợi tóc mỏng cũng men theo đó mà ma sát với lòng ngực Lưu Diệu Văn, tạo nên cảm giác khó thở đến kì lạ.

"Sao bạn không nói gì nữa"

"Anh đang nghĩ nên xử lí đám người kia như thế nào?"

"Em, em không sao thật mà"

"Bạn ngồi yên đó cho anh, không cho phép bạn xen vào chuyện này"

Tiếp đó, Lưu Diệu Văn lấy máy ra nhắn tin với ai đó, rất nhanh sau đã thấy anh cất máy đi, nở ra nụ cười thoả mãn.

"Bạn làm gì thế?"

"Không nói cho bạn biết"

"Hứ, keo kiệt"

"Em bé"

Lưu Diệu Văn đột nhiên đổi cách xưng hô khiến Chu Chí Hâm có chút bất ngờ, trái tim cũng đã loạn nhịp.

"Dạ"

"Nhớ rõ, nếu ai làm gì em bé thì phải báo cho anh, không được tự mình chịu ấm ức. Biết chưa"

"Dạ rồi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net