Suýt nữa thì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


/Chu Chí Hâm, tớ đang thích một người/

Lưu Diệu Văn cẩn thận gõ từng chữ cái, cuối cùng hít một hơi sâu rồi bấm gửi cho Chu Chí Hâm. Trời không nóng nhưng mồ hôi vẫn làm ướt hết cả mảng áo của anh, có lẽ là vì lo lắng. Lưu Diệu Văn nhìn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, sợ bản thân chỉ cần chớp mắt một chút thôi là sẽ bỏ lỡ mất điều gì quan trọng. Mãi đến một lúc sau, màn hình mới hiện thông báo đối phương đang soạn tin nhắn, Lưu Diệu Văn trong lòng thấp thỏm không thôi, chỉ mong người kia có thể gõ chữ nhanh một chút.

/Vậy hả? Chúc mừng cậu nhé!/

Tin nhắn vừa gửi đến, tâm trạng của Lưu Diệu Văn đã tụt dốc không phanh, vốn cứ nghĩ người kia sẽ hỏi anh xem người đó là ai, sau đó anh sẽ nhân cơ hội để tỏ tình Chu Chí Hâm, nào ngờ đối phương lại chỉ trả lời qua loa như vậy.

/Cậu không muốn biết người đó là ai hả?/

Tay của Lưu Diệu Văn vô thức gửi tin, đến khi anh kịp phản ứng lại thì Chu Chí Hâm đã xem mất rồi.

/Là ai?/

Thật may vì Chu Chí Hâm không đưa cuộc trò chuyện vào ngõ cụt. Lưu Diệu Văn lấy lại dũng khí để tiếp tục nói chuyện với Chu Chí Hâm.

/Cậu đoán đi/

/Tớ không biết. Hoa khôi lớp bên hả?/

/Không phải/

/Hoa khôi trường?/

/Không phải/

/Tớ không đoán nữa, cậu rốt cuộc có chịu khai ra không hả?/

Thấy Chu Chí Hâm đang dần mất kiên nhẫn, Lưu Diệu Văn lúc này mới thận trọng gửi cho đối phương một dòng tin nhắn khác, trong lòng thầm cầu nguyện cho bản thân.

/Người tớ thích là cậu/

/Thật không?/

/Thật, tớ thích cậu là thật/

Để trả lời Lưu Diệu Văn, Chu Chí Hâm đã thả biểu tượng mặt cười, điều này đã khiến Lưu Diệu Văn rối lại càng thêm rối.

Chu Chí Hâm như vậy là sao? Rốt cuộc cậu có thích anh không? Thái độ như vậy là sao, cậu ấy sẽ không chê mình chứ?

/Vậy còn cậu. Cậu đã thích ai chưa?/

/Tớ hả, tớ chưa thích ai cả/

Nhìn thấy tin nhắn của Chu Chí Hâm, Lưu Diệu Văn bỗng cảm thấy nhẹ nhõm đi đôi chút. Ít nhất là Chu Chí Hâm không chê anh, ít nhất là Chu Chí Hâm vẫn chưa có người mình thích. Vậy là mình có cơ hội rồi.

Những ngày sau đó, Lưu Diệu Văn đều đặn quan tâm Chu Chí Hâm, nhắc cậu ăn uống đúng giờ, lo lắng cho cậu từng chút một. Chu Chí Hâm đối với Lưu Diệu Văn  có lẽ đã dần mở lòng hơn, cậu không cảm thấy anh phiền, ngược lại còn cảm thấy vui sướng mỗi khi nhận được tin nhắn của anh.

/Cậu nhanh ăn cơm đi/

/Không, tớ lười lắm/

/Cậu mà không ăn là tớ bảo con ma ra bắt cậu đấy/

/Cậu chẳng nỡ làm như thế đâu/

—————————————————————

Vừa bước từ trong phòng tắm ra, Chu Chí Hâm đã nhận được tin nhắn của Lưu Diệu Văn, anh bảo rằng bản thân đã có người mình thích rồi, chẳng hiểu sao trong lòng cậu lại dấy lên cảm giác khó chịu đến lạ.

Vốn chỉ muốn trả lời cho qua chuyện, nào ngờ Lưu Diệu Văn lại muốn cậu phải đoán xem người anh thích là ai. Chu Chí Hâm nghĩ đại vài cái tên rồi gửi qua, trong lòng thầm mắng anh ác độc, đã có người mình thích rồi thì thôi, lại còn sang đây nhắn tin kể cho cậu nghe nữa.

Kể được vài cái tên, Chu Chí Hâm chỉ nhận lại những dòng chữ "Không phải" của Lưu Diệu Văn, cậu mất hết kiên nhẫn hỏi thẳng anh, vậy mà người anh thích lại chính là cậu.

Khoé miệng Chu Chí Hâm bất giác nở nụ cười, không biết từ khi nào, bản thân cậu đã không thể ngừng vui sướng khi đọc lại đoạn tin nhắn ấy.

Bản thân cậu ngay từ đầu đã rất thích Lưu Diệu Văn, vậy mà đến lúc anh hỏi thì cậu lại phủ nhận rằng bản thân chưa thích ai, bây giờ nghĩ lại Chu Chí Hâm mới cảm thấy bản thân thật sự rất ngốc.

Những ngày sau, Chu Chí Hâm luôn nhận được sự quan tâm chân thành của Lưu Diệu Văn, cậu sẽ hùa theo những trò đùa của anh, cùng anh trò chuyện, cùng anh tâm sự, cảm tưởng như chẳng cần một câu tỏ tình nào nữa, hai người vốn đã là của nhau rồi.

28/10, Chu Chí Hâm bất chợt nhận được một vài dòng tin nhắn, có lẽ đó sẽ là khoảnh khắc mà cậu sẽ phải nhớ mãi.

Trong khung chat, người đó bảo Chu Chí Hâm phải đọc thật kĩ tin nhắn, bảo cậu phải giữ bình tĩnh hết mức có thể. Chu Chí Hâm bỗng cảm thấy bồn chồn, cậu không hiểu vì sao người kia lại trở nên căng thẳng như vậy.

/Lưu Diệu Văn, nó đi rồi, bệnh tim của nó tái phát/

...

Bầu trời không còn xanh nữa, tất cả mọi thứ đều như đang chống lại Chu Chí Hâm, không cho cậu con đường để trốn thoát khỏi thực tại tàn khốc.

Người cậu thích đã không từ mà biệt, một chút thông tin cũng không có, anh cứ như thế mà biến mất khỏi thế giới của cậu, rất nhẹ nhàng.

Nước mắt Chu Chí Hâm rơi lã chã, cậu hỏi đi hỏi lại người bạn kia, nhưng kết quả vẫn là không thể thay đổi.

Thế giới của Chu Chí Hâm biến mất rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net