Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô Ngọc Nhi vừa dợm chân quay người, thì bàn tay đã bị tôi nắm chặt. Tôi kéo mạnh, cả người cô ngã thẳng vào lòng tôi.

- Buông ra... Em muốn chết hả ?! - Cô Ngọc Nhi đỏ mặt gắt khẽ, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía cầu thang.

Tôi choàng tay ôm ghì lấy vòng eo thon nhỏ của cô, cảm nhận bờ mông mềm mại ép chặt trên hạ thể mình.

- Cô nợ em một lời xin lỗi nha... - Tôi dúi mặt vào mái tóc đen dầy, hít sâu mùi hương của cô.

- Xin lỗi gì chứ ?! Cô làm gì em ?! - Mặt cô đỏ hây hây thật xinh đẹp làm tôi muốn cắn một cái.

Tôi cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô Ngọc Nhi đưa lên miệng... Cô muốn rút lại, rồi mặt đỏ gay gắt nhìn tôi hôn vào lòng bàn tay e ấp ngượng ngùng của cô.

- Không phải cô nghi ngờ em là pê đê sao ?! - Tôi thì thầm như nói cho bàn tay cô nghe.

- Thì... thì do đêm qua... em như vậy. - Cô lí nhí, mặt càng đỏ hơn. - Hôm nay... lại có cái video kinh tởm đó... Em muốn cô phải nghĩ sao ?!

- Ah...

Tôi nhìn cô chưng hửng. Ra là mình ngu như vậy ah ?! Khổ sở kềm nén cả đêm rồi để người ta 'oánh giá' là không được thẳng' ah. Oan khuất, quá oan khuất rồi. Máu nóng tôi dồn lên mặt... Tôi choàng tay qua cổ cô Ngọc Nhi, đặt lên môi cô một nụ hôn thật mãnh liệt.

- Ư... đừng...

Cô cố giãy ra nhưng khi lưỡi của tôi cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô, cả người liền yếu ớt vô lực. Hơi thở cô dồn dập gấp gáp, đôi môi đỏ mọng hé mở để tôi hôn rồi hôn đến say mê... Một tay tôi vô thức luồn qua lớp áo thun mỏng, nhẹ nhàng đặt lên bầu ngực nung núc gò ép căng tròn dưới lớp nịt ngực của cô...

- Phong... Ư...

Cô thở hổn hển không rời khỏi môi tôi. Tay cố chặn lại bàn tay hư hỏng của tôi... "Bựt" một âm thanh nhỏ vang lên, khoá nịt ngực phía trước bị tôi tháo mở. Bàn tay tôi như lọt vào chốn thần tiên của sự ôn nhu mềm mại không thể tả...

- Trời ơi... Phong...

Cô thản thốt muốn kéo tay tôi ra, nhưng đã muộn. Một tay tôi đón lấy bầu vú căng trong mềm mại của cô mà mân mê...

- Em... đừng... mà... - Cô thở hổn hển, nài nỉ.

- Cho em âu yếm cô một chút thôi nha... - Tôi thì thào, đón lấy chiếc lưỡi nhỏ ướt át của cô, mút say mê.

- Ư... ở đây không được...

- Vậy về phòng em...

- Không được...

Gợi ý rồi phản đối, gợi ý rồi lại phản đối... nhưng môi tôi và cô vẫn không rời nhau. Dưới lớp áo mỏng, bàn tay tôi vui sướng mân mê mơn trớn hai bầu vú căng tròn làm hơi thở cô gấp gáp hổn hển. Hạ thể tôi u cứng một khối cảm nhận được nơi mềm mại giữa mông cô đang nóng hầm hập. Tôi cắn nhẹ bờ môi đỏ mọng của cô, ngón tay bên trong áo đón lấy nhuỵ hoa nho nhỏ kia mà se se nhẹ nhẹ...

- Ư... - Cô bật rên khẽ, ngực hơi ưỡn lên, cặp đùi vô thức kẹp cứng lại.

Đột nhiên, trên lầu vang lên một tiếng động lớn. Cô Ngọc Nhi giật bắn người bừng tỉnh. Cô gạt tay tôi ra khỏi người, tức khắc đứng phắt dậy.

Tôi cũng sợ hãi không kém, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cầu thang. Vài giây sau vẫn không có gì xuất hiện... Quay lại thì cô Ngọc Nhi đã cài lại áo, mặt đỏ bừng nhìn tôi như trách móc.

- Không có gì hết... Mình nói chuyện tiếp nha... - Tôi nhe răng cười, chìa tay về phía cô.

- Quên đi... - Cô bĩu môi, đánh vào bàn tay tôi thật đau.

Cô Ngọc Nhi ngồi xuống ghế đối diện, tay xoa xoa hai gò má xinh đẹp còn đỏ bừng vì ngượng. Hít vài hơi thật sâu, cô nhìn tôi nói:

- Cô không muốn em động chạm gì đến... hai cha con tên Tùng... Em hứa với cô được không ?!

Tôi hơi bất ngờ nhìn cô. Trong mắt cô tràn ngập sự lo lắng dành cho tôi.

- Hứa với cô đi... Được không ? - Cô lập lại một lần nữa.

Tôi thở dài nhìn cô, không trả lời mà hỏi lại:

- Em muốn biết... cô nhìn nhận mối quan hệ giữa hai chúng ta như thế nào ?!

- Quan hệ gì chứ ?! - Cô đỏ mặt bối rối.

- Em là gì trong lòng cô ?! ... - Tôi hỏi nhỏ, giọng nghiêm túc. - Là người yêu, người tình, bạn trai hay... vẫn là học sinh của cô ?!

- Em không phải học sinh của cô... - Cô Ngọc Nhi gắt lên, mặt đỏ gay gắt. - Có thể... có thể là bạn ah... hay trên chút...

- Vậy là bạn trai rồi... em cũng xem cô như bạn gái em nha...

- Cô sao làm bạn gái em được ?! - Cô che gương mặt đỏ bừng, gắt lên. - Trời ơi... mà em muốn nói gì chứ ?!

Tôi cười tủm tỉm, bước đến trước cô. Nhìn xuống đôi mắt xinh đẹp của cô, tôi nói:

- Em muốn lặp lại câu nói khi nảy... Em sẽ dùng tất cả trong khả năng mình để bảo vệ, cũng như đòi lại công bằng cho người thân của mình...

Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng ôm cô, nói nhỏ:

- Em chỉ có thể hứa với cô... Nếu có hành động gì sau này em sẽ suy nghĩ thật kỹ và... nói cho cô biết trước khi thực hiện.

Cô Ngọc Nhi dúi mặt vào cổ tôi hơi thở ấm áp, khẽ gật gật đầu.

Lúc này, tiếng chị Ngọc Trâm lại kêu vọng từ trên lầu, làm hai đứa tôi lần nữa giật bắn người:

"Chị Hai ơi ! Chị lên chưa ?! Đem dùm em ly nước..."

- Ừ... Lên đây...

Cô Ngọc Nhi bối rối đẩy tôi ra, còn giả vờ lớn tiếng nói chuyện với tôi:

- Chiều mai họp đội bóng trường lúc 16h00 tập hợp ở sân Hoa Lư... Em nhớ mà đi đó.

"Trời ơi, nhầm rồi...." - Tôi xua xua tay, che miệng thì thào trước ánh mắt hoảng hốt rối tinh rối mù của cô.

"Ủa đội bóng trường chị, Phong tham gia được sao ?!" - Chị Ngọc Trâm lững thững vừa đi xuống vừa hỏi.

Cô Ngọc Nhi vội nói chữa cháy, liền đi vào bếp:

- À, chị mới nói đội bóng Hồng Nghĩa đá rất hay ah. Phong có thể ra xem họ tập luyện...

Chị Ngọc Trâm đã đến tầng một, nhìn xuống tôi, rồi quay qua bếp nói:

- Ờ... Nghe nói anh Tùng làm huấn luyện viên bên đó... mà Phong lại...

Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của tôi, chị nín bặt.

Phần 15: Một ngày hồng phúc

Sáng thứ Năm, ngày đi học lại.

Tiết học đầu tiên của ngày khá nhàm chán. Môn Sinh học là thứ tôi thấy hoàn toàn không dành cho mình. Với tôi Sinh học nên là những thứ to lớn, cầm được bóp được trong tay, vỗ lên kêu phành phạch... còn những thứ li ti khó tưởng tượng như Gen, di truyền Gen lung tung kia thật nhàm chán. Tôi chống cằm nhìn qua Vân Nhu. Nàng vẫn điềm nhiên chú ý nghe giảng như tôi không hề tồn tại.

"Nhu ơi ! Em nói chuyện với anh được không ?! Ít ra cho anh một cơ hội xin lỗi."

Tôi viết lên tờ giấy, đẩy sang. Vân Nhu rụt tay lại, không thèm đọc. Tôi lại lấy tờ giấy về, cúi đầu hí hoáy vẽ thêm một trái tim lớn với đường nứt vỡ đôi . Nhẹ nhẹ đẩy sang. Vân Nhu lại mím môi rụt tay lại. Tôi tiếp tục đẩy tờ giấy chạm vào khuỷu tay nàng. Nàng như chợt nhớ đến chuyện gì, viết lên tờ giấy một câu.

"Anh đánh nhau bị thương rồi nghỉ học hai ngày phải không ?! Mặt anh còn sưng kìa. "

Tôi nhận lại tờ giấy, mừng rỡ trả lời:

"Em quan tâm đến anh. Có phải là em đã tha thứ cho anh ?"

Lần này nàng không trả lời ngay, mà im lặng một lúc lâu, rồi mím môi viết một hàng chữ dài. Nàng đẩy ngược tờ giấy lại cho tôi, hơi bất ngờ tôi không kịp chụp lại thì tờ giấy đã trượt khỏi mặt bàn bay là là rơi xuống ngay chân thầy Phước - giáo viên Sinh học. Tôi chết điếng nửa người cứng đờ ra...

- Ah... - Vân Nhu tái mặt thản thốt.

- Đây là của ai ?!

Thầy Phước nhìn xuống chân, nghiêng nghiêng đầu, cúi người xuống nhặt. Thầy chưa kịp chạm vào tờ giấy, thì Vân Nhu bất ngờ lao đến, giật lại thật nhanh. Tôi cũng bất ngờ không kịp phản ứng thì Vân Nhu đã lúng túng đứng trước mặt thầy, tờ giấy vò nát trong lòng bàn tay giấu sau lưng:

- Là của em... Em xin lỗi.

- Đưa đây tôi xem... - Thầy Phước trầm giọng, chìa tay ra.

Cả lớp im phăng phắc nhìn chằm chằm vào Vân Nhu, lại tò mò nhìn thứ nàng nắm chặt trong tay:

- ĐƯA ĐÂY CHO TÔI...

Thầy Phước hét lên làm Vân Nhu sợ hãi cả người co rúm lại. Nắm tay nàng siết chặt tờ giấy run rẩy, lại kiên quyết không buông.

- Tờ giấy đó là của em...

Tôi đứng lên đến bên cạnh Vân Nhu. Vòng tay ra sau lưng nàng, tôi nhẹ nhàng mở những ngón tay nhỏ nhắn ướt mồ hôi của nàng, lấy ra tờ giấy đã nhàu nát.

- Đưa đây... - Thầy Phước chìa tay về phía tôi.

- Xin lỗi thầy em không đưa được... - Vừa nói xong, tôi bỏ luôn tờ giấy vào miệng nhai nhai rồi nuốt xuống.

- Oh... Trời ơi...

- Viết cái gì mà bí mật vậy ?!

- Thì đại loại như: "em vừa mua được một thùng bao cao su giảm giá..."

- Thô bỉ...

Cả lớp ồ lên xôn xao bàn tán vì hành động bất thường của Vân Nhu và tôi. Thầy Phước tức giận đến đỏ mặt, ngón tay run run chỉ vào mặt tôi:

- Em... Hai em... Được lắm... Đi ra khỏi lớp tôi ngay lập tức... Tôi sẽ báo chuyện này với thầy Đạt để có hình thức kỷ luật thích đáng.

Vân Nhu cúi đầu đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau. Không hiểu sao bị phạt mà lòng tôi lại lâng lâng thoải mái. Vân Nhu đứng lại ngay cạnh cửa lớp, tôi kéo tay nàng nói nhỏ:

- Đi thôi...

- Đi đâu ?! - Nàng dằn tay lại, hỏi.

- Căn tin chứ đi đâu ?! Đứng đây làm gì ?!

Vân Nhu ngơ ngác nhìn tôi như gặp người ngoài trái đất, nàng cố nén cười làm mặt nghiêm túc:

- Thầy bảo ra khỏi lớp là đứng đây chịu phạt đó... Không phải muốn đi đâu thì đi... Còn đòi đi căn tin, tưởng bở ah.

- Ha ha... Vậy thì đứng thôi... - Tôi gãi gãi đầu nhe răng cười.

Dĩ nhiên tôi không ngây ngô đến mức không biết chuyện này. Quỳ gối giang hai tay trước cửa lớp, quỳ gối đội viên gạch, quỳ gối ngậm cây thước... kiểu nào tôi cũng thử qua rồi. Chẳng qua tôi muốn kiếm chuyện để chọc Vân Nhu mở lời thôi.

- Em coi bộ rành vụ này nha... - Tôi quay qua hỏi.

- Không có đâu. Đây là lần đầu tiên... - Vân Nhu khoanh tay, nói nhỏ. - Cũng may không phải quỳ. Năm trước mấy bạn còn phải quỳ gối đó... Nghe nói sau... phụ huynh phản ánh nên không phải quỳ nữa.

- À ra vậy... Thật ra đứng ngoài này có em bên cạnh anh thấy rất vui...

- Anh đứng một mình đi... Em không thấy vui. - Nàng bước xa tôi một chút, hậm hực nói.

Tôi bước theo bên cạnh, hỏi nhỏ:

- Mới nảy em viết cái gì ?! Anh chưa kịp xem.

- Không biết. Quên rồi... - Nàng quay đi, trả lời cộc lốc.

- Không nói thì anh lấy ra xem thôi...

- Anh... - Vân Nhu nhìn tôi ngạc nhiên, rồi nghĩ đến chuyện gì, mặt đỏ bừng, gắt khẽ. - Anh... kinh tởm quá đi.

Mặt tôi chưng hửng, đưa tay lên miệng, lấy ra tờ giấy vo tròn còn ươn ướt. Vừa mở ra vừa làu bàu:

- Em nghĩ đi đâu vậy ?! Anh có nuốt đâu chứ ?!

- Anh... Đáng ghét... - Vân Nhu đỏ mặt, nghiến răng dẫm chân tôi một cái đau điếng.

- Ah hem... - Tôi cầm tờ giấy đưa lên đằng hắng, lấy giọng.

- Không được đọc lên... - Vân Nhu gắt lên.

- Ừ... Đọc nhẩm cũng được.

"Em suy nghĩ mấy ngày nay... Thanh Thuỷ cũng nhận lỗi do Thuỷ chủ động khi anh đang say... Em sẽ tha thứ cho anh, nếu anh cho em thấy một tình cảm chân thành..."

Tôi hít sâu một hơi, lòng vui sướng nhìn Vân Nhu cúi đầu hai gò má đỏ ửng. Tôi muốn ngay lập tức ôm lấy nàng hôn thật nhiều cái hai gò má xinh xắn kia. Tôi chợt có sáng kiến. Quay qua kia, lặng lẽ gấp gọn tờ giấy lại thành hình một chiếc nhẫn... Cầm trong tay tôi quay lại, gọi nhỏ:

- Vân Nhu...

- Dạ... - Vân Nhu đáp khẽ quay sang.

Trước ánh mắt thản thốt của nàng, tôi bất ngờ quỳ xuống một gối, tay nâng lên chiếc nhẫn giấy có hình trái tim trên mặt.

- Anh làm gì vậy ?! Trời ơi... - Vân Nhu há hốc kêu lên.

Nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, tôi rất nghiêm túc nói:

- Vân Nhu, em làm người yêu của anh được không ?!

Nàng cắn môi mặt đỏ bừng nhìn sâu vào mắt tôi. Nàng gật đầu thật khẽ, đôi mắt đã long lanh đọng nước. Tôi nhẹ nhàng cầm tay nàng, đeo lên ngón áp út chiếc nhẫn giấy xiêu vẹo còn ươn ướt nước miếng của mình.

Ngay giây phút thiêng liêng, hạnh phúc vỡ oà như thế... Đột nhiên từ xa có tiếng còi ré lên thật lớn:

"Toét toét.... Anh chị kia... Làm cái trò gì vậy hả ?!" - Bác giám thị hổn hển chạy tới.

"Ồ...ồ... A....a..."

Không những thế, bất ngờ lúc này một tiếng ồ ồ ồ vang vọng đồng loạt từ các dãy lớp học. Vô số học sinh nhốn nháo chồm ra cửa sổ đưa điện thoại lên chụp hình, la hét inh ỏi về phía chúng tôi. "Kiss... Kiss đi..." - Dù khá xa tôi vẫn nghe được vô số cái miệng đồng thanh hô vang cả trường.

Thầy cô các lớp đều ra khỏi cửa nhìn dáo dác. Thầy Phước và cả đám bạn học dù không chứng kiến vẫn nhốn nháo chạy ra.

Vân Nhu hoảng hốt úp gương mặt xấu hổ chết người vào hai lòng bàn tay. Ngón tay nàng vẫn đeo chiếc nhẫn giấy của tôi. Dù lòng vui khấp khởi, tôi vẫn ngượng ngùng gãi gãi đầu. Tôi cũng không ngờ màn "cầu hôn chân thành" của mình ngay trên hành lang trường lại gây hiệu ứng lớn như thế.

Sau khi giải thích với thầy Phước vài câu, bác giám thị ngoắt tay về phía chúng tôi:

- Hai anh chị đi theo tôi...

Vân Nhu nhéo tôi một cái, rồi líu ríu bước theo. Tôi nhe răng nhếch miệng vì đau, cũng vì lòng sướng lâng lâng, lẽo đẽo đi theo nàng. Đi hết một hành lang dài, Vân Nhu cúi đầu che miệng hỏi nhỏ:

- Người yêu và bạn gái khác nhau thế nào ?!

Tôi nghiêng đầu qua nàng, thì thào giải thích:

- Người yêu là trao cho nhau tất cả, chia sẻ cuộc sống, không giấu diếm nhau bất cứ chuyện gì...

- Trao cho nhau tất cả là trao cái gì ?! - Vân Nhu hỏi tiếp.

- Là... Là... như anh trao cho em cả tinh thần lẫn thể xác...

- Phì... anh chỉ giỏi nói ngược... Anh trao cái gì chứ ? - Vân Nhu đỏ mặt phì cười.

- Ờ thì... trao qua trao lại... - Tôi nhe răng cười.

- Vậy bạn gái thì sao ?! - Nàng lại hỏi.

- Ờ... thì cũng trao cho nhau tất cả và...

- Cái gì vậy ?! Sao làm gì của anh cũng phải trao tất cả vậy ?! Em không chịu đâu ?!

- Ha ha... Có thể thương lượng... Có thể thương lượng nha...

"Trời ơi... Hai đứa này... Tưởng đi chơi hả ?!

Bác giám thị nghe ồn ào, quay lại cốc hai cái đau điếng lên đầu tôi và Vân Nhu. Nàng xoa xoa đầu nhăn nhó, ánh mắt còn nhìn tôi oán trách. [Truyện viết bởi 69deluxe]

Phòng giám thị là một căn phòng nhỏ nằm ở giữa hai dãy Khối 12 và 11, sát ngay cạnh nhà vệ sinh. Tôi chưa bao giờ phải vào đây, nhưng cũng nghe qua tiếng 'thơm' của nơi này. Phạt quỳ, chống đẩy, viết kiểm điểm, lên Bảng vàng... là chuyện nhỏ, bắt ngồi tại chỗ trong phòng Giám thị vài tiếng mới là chuyện lớn. Vừa bước vào đây tôi liền hiểu tường tận thông suốt lời đồn đãi đó... Dù nhà vệ sinh của trường luôn chú ý vệ sinh, nhưng với số lượng học sinh quá lớn lại thiếu ý thức thì... Ây da, mùi khai khai nước tiểu thật là khó tả ah.

Vân Nhu nhíu mày, khó chịu. Tôi khịt khịt mũi nhìn qua bác Giám thị, chợt hiểu ra lý do cả người bác teo tóp như thế. Bác chỉ hai cái ghế gỗ sát tường, nói:

- Ngồi xuống đó.

Tôi và Vân Nhu vừa bước đến thì, bác lại nói:

- Thôi, con bé kia ngồi đó. Em qua bên này.

Tôi cười khổ, qua bức tường đối diện với Vân Nhu ngồi xuống. Không còn yêu cầu gì khác. Bác giám thị ngồi sau bàn gỗ, gác chân lên góc bàn, mở tờ báo ra xem. [Truyện viết bởi 69deluxe]

Chợt ánh mắt tôi hơi nheo lại nhìn chằm chằm vào tờ báo trên tay bác Giám thị. Ngay vị trí góc tờ báo là một tấm hình chụp nhóm năm người đàn ông xếp hàng cầm bảng số như kiểu hình chụp tội phạm. Vấn đề là tôi nhận ra những kẻ này. "Báo chí thật nhanh ah..."

Trước ánh mắt tò mò của Vân Nhu từ bên kia phòng, tôi lò mò len lén khom người bước tới sát bàn giám thị. Cái tiêu đề chữ in đậm bên trên tấm hình liền đập vào mắt tôi.

"Khởi tố vụ án hiếp dâm nam sinh viên Đại học..."

Nhìn lướt qua năm gương mặt khá quen thuộc trong tấm hình tôi chợt nhíu mày... "Tại sao chỉ có năm gã này nhỉ ?!" Tôi còn nhớ rõ ràng là anh Tín còn bắt một gã trai đẹp rất trẻ tuổi ah. Tại sao gã không có mặt trong tấm hình trên báo ?! Hận không thể giành lấy tờ báo mà đọc rõ hơn, tôi đành chậm chậm quay lại chỗ ngồi. Vân Nhu phía bên kia huơ huơ tay như muốn hỏi chuyện gì, tôi liền cười giả vờ ngây ngô như không có gì.

Ngồi được một chút, chịu không được, tôi lén rút điện thoại ra lén nhắn tin hỏi anh Tín. Không quá lâu, điện thoại tôi liền rung lên, nhận được tin nhắn trả lời của anh Tín.

"Thằng đó dùng CMND giả, tuổi thật dưới tuổi vị thành niên... Để bớt phiền phức, cấp trên cho thả nó đi..."

"Oh..." Tôi sững người ngồi thừ một chỗ. Trong đầu chợt nghĩ đến gương mặt điển trai trá hình của gã Tùng - giáo viên ưu tú của Hồng Nghĩa... tim tôi chợt đập thình thịch. Ngay lúc này, chợt giọng nói ồ è khàn đặc của Bác Giám thị vang lên:

- Phạt mà còn chơi game sao ?! Để cái điện thoại đó lên đây...

Tôi tiu nghỉu bước đến đặt điện thoại lên bàn, rồi về chỗ ngồi xuống. Nhìn tôi hậm hực, Vân Nhu che miệng nén cười. [Truyện viết bởi 69deluxe]

Lúc này, bác Giám thị bỗng nhiên ngồi thẳng lại, lặng lẽ gấp tờ báo cầm gọn trong tay đứng lên. Bác nói hai đứa tôi:

- Hai đứa ngồi im đó cho tôi. Tôi đi một vài phút trở lại...

Bác Giám vừa đi, tôi liền đứng dậy. Tôi đến bàn gỗ lấy lại cái điện thoại, rồi qua phía cười tủm tỉm đi về phía Vân Nhu.

- Coi chừng bác quay lại kìa... - Vân Nhu lo lắng nhìn ra cửa.

- Còn lâu lắm... - Tôi ngồi xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

- Sao anh biết lâu ?! - Vân Nhu muốn rụt tay lại, không được, đành để mặc tôi nắm.

- Kẹp tờ báo vào nách, dáng đi sượng sượng thì chỉ có làm chuyện đại sự thôi ah... Mà toilet giáo viên thì cách cả cái sân trường. Không biết có rơi rớt dọc đường không nữa...

- Hi hi... Trời ơi... Vô duyên... - Vân Nhu che miệng cười.

Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp tươi cười của nàng chợt dâng lên một cảm giác yêu thương mãnh liệt. Chợt chồm người đến, trám kín đôi môi đỏ hồng xinh xắn của nàng... [Truyện viết bởi 69deluxe]

- Anh... Đừng... - Vân Nhu ngượng đỏ mặt, đẩy người tôi ra.

- Anh nhớ em lắm... Cho anh hôn đi... Cùng lắm hai đứa đứng cột cờ chung... - Tôi thì thầm.

- Ưm... Anh hư quá...

Vân Nhu choàng tay qua cổ tôi, đôi môi nàng hé mở đón lấy chiếc lưỡi nghịch ngợm của tôi. Mùi hương quen thuộc thân thương của nàng làm trái tim tôi rung động. Chiếc lưỡi nhỏ nhắn của nàng chỉ xa cách một tuần lại nức nở lưu luyến đến như vậy. Hai đôi môi cùng tuôn trào bao nỗi nhớ nhung hoà vào nhau say mê quên cả trời đất. Tôi ôm ghì lấy cơ thể mềm mại của Vân Nhu, luồn tay vào tà áo dài, mân mê cặp mông tròn trịa mê người của nàng. Vân Nhu nhắm nghiền hai mắt, thở hổn hển, cả người mềm nhũng trong vòng tay tôi. [Truyện viết bởi 69deluxe]

"Ah hem"

Đột nhiên có tiếng đằng hắng vang lên ngay ngoài cửa, Vân Nhu giật bắn người đẩy tôi ra. Tôi cũng vội lồm cồm, chạy về chỗ cũ ngồi xuống. Hít một hơi thật sâu, nhìn ra cửa lại không có ai bước vào. Tôi hơi khó hiểu thì nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.

"Cô Nhi giờ này không có lớp hen..." - Giọng bác giám thị nói.

"Dạ, tiết sau con mới dạy... Chào bác nhé. Con về phòng chuẩn bị một chút..."

Tôi hơi thừ người nhận ra giọng nói của cô Ngọc Nhi. Tiếng đằng hắng vừa rồi có lẽ là cô cố tình nhắc nhở tôi. Ây da... Tối qua tôi vừa tiến thêm một bước nhỏ với cô, ngay sáng nay lại bị cô bắt gặp trong tình huống như vậy. Đầu tôi hơi tê tê đau nhức như vừa bị một con heo đá trúng.

--------------++++++------------

Buổi trưa thần tiên,

Năm nay với quyết tâm tăng xếp hạng môn bóng đá của trường, thầy Hiệu trưởng không những tập trung chú ý tăng cường nhân lực của đội bóng, mà còn lần đầu tiên thành lập một đội hoạt náo viên cheerleader của trường. Nhân tuyển cho đội cổ vũ nữ toàn bộ đều là hoa khôi nổi bật của các khối. Tôi vừa nghe liền không quá ngạc nhiên khi xuất hiện tên Vân Nhu và Thanh Thuỷ trong nhóm. Vân Nhu tính cách vốn điềm đạm không thích tham gia những hoạt động nhảy múa, hoạt náo như vậy nhưng Thuỷ dùng đủ chiêu từ nài nỉ, van xin đến doạ nạt, nàng đành chấp nhận. [Truyện viết bởi 69deluxe]

Và chiều hôm nay, 16h00, sẽ là buổi họp mặt đầu năm của đội bóng và đội cheerleader.

Sau giờ tan học, vì Vân Nhu và Thanh Thuỷ đều nhà xa không muốn về. Tôi rất vui vẻ trở thành hộ hoa sứ giả đưa hai nàng đi ăn. Tôi có rủ thằng Phương, nhưng nó kiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net