Si mê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khánh Vân có cảm tưởng đúng là mình đang bị tra tấn một cách dã man, trăm ngàn con kiến cắn từng khớp xương, gặm nhắm từng tất da thịt. Chỉ có hai cái tay để "làm việc" mà cũng bị còng lại, aaa, còn khủng khiếp hơn bị ở tù. Mặt mày sa sầm, bất mãn nhìn ánh mắt thâm sâu khó đoán của Kim Duyên.

- Em à... Chị sẽ không chịu nổi đâu. - Tiếng nói Khánh Vân trầm đục rên lên như con thú bị trúng tên, mệt nhọc. Cô ấy nằm dài trên người mình, cả hai thân thể không một mảnh vải, dù chỉ nằm yên thôi cũng cảm thấy từng điểm tiếp xúc đều bị đốt cháy.

Cô mỉm cười bỏ qua những lời khẩn khoản, nhỏm đầu nhìn ngắm gương mặt đẹp đang nhăn nhó của ai kia, nhìn sâu vào đôi mắt hút hồn, cánh mũi cao, khoé môi đầy đặn, khuôn má hồng hào... Ôi, ngũ quan cô đã bao đêm mong nhớ tha thiết.

- Vân... Vân thật đẹp! - Cô dịu giọng ngân nga một câu nhu tình, phả xuống mặt Khánh Vân làn hơi quyến rũ, bàn tay đồng thời vuốt lại mái tóc hơi loà xoà để ngắm kỹ hơn gương mặt chồng.

Là lần đầu tiên, lần đầu tiên Khánh Vân nghe được từ khoé miệng cô vợ thốt lên lời khen ngợi thế này. Dục vọng đột ngột bị lắng xuống, trái tim bị một phen đả kích, rung điên cuồng.

- Dyn Dyn...

Bàn tay cô nhẹ nhàng trượt dài xuống xương đòn quyến rũ, cúi người thỏ thẻ.

- Em yêu chị! - Kim Duyên môi mấp mái, mắt vẫn chú mục lên gương mặt Khánh Vân, say đắm ngắm nhìn, ẩn sau trong đó một sự si mê ngây dại.

Dường như lúc này, Khánh Vân có thể hiểu, hiểu cảm xúc trong lòng cô ấy là thế nào, bởi bản thân là luôn có cảm giác như vậy, có cảm giác si mê đó đối với em, cảm giác ngây ngất mỗi khi ngắm nhìn em.

Hoá ra, không phải chỉ có mỗi mình yêu người ta như thế, hoá ra... Em cũng bị quyến rũ bởi một dạng trầm mê mang tên ái tình. Có thể cảm nhận tình cảm em dành cho mình không thua kém mình dành cho em. Cô gái cao ngạo kiêu kì mình yêu bao nhiêu năm, hoá ra cũng đã yêu mình sâu đậm.

Có sung sướng nào hớn? Trái tim tan ra thành hàng ngàng tia sáng ngang dọc, vỡ oà hạnh phúc, sự hạnh phút lấn át cả cái dục vọng nãy giờ. Không ngờ chỉ một câu nói, cũng có thể làm cảm xúc trong người ra đạt đến cáo trào đỉnh điểm như vậy.

Khánh Vân không còn để ý mình đang ở trong tư thế nào, không còn thấy bọ bức ép hay khó chịu. Nhoẻn miệng cười si ngốc trước như tình của cô.

- Hôn chị đi. - Tự nhiên Khánh Vân lại có cảm giác ham muốn chút nâng niu và sự chủ động từ cô, muốn được cô âu yếm mình, sự ngọt ngào lúc này của cô quả thật nếu ai có cơ hội thấy qua một lần điều không thể cưỡng lại.

Kim Duyên không trả lời bỗng kéo tấm chăn đắp lên hai thân thể không mảnh vải, dù chỉ có ánh đèn ngủ mờ mờ, nhưng đầu óc tiểu thụ hoàn tiểu thụ, chút ý thức vẫn muốn che đậy những gì mình sắp sửa làm.

Cô trườn trở lên trên ngắm nghía khuôn mặt hoàn mỹ thêm một lần, khoé môi vểnh nhẹ, mềm mại rơi xuống hôn lên chóp mũi cao ráo của Khánh Vân, khe khẽ lướt qua một cái ở gò má bên phải, gò má bên trái, êm đềm di chuyển xuống khuôn cằm nhọn... Ôn nhu từ tốn từng nụ hôn, không mạnh bạo nhưng đủ đắm say.

- Dyn Dyn...

Khánh Vân muốn nói gì đó nhưng chưa kịp, cánh môi đầy đặn đã bị lắp lại bởi cánh môi thơm tho bóng bẩy của cô. Tất cả đều chầm chậm trôi qua, kim đồng hồng nhích từng nhịp, cử chỉ của Kim Duyên cũng theo đó mà nhích từng nhịp. Chẳng biết người nằm dưới đã khắc chế bản thân bao nhiều để bắt nhịp với sự chậm chạp này? Nhưng bù vào đó, mọi thứ cô mang đến đều mơn man dịu dàng.

Mỗi cái vuốt ve đều tỉ mỉ, tinh tế, cô như một con chiêng ngoan đạo không bỏ sót bất cứ phân vuông nào trên thân thể Khánh Vân. Môi vẫn cứ hôn, tay vẫn cứ từ từ hoạt động. Từ tốn thưởng thức như đang tận hưởng một loại mỹ vị ngon lành.

Cô dần di chuyển nụ hôn xuống cổ, nhiệt liệt chăm sóc chỗ mịn màng đó của Khánh Vân, bây giờ mới hiểu được vì sao anh chồng luôn đặt biệt thích vùi mặt vào hõm cổ, ở đó thật trơn tru, thật mịn màng, và thật nhiều hương thơm, cô bắt đầu cảm thấy thích. Nhưng dường như gân cổ chạy lên xuống nhiều lần, Khánh Vân liên tục nuốt khan, dây thanh quản rung khe khẽ. Nhanh như vậy đã kích động rồi sao? Vậy mà trước đây nói Kim Duyên này nhạy cảm, Nguyễn Trần Khánh Vân chị đỡ hơn chắc?

Kim Duyên càng nút mạnh hơn nơi cổ Khánh Vân như dày vò, bỗng nhíu mày không hài lòng, ngẩng lên.

- Vân ơi! Sao nó không để lại dấu hôn đỏ tươi như chị làm? - Cứ nghĩ cổ của chồng vừa cao vừa trắng như vậy, để lại vài ấn kí đỏ ửng trông sẽ đẹp lắm, nhưng hôn mãi không ra

Ặc, Khánh Vân sững lại giữa cơn mơ màng vì câu nói hết sức ngây thơ này. Hơi uất ức một chút nhưng khi ngẩng lên thấy gương mặt ngô ngố của cô liền muốn trách cũng không nỡ.

- Mạnh lên một chút. - Khánh Vân phì cười, bất quá em là do hưởng thụ quá nhiều, nên cả hickey cũng không biết, phải dạy vợ, dạy vợ lại mới được a

- Vậy sẽ đau rát, thôi bỏ đi. - Cô dẫu sao vẫn để tâm xót chị vợ vô cùng.

Khánh Vân nhíu mày, vậy trước đây mình hay làm em đau rát sao?

Kim Duyên không nói thêm gì, ngoan ngoãn tiếp tục, hôn khắp vùng cổ dụ hoặc của ai đó, di chuyển dần xuống dưới, đặt vài nụ hôn lên xương đòn nhô cao, ôi sao chỗ nào cũng quyến rũ mê hoặc, di chuyển thêm một chút xuống dưới nữa, cảm nhận được sự mềm mại tăng dần đều, thật mềm mại, thật nhu nhuyễn... Có gì đó thôi thúc, Kim Duyên không chần chừ, ngậm lấy đỉnh hồng tươi vào đôi môi mình, nhẹ nhàng mút lấy.

Khánh Vân nghe sự kích động mạnh xộc từ cái chạm đó thẳng lên não, tê dại... Chưa hết, cô bỗng vươn chiếc lưỡi ra chạm vào nếm thử, sau đó tiếp tục miết lấy đỉnh ngực càng lúc càng bạo dạn hơn.

Khánh Vân trân mình gồng cứng, nghiến răng ken két, cổ họng vô thức rên rĩ những âm thanh vô nghĩa, mỗi cái chạm dù rất nhẹ của Kim Duyên cũng khiến ai đó muốn hét lên, hồn phách bay toáng loạn lên trời. Sao lại kích thích đến như vậy? Chính bản thân không hiểu, vậy mà trước đây hay khiêu khích chỗ này của cô, bây giờ mới trãi qua, thật kinh người!

Một bàn tay Kim Duyên dĩ nhiên cật lực xoa nắn khuôn ngực còn lại, một bàn tay còn lại lần mò tìm xuống dưới, động tác dù rụt rè vẫn cố làm giống những gì Khánh Vân làm với mình, còn có phần tỉ mỉ dịu dàng hơn. Vuốt ve đùi trong, đùi ngoài, vuốt ve lên cánh rừng tươi tốt, xoa vùng cơ bụng săn chắc... Nhưng chẳng biểu sao chừa chỗ quan trọng ra chưa đụng tới. Hoặc là sợ sệt chưa dám chạm, hoặc là không biết làm thế nào.

Khánh Vân vung chân đạp chiếc chăn lúc nãy Kim Duyên đắp rớt xuống đất, muốn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Kim Duyên nâng niu cơ thể mình... Lúc này, cả thị giác cũng được kích thích, đúng là cảm thấy thoã mãn nhân đôi.

Kia là cô vợ lạnh lùng da mặt mỏng của mình, đang tận tình chăm sóc chỗ đó, đang ra sức mơn trớn âu yếm cơ thể mình để giải toả dục vọng sao? Nghĩ vậy càng phấn khích.

Con thú hoang trong Khánh Vân bắt đầu lồng lộn lên, không thể khắc chế thêm nữa, liền thả lỏng người, uốn éo, bật lên những âm thanh lớn theo động tác cô đang dẫn dắt.

- Mạnh lên, em... Mạnh một chút... Dyn Dyn, làm đi em... Dùng lưỡi... Ahhh...

Kim Duyên đỏ mặt, cô biết chồng mình trước nay trên giường rất mãnh liệt, cũng biết hôm nay mình được phép phóng túng, nhưng không hiểu sao nghe âm thanh gợi tình cực điểm này, vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng.

- Ưmmmmm.. Ahmmm... Em, em tuyệt quá, tiếp... Tiếp đi... - Đầu óc Khánh Vân đang rất căng thẳng, cổ nhiệt lưu dị thường lớn thao túng hết toàn thân.

- Ưmmmm... Dyn Dyn... Nhanh lên.. Nhanh...

Cô nghe chứ, cô cũng biết Khánh Vân đang rất kích động, vì thương, vì chiều, cô cố cật lực chăm sóc nhanh hơn một chút, mạnh hơn một chút theo lời Khánh Vân... Nhưng mà, vẫn chỉ được có vậy, mặt cô đỏ, mang tay nóng bừng rồi. Chính ở giữa hai chân cô cũng đang truyền tới cảm giác ẩm ướt, vậy Vân của cô còn ướt cỡ nào nữa?

Cô thấy Khánh Vân chật vật quá, muốn làm cái gì đó nhiều hơn... Có điều, làm gì nhiều hơn đây. Nhớ lại, nhớ lại, chị ấy thường làm gì? Muốn, chính cô cũng muốn nhiều hơn nữa.

Kim Duyên hít một hơi sâu, gương mặt càng chín đỏ, trườn xuống dưới, chợt mở hai chân của Khánh Vân ra, ngắm nhìn... Cánh hoa hồng hào lấp ló sau làn sương mỏng trắng đục, run rẫy nhè nhẹ, cảnh tượng đẹp đẽ vô ngần, tựa như một khung cảnh hùng vĩ lần đầu tiên cô nhìn thấy. Đẹp quá! Cô không thể ngăn lòng mình thốt lên một lời khen ngợi. Tại sao làm vợ chị bấy lâu mà đến giờ cô mới thấy?

- Em... - Tiếng Khánh Vân đục ngầy, đôi mắt long lanh mơ màng đang nhìn biểu hiện của cô ở đó, Kim Duyên biết rõ người kia đang chờ đợi điều gì?

Kì thực, Khánh Vân không hy vọng nhiều ở cô vợ chuẩn mực đoan trang của mình, dám làm chuyện này. Trước nay vẫn vậy, nên chưa một lần yêu cầu cô làm bất cứ gì cho mình, lần này lên trên cũng chính cô muốn thôi chứ Khánh Vân không có chủ ý.

Dù sao cả hai cũng đều là con gái, cô có thể tưởng tượng được nếu dùng lưỡi đặt lên cánh hoa ấy, chị vợ mình sẽ có phản ứng mãnh liệt đến độ nào, cảm giác mà chính bản thân cô cũng không thể phủ nhận rất tuyệt.

Kim Duyên khựng lại, không phải cô đang do dự, mà là đang ngắm nhìn cảnh sắc bản thân cho là cực phẩm.

- Không được thì thôi... Em... Lên đây... - Khánh Vân nhỏ giọng gọi, hơi thở vẫn đang hỗn hển.

Mắt Kim Duyên chớp động một cái, cô không chần chừ nữa, lập tức vùi đầu vào nơi đó, rê lưỡi quét nhẹ lên cánh hoa một đường.

Cảm giác kinh thiên động địa bắn thẳng lên não bộ Khánh Vân như một mũi tên, tiếng rên rĩ lớn chưa từng thấy vang lên, tâm hồn chính thức đi phiêu diêu một miền đầy hoa bướm.

Được một lần sẽ được lần tiếp theo, cô quen dần, quét thêm một đường, một đường, rồi một đường nữa... Chính cô cũng bị kích thích, ngậm luôn lấy, cật lực mút máp, càng về sau càng có phần thích thú si mê, thậm chí nuốt lấy dòng nước từ thượng nguồn tuôn ra ấm nóng. Đê mê, diệu vợi...

Khánh Vân cảm tưởng như cả thế giới thanh tĩnh cực điểm, không còn bất cứ tiếng động nào ngoài tiếng rên rĩ của mình, mọi thứ trở nên hư ảo, mơ màng, không biết trời đất nơi đâu.

Chưa đầy hai phút, cơ thể Khánh Vân lên đến cao trào, rung rẫy mãnh liệt, bụng dưới co thắt dữ dội. Kim Duyên thì chẵng hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác ngẩng lên như không tin. Chị vợ cô hôm nay sao...

Khánh Vân sau khi lắng xuống, lập tức dâng lên sự xấu hổ, tự ti, quay mặt đi chỗ khác... Aaaaaaa. Haizzz tệ ơi là tệ... Chỉ muốn độn thổ cho rồi.

Không phải, không phải bản thân yếu sinh lý đâu nha! Chỉ là vì không ngờ nhìn thấy Kim Duyên làm điều này cho mình, cả tâm lý và sinh lý đều chịu đựng đả kích mãnh liệt, mà cơ thể vốn vô cùng nhạy cảm với cô gái này nên mới mất mặt như vậy.

Kim Duyên nhoẻn miệng cười, trườn lên trên.

- Không sao đâu. - Cô an ủi chị vợ, nhưng lại cười cười làm người ta càng xấu hổ hơn.

- Lần này là... Ờ thì lần đầu nên gấp ráp thôi, sẽ khắc phục mà, với lại tại em bức ép Vân trước... - Khánh Vân vẫn còn xấu hổ quay mặt đi.

Cô kéo gương mặt ấy lại phía mình, dịu dàng đặt lên môi chồng một nụ hôn. Khánh Vân cảm nhận được hương vị đặc trưng mằn mặn của mình còn vương trên môi Kim Duyên nồng đậm.

Cả hai trao nhau một nụ hôn sâu vương vấn mùi hoan ái, lúc nãy chỉ mới khởi động chưa làm được gì, Kim Duyên có chút luyến tiếc, hình như vẫn chưa khám phá xong cơ thể của chồng thì ai kia đã "bại trận đầu hàng".

Khánh Vân đang chìm trong nụ hôn, giữa hai chân bỗng dậy lên cảm giác căng thẳng mơn man, định thần lại mới biết, bàn tay thanh mảnh của Kim Duyên hư hỏng tìm trở lại phía dưới, nghịch ngợm, mân mê cánh hoa nhạy cảm ướt át của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net