Thổ lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Duyên chưa bao giờ nhìn thấy thái độ cứng rắn này của Khánh Vân, chẳng biết sao cô nhượng bộ ngồi yên. Được, để xem ai sợ ai, đưa cô đi đâu chứ? Đi đâu cũng sợ.

Khánh Vân tấp bừa vào một quán ăn bất kì còn mở bên đường, xuống xe.

- Gì vậy?

- Ăn khuya.

- Tôi không đói. - Kim Duyên bất mãn ngồi lì không chịu xuống xe, cái tên này hôm nay uống nhằm thuốc sao í?

- Em muốn giằng co ngoài đường sao? - Chị ta xuống giọng một chút, đúng rồi, thế này mới đúng là Nguyễn Trần Khánh Vân ngày thường chứ.

- Chị muốn ăn thì vào ăn đi, tôi ngồi đây. - Nói về ngang bướng thì dĩ nhiên Kim Duyên bướng hơn, còn được thêm chướng khí.

- Được, nhưng ở địa bàn này hay đua xe với cướp bóc lắm, em ngồi đây cẩn thận. - Khánh Vân nhăn mặt ra vẻ khó xử, ngoan ngoãn quan tâm dặn dò, rồi quay bước định vào trong.

- Nè, chị ăn một mình chắc buồn, tôi đi chung.

Cô nuốt khan, không tự nguyện mở cửa xuống xe, lướt ngang mặt Khánh Vân đi thẳng vào trong.

Có người nhếch môi hài lòng, chồm vào xe một cái mới thong thả vào theo cô.

Kim Duyên vừa ngồi xuống bàn, liền có chiếc áo khoát phủ nhẹ lên vai từ phía sau, giật mình ngước lên, Khánh Vân đang khoác áo của chính cô cho cô. Ở đâu ra đây? Sao lại có áo khoát của mình, lúc nãy ra ngoài hình như Khánh Vân đâu có mang theo, sao có sẵn trong xe của chị ta được?

Nếu là áo của Khánh Vân dĩ nhiên bị trả lại hoặc yên vị dưới đất, nhưng đây là áo của cô, không lẽ tự bào xích áo khoát của mình? Vã lại cũng có hơi lạnh, vậy nên ngồi im. Thậm chí tự động đúc hai tay mặc vào ngay ngắn, trùm cái mũ lên đầu chỉ ló cái mặt ửng hồng, đáng yêu vô cùng.

Khánh Vân ăn tô mì ngon lành như thể món ngon nhất từng được ăn, quả thực đói đến nổi sắp gục ngã, càng nghĩ càng thấy cô ấy nhẫn tâm mà!

Kim Duyên thờ ơ nhìn hướng khác, đúc sâu hai tay vào túi áo khoát, tô mì trước mặt nở dần ra vẫn không động đũa.

- Em không ăn thật sao?

- Tôi đã nói không đói mà, ăn nhanh đi còn về.

Tuy không nhìn nhưng thấy người kia húp sùm sụp cũng phần nào vụt cảm giác áy náy, mình hơi có lỗi thật, nên bất quá có thể ngồi yên chờ người đó ăn hết, coi như chuộc lỗi vậy.

Cuối cùng tô mì Khánh Vân ăn cũng hết nhẵn, không còn một giọt nước súp.

- Sau này đừng đợi tôi ăn cơm. - Kim Duyên thoáng lướt ngang liền dừng mắt, bất giác chất giọng nhẹ nhàng vang lên, là lần đầu cô dùng chất giọng mang chút xíu xiu xót xa này với Khánh Vâb, ít nhiều thấy tội tội con người hiền lành này một chút.

- Đi thôi. - Khánh Vân mỉm cười, đôi mắt sạch sẽ bỗng loé lên, tiếp tục trong suốt như mọi ngày.

Kim Duyên chợt nghĩ, có lẽ lúc nãy chị ta đói quá nên manh động chăng?

Xe lăn bánh, nhưng được một đoạn Kim Duyên liền phát hiện ra : Ngược đường về nhà mà???

- Nè, chị đưa tôi đi đâu? - Cô nhíu mày gay gắt.

Vừa đó xe cũng dừng lại, tấp vào một bờ sông, giữa trung tâm Sài Gòn nhưng đã hơi khuya nên vắng lặng, gió lồng lộng phả lên từ mặt sông làm mái tóc cô tung bay mềm mại.

Một bàn tay nắm lấy tay cô kéo ra, đi dọc bờ kè trong khi Kim Duyên chưa kịp định thần hiểu chuyện. Thực ra có lẽ, cô luôn nghĩ người này vô hại, nên chẳng bao giờ phòng bị với chị ta. Hẳn là tên ngốc này hôm nay uống trúng thuốc. "Tôi dung túng chị quá nên làm lừng đúng không?"

Kim Duyên chợt thấy tối nay mình đã quá dễ dãi rồi, ai đó vịn vào sự dễ dãi của cô càng sấn tới.

Nửa đêm không tiện đôi co ngoài đường thế này, đợi đến quãng vắng, Kim Duyên mới khựng lại, giọng nói lạnh nhạt thốt ra.

- Chị thôi được chưa? Hành động tối nay của chị quá đáng rồi đấy!

Khánh Vân bị kéo giật khựng lại theo, ngập ngừng không lâu, nghiêng đầu cắn môi.

- Ừm... Quá đáng thật! - Nhưng là em quá đáng chứ không phải tôi, trước mặt chồng mà thân mật cười đùa với người khác như thế.

Chồng đi công tác về cũng không thèm hỏi thăm, còn ngó lơ, bỏ đói. Chồng đợi về ăn cơm rồi rốt cục vui vẻ ăn với người khác. Còn tỏ tình thắm thiết, nào là "chị là đàn ông tôi sẽ yêu chị, lấy chị bla bla bla...". Nếu không phải đàn ông thì không yêu được sao? Không phải đàn ông thì cũng cưới nhau rồi! Dù là "nếu" cũng không được "nếu" như thế. Dù là kiếp này, kiếp sau, sau nữa, sau nữa... Dù là con gái hay con trai gì đi nữa, chín kiếp tới em cũng chỉ được phép có mình tôi, một mình tôi!

Càng nghĩ Khánh Vân càng ấm ức, uỷ khuất này không thể nào chịu được nữa, tối nay đã kiềm nén, kiềm nén lắm lắm lắm rồi! Gót chân xoay nhẹ, đã lập tức đứng đối diện cô, đôi mắt đã bắt đầu tăn tối trong màn đêm, nhìn cô xoáy sâu tròng mắt...

Giữa đêm thanh vắng, hôm nay mấy nhỉ? Dường như là rằm nên trăng sáng vằng vặt, trăng nghiêng nghiêng soi mình xuống lòng sông Sài Gòn, nước sóng sánh những gợn vàng...

Có khuya mấy trăng cũng vẫn thức, vẫn trong trẻo in bóng hai mái đầu xuống mặt đất liêu xiêu. Trong thời thiết gió hiu hiu thế này, thật thích hợp để người ta bên nhau, thích hợp để người ta đối diện nhau, thích hợp để nhìn nhau và thích hợp để thỏ thẻ thổ lộ những lời tận đáy lòng.

- Thật ra chị đang muốn đưa em ra ngoài để đi dạo. Chị luôn muốn ở cạnh em, nắm tay em đi dạo thế này... - Giọng giống khẽ đu đưa theo gió, làn hương huyền dịu mềm mại phảng phất, Kim Duyên nghe như gió đang thì thâm bên tai mình, chân thành âu yếm.

Nhìn xuống bàn tay vẫn đang bị người kia nắm chặt, theo bản năng thu tay về, nhưng Khánh Vân siết càng chặt hơn, cô không thoát được.

- Buông. - Kim Duyên phớt lờ những lời vừa rồi, vặn cổ tay cố thoát thêm lần nữa nhưng bất lực để yên, quắc đôi mắt sắc loé sáng chíu về Khánh Vân, phun một chữ lạnh lùng.

- Dyn Dyn... Có lẽ em không nhận ra nhưng Vân đối với em là cảm giác đó... Vân yê...

- Nguyễn Trần Khánh Vân. - Cô gắt lên cắt ngang. - Dừng lại, tôi không muốn nghe. - Kim Duyên không cố thoát bàn tay, nhưng xoay mặt về hướng khác, lời nói vô cùng âm lãnh, như thanh trường kiếm đâm xuyên qua người ta, không động tâm thương tiếc.

Cô không phải lần đầu được tỏ tình, từ cấp hai đã có bao nhiêu người theo đuổi, thế nên lần này cũng như những lần trước vậy thôi, vẫn là những câu từ chối kiên cường. Có điều, một chút khác, người tỏ tình bây giờ là... Chồng cô. Tuy nhiên, kết quả thì cuối cùng đều vậy thôi.

Dẫu sao không phủ nhận được rằng, trong tâm có chút dao động, bối rối, cô chưa bao giờ nghĩ đến Khánh Vân yêu mình, cô không nghĩ được với bản tính lạnh lùng xa cách như mình có gì thu hút chị ta?

Mà kì thực dù thật Khánh Vân yêu cô, thì bản thân cũng chẳng có hứng thú với con người vô năng như chị ta. Huống hồ lòng cô từ lâu dường như đang tồn tại một người khác... Khoảnh khắc này, chẳng hiểu sao tâm hồn tràn ngập bóng hình người đó hơn.

Chẳng biết khi thổ lộ với mình, chị ta là đang nghĩ gì? Nghĩ cô sẽ đồng ý chắc? Hoang tưởng!

Với cách cư xử của cô đối với Khánh Vân trước giờ, chị ta vẫn hi vọng cô đồng ý sao? Vẫn can đảm thổ lộ à?

-  Vân biết em chưa bao giờ để tâm đến Vân... - Khánh Vân uỷ mị nhìn cô, chưa nản chí. - Nhưng Dyn Dyn à, hãy tin Vân, nếu em cho Vân một cơ hội, Vân chắc chắn cố gắng hơn, sẽ không làm em thất vọng, sẽ mạnh mẽ hơn, bảo vệ em.. Chỉ cần cho Vân một cơ hội. Vân luôn luôn không thể kiểm soát trái tim mình trước mặt em... Vân rất thật lòng. Nguyễn Huỳnh Kim Duyên, Khánh Vân yêu em!

Lần này tranh thủ lúc Khánh Vân còn đang tập trung cao độ vào lời thổ lộ, mất cảnh giác, Kim Duyên dụng hết sức giật tay mình khỏi bàn tay ngoan cố đó và cô thành công. Cô vẫn cảm nhận rõ ràng những lời đó chân thành, nhưng trước những lời chân thành như vậy, trong lòng cô bất quá cũng chỉ là thương hại cho người trước mặt, không hơn không kém.

- Chúng ta về thôi, tôi sẽ coi như chưa nghe thấy gì.

Khánh Vân chết trân đứng im tại chổ, ánh mắt buồn da diết nhìn theo bóng lưng quay về phía mình, nuốt một hơi thở, cảm thấy con dao nung chín đỏ ghim sâu vào lòng ngực mình, đau tê dại, nỗi đau lang tận ra từng ngóc ngách tế bào, từng thớ thịt...

Dù biết cô phũ phàng, lường trước cô từ chối, vậy mà sao vẫn đau đến thế này?! Trước giờ trong mắt cô, chỉ là một người chồng vô năng không hơn không kém.

Khoé môi khô khốc nhếch lên cười nhạt, từ năm nảo năm nào xa xôi... Từ lúc yêu cô ấy vì cái lạnh lùng bao phủ, đã biết trước sau này mình chắc sẽ bị con dao băng giá xuyên qua lòng ngực, vậy mà vẫn cố chấp đâm đầu vào... Đơn giản bởi vì không còn cách nào ngừng yêu cô, không có cách nào yêu một người khác, không có cách nào điều khiển tình cảm riêng mình.

Đó cũng chính là lý do vì sao đã tìm mọi cách, đã ngông cuồng cưỡng bức chiếm đoạt em từ lần đầu tiên em nhìn thấy mình, dù biết em sẽ căm hận mình thấu xương tuỷ, mặc kệ em cho mình là kẻ biến thái... Chỉ cần có cái gì đó kết nối với nhau.

Cho đến thời điểm thức tỉnh ra, hiểu rõ mình sai lầm khi lừa dối em trắng trợn, sai lầm khi hết lần này đến lần khác cưỡng bức làm em đau đớn... Cũng lại không có cách nào dừng, không có cách nào quay đầu, càng lúc càng dấng sâu vào. Sau rốt... Người đau khổ nhất cung lại là bản thân.

Khuôn mặt ảm đảm của Khánh Vân thoáng chốc chìm ngỉm vào màn đêm tăm tối, đôi mắt đỏ lên rồi âm trầm khó đoán.

Được rồi! Kim Duyên à, nếu như thân phận Nguyễn Trần Khánh Vân nhu mì, yếu đuối, thuần tuý này không là gì trong mắt em, vậy hãy để BamBy ghi một dấu ấn thật sâu đậm trong cuộc đời em, trái tim em. Cho dù là thế nào đi nữa, sau này cũng sẽ không quay đầu nhìn lại.

Hai bàn tay nắm chặt bấm vào da thịt rớm máu của Khánh Vân dần giãn ra, ghìm sâu, trở lại xe, đưa cô về nhà. Không có thêm nửa lời.

Bước chân vào nhà, Kim Duyên đi nhanh hơn, không còn để ý đến Khánh Vân đi đâu, dường như rẽ hướng khác. Cô bước thẳng một mạch lên phòng.

Chợt nhớ ra gì đó...

Cốc cốc cốc

Leo nằm trong phòng, nhíu mày bật dậy, khuya thế này rồi còn ai gõ cửa?

- Kim Duyên! À... Em vào đi. - Ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên.

- Không cần đâu. - Kim Duyên lắc đầu. - À ừm.. - Tự nhiên cô lại ngập ngừng, nhìn xuống chiếc hộp trên tay rồi không muốn do dự nữa. - Chị có gặp BamBy không? Nếu gặp thì đưa giùm tôi cái này.

Leo nheo mắt khó hiểu, nhìn chiếc hộp nhung màu đen sang trọng Kim Duyên đưa.

- Sao em không tự đưa?

- Em... Em không gặp... À thôi, chị đưa BamBy giùm em.

Gương mặt cô thoáng phớt hồng, dúi nhanh chiếc hộp vào tay Leo, sau đó e ấp quay đi nhanh về phòng. Cái vẻ mèo con này, sự ngây thơ rụt rè trong tình yêu này, trái ngược với Kim Duyên đa đoan lạnh lùng bình thường.

Leo mím môi gật đầu, một nụ cười buồn. BamBy... Có lẽ cậu thành công rồi!

Tiếng cánh cửa phòng bên cạnh của Kim Duyên vừa đóng lại, Leo liền nhìn thấy gương mặt u ám đứng cách đó một khoảng đủ rộng đang dõi theo, có lẽ dõi theo hai người họ từ nãy đến giờ.

Ánh mắt làm Leo thoáng rùng mình, cơn lạnh chạy dọc sống lưng, gợn da gà, lúc nãy Kim Duyên dường như không nhìn thấy thì phải?!

Chưa kịp định thần, bóng dáng ấy đã tiến rất gần mình, chiếc hộp trên tay Leo bị giật phăng.

- Một chiếc đồng hồ? - Khánh Vân nhếch môi cười chua chát, giọng lạnh ngắt như vọng về từ địa ngục. Hoá ra, em không phải chỉ mua một cái cho mình.

Đem tặng tôi thì thái độ bất cần làm cho xong nhiệm vụ, còn đối với người ta lại bẽn lẽn dịu dàng.

- Nè, Khánh Vân à, cô ấy tặng...

- CẬU IM ĐI. - Khánh Vân gắt lên trong hơi thở khó nhọc đẫm sát khí, không cần nghe giải thích thêm một lời nào nữa. Với sự phẫn nộ bây giờ có lẽ, đủ sức giẫm nát cả thế giới. Chiếc hộp trên tay bị ném thẳng xuống đất, quay đi nhanh như chạy.

Leo có thể đoán biết tên bạn thân sẽ làm một cái gì đó khủng khiếp, nhưng là không tưởng tượng được sẽ làm cái gì?

Leo ngơ ngác, thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra?

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net