4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ vì ngày hôm qua, một ngày bày tỏ, một ngày để làm nhẹ trạng thái mệt mỏi, hoặc cũng có thể là chiếc bánh mà sáng hôm nay Kim Duyên nhìn tươi tỉnh hẳn ra.

Hai người thức dậy cùng một lúc, cùng nhau nói câu 'Chào buổi sáng' khi còn chưa tỉnh hẳn. Khánh Vân nhường Kim Duyên vệ sinh cá nhân trước, còn chị thì đi nấu đồ ăn sáng, còn vừa nấu vừa hát nữa chứ. Khánh Vân làm hai chiếc bánh mì nướng đơn giản, kèm theo hai ly cam tươi cùng bánh qui. Chị làm xong thì Kim Duyên ra dọn thức ăn ra bàn, chị đi vệ sinh cá nhân.

Cả hai đang ăn sáng trong bầu không khí yên ắng, Kim Duyên ấp úng một hồi mới mở lời.

- Ừm, chị Vân ơi!

- Sao em?

- Bên quán của chị có tuyển nhân viên không ạ? - cô ngượng ngùng mà không dám ngẩng mặt nhìn chị.

Kim Duyên từ nhỏ đến giờ không biết gì gọi là pha coffee, hôm qua là lần đầu tiên cô được ăn bánh ngọt nữa cơ, thì làm sao biết làm bánh cho được! Ai đời đi thuê một người không có kinh nghiệm, thậm chí là không biết chút gì chứ!

Khánh Vân thấy vẻ xoắn xuýt, ngại ngùng của cô thì bật cười. Cô chỉ hỏi và đợi chị trả lời thôi mà, sao lại làm ra cái vẻ đáng yêu như thế?

- Nhưng em có kinh nghiệm gì về pha chế không? - chị nén cười, giả vờ nghiêm túc hỏi cô.

- Dạ, ừm, em không có. Nhưng em có thể học mà! Có gì chị dạy em được không? - Kim Duyên chỉ hơi ngẩng đầu lên để nhìn Khánh Vân chứ mặt cô bây giờ đã hơi ửng đỏ rồi!

- Hừm, dạy thì chị có thể. - Khánh Vân ra vẻ suy ngẫm, nhưng rồi chị đột ngột đứng dậy làm cho Kim Duyên bất ngờ vì sợ chị bỏ đi, nhưng từ vị trí đối diện nhau một cái bàn mà giờ đây mặt hai người chỉ cách nhau chưa tới 10cm.

- Nhưng em định trả công cho chị bằng cái gì? - chị hơi nhếch mép, nhưng thực ra là đang nhịn cười. Chị không hiểu tại sao bản thân mình lại thích chọc ghẹo cô gái này nữa, chỉ có cảm giác mỗi khi làm cho mặt em ấy đỏ lên thì chị lại khoái chí.

*Rẹt*

Mặt Kim Duyên chính thức đỏ thành một mảng. A! Sao chị ấy lại gần mình như vậy? Đến nỗi bây giờ cô còn có thể cảm nhận được hơi thở của chị ấy nữa! Ấy, bậy quá đi mất!

- Em có thể lau nhà, quét nhà, hay thậm chí em làm không lương cũng được! Vì ở nhà em cũng chẳng làm gì cả...

- Haha, chị đùa em thôi. Cái việc chỉ dạy em là mẹ em cũng đã nhờ chị rồi, không tới phiên em đâu, cô bé à! - Khánh Vân véo nhẹ mũi của Kim Duyên rồi rời đi.

- Ăn sáng mau đi, nhớ rửa chén nữa đó! Nhanh lên để còn đi ra quán nữa.

Cả hai sửa soạn xong đã gần 8h. Tới quán cũng vừa đúng giờ. Và cũng không ngờ rằng, vừa vào quán đã gặp người mà Khánh Vân không muốn gặp lúc này...

- Chào buổi sáng hai đứa! Nắm tay nhau tình tứ quá nhỉ? - Hương Ly ngồi vắt chéo chân, tay cầm ly cappuchino nóng, khuấy chầm chậm làm làn khói nhẹ bay lên, như ẩn như hiện nụ cười nhếch của Hương Ly.

- Sao chị tới đây sớm vậy? - Khánh Vân có vẻ không được vui. Vì sao ư? Hôm qua chị ấy đã biết có sự xuất hiện của Kim Duyên, thể nào cũng tra hỏi cho ra lẽ! Khánh Vân chỉ sợ Kim Duyên bị 'yếu thế' rồi một hồi bị chị ấy vờn cho rối loạn thì thôi.

- Chị tới đây để ủng hộ mấy đứa mà. Sao? Không hoan nghênh chị tới đây à? - Hương Ly nhún vai, chuyện như là lẽ đương nhiên.

Khánh Vân nhìn vào hai người bạn của mình, không hẹn mà Mỹ Nhân và Mỹ Duyên đều né tránh, không nhìn Khánh Vân. Họ mà để Khánh Vân biết họ 'thông đồng' cùng Hương Ly, muốn 'hiểu thêm' về cô em gái mới của Khánh Vân thì họ chỉ có thể bị...

- Vậy chị thông thả, em với Duyên đi vào bếp! - Khánh Vân cố nắm tay Kim Duyên thật chặt, vì chị sợ, nhưng dường như ông trời muốn thử thách chị, hay nói đúng hơn là thử thách Kim Duyên.

- Ấy, sao vội vàng vậy? Em thì đi đi, chị không cản, để em ấy lại đây với chị!

Tay Hương Ly cũng nắm lấy bàn tay còn lại của Kim Duyên làm cả hai sựng lại.

- Em ấy không có thời gian để ngồi nói chuyện với chị đâu! Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của em ấy đó! Em còn phải dạy em ấy nữa! - Khánh Vân nói một mạch làm Hương Ly hơi ngẩn người, nhưng rồi cũng mỉm cười thả tay Kim Duyên ra.

- Được, lần này chị tha cho em, nhưng không có lần sau đâu!

Thoát khỏi Hương Ly, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm. Tuy chỉ mới gặp lần thứ hai, nhưng Kim Duyên cảm nhận đây là người không dễ đối phó. Chị ấy thông minh nhưng cũng tinh ranh, sắc sảo lại quyền lực khiến cô khó thở. Không như lần đầu gặp Khánh Vân, chị mang lại cho cô cảm giác nhẹ nhàng mà ấm áp, cho cô được sự bình yên và thoải mái, không có cảm giác bài xích với chị. Đúng là Khánh Vân vẫn tốt nhất!

Khánh Vân đưa cho Kim Duyên một bộ đồ, gồm một áo sơ mi trắng, một chiếc quần tây đen và một cái khăn tay. Kim Duyên thay đồ xong, Khánh Vân trố mắt khen ngợi. Từ lúc gặp cô đến giờ, chị chỉ thấy cô mặc đồ rộng, còn không là sẽ có áo khoác ngoài, nay lại mặc đồ ôm, làm tôn lên vóc dáng cao gầy, nhưng lại cực kì hoàn hảo trong mắt chị! Ban nãy, khi vừa vào bếp là Khánh Vân đã khoá cửa nhà bếp lại, tránh chị Hương Ly 'xâm nhập' bất ngờ. Nhưng bây giờ, cái ý nghĩ đó lại lệch sang hướng khác. Chị không muốn ai thấy Kim Duyên vào lúc này, vì người đó sẽ dễ 'gây lầm lỗi' với Kim Duyên!

Khánh Vân cẩn thận đeo tạp dề cho Kim Duyên. Chị đeo vào cho cô, vòng tay như ôm cả cơ thể Kim Duyên vào lòng, và đương nhiên, gần như thế đã khiến Kim Duyên đỏ mặt lần nữa.

- Xong rồi cô bé! Bây giờ học làm bánh sẽ không sợ bị bẩn quần áo nữa! - Khánh Vân cứ bị thích xoa đầu Kim Duyên thế nào ấy nhỉ?

- Dạ! Vậy đầu tiên mình cần làm gì vậy chị?

- Trước tiên là phải rửa tay đã!

Chị dẫn cô đến bồn rửa tay, xịt một chút xà phòng, còn kèm thêm sữa dưỡng da tay, với lý do là sợ bột dính vào gây ngứa da. Nếu Mỹ Nhân và Mỹ Duyên biết chắc hẳn sẽ tức đến chết mất! Bao lần hai người xin một ít làm gì cho! Mà nay lại cho Kim Duyên! Đúng là trọng sắc khinh bạn!

- Rồi, bây giờ em đập 10 quả trứng, tách lòng đỏ và lòng trắng ra trước.

Kim Duyên làm rất chăm chú, tuy còn xa lạ với công việc này nhưng cô vẫn cố gắng để có thể hoàn thành một cách đẹp nhất.

- Xong rồi em để lòng trắng trứng sang một bên, mình sẽ sử dụng sau. Bây giờ em đánh lòng đỏ trứng lên, sau đó cho từ từ phần bột này vào.

Kim Duyên lại sợ mình sai sót gì đó, cô cho đúng chuẩn từ từ là cho từng chút một, và làm Khánh Vân buồn cười.

- Ý chị là em chia thau bột này thành ba phần, bỏ từng phần vào, lấy cây này để quyện chúng vào nhau.

- Sao chị lại cười? Rõ ràng lúc đầu chị đâu có đưa em cây này! - Kim Duyên giả vờ giận dỗi nhưng cũng chăm chú làm tiếp.

Cả hai loay hoay mất gần 2h đồng hồ cuối cùng cũng làm ra được hai chiếc bánh. Tuy không có vẻ ngoài quá xuất sắc nhưng là lần đầu tiên Kim Duyên làm ra, có cảm giác đầy tự hào dâng lên trong lòng Kim Duyên.

- Woah, em giỏi lắm! Lần đầu làm ra được như vậy là tài lắm đấy!

Kim Duyên được khen thì thích ra mặt, cười tít cả mắt lên. Và lần này đến lượt Khánh Vân đỏ mặt, do nụ cười của Kim Duyên như ánh mặt trời, làm Khánh Vân ấm áp không thôi.

- Cũng là nhờ chị chỉ dạy mà, đến nỗi làm dơ hết quần áo rồi này...

Kim Duyên chưa kịp nói hết câu, lại có cảm giác ngọt ngào trong khoang miệng. Thì ra là Khánh Vân nhân lúc cô đang nói chuyện thì đưa cây kẹo mút vào.

- Ưm...

- Sao? Ngon không? Vì em ngoan nên chị thưởng cho em đó!

- Nãy giờ làm bánh chắc em cũng mệt rồi, ra quán nghỉ tay chút đi, chị làm li trà hoa cho em uống.

- Dạ!

Kim Duyên đi ra ngoài trước, nhưng cái không khí thật âm u. Tại sao chỉ mới gần trưa mà đã đóng cửa quán? Đừng nha! Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm kia mà!

Mỹ Nhân thấy Kim Duyên bước ra thì vội kéo tay cô lại. Kim Duyên không hiểu chuyện gì, định hỏi thì có hiệu im lặng thì Mỹ Duyên.

- Em đừng làm ồn! Đang nồng nặc mùi thuốc súng đó, thế nên chị mới đóng cửa quán nè!

Kim Duyên vẫn còn mờ mịt, nhìn ra quán thì thấy Hương Ly vẫn còn ngồi, và đối diện có thêm một cô gái, cao gầy lại vô cùng phong cách. Giữa hai người như là trận chiến không cần gì ngoài ánh mắt 'viên đạn' dành cho đối phương.

- Chị nói rồi, em như thế nào cũng phải về bên chị!

- Mâu Thủy à, chị đang mơ đó hả? Chị là người không có liêm sỉ đến mức như vậy sao?

- Cái gì mà không có liêm sỉ? Chị chỉ là giành lại người chị yêu mà thôi! - cô gái tên Mâu Thủy nói như vẻ chuyện là hiện nhiên.

- Ha, chị đừng tưởng mình luôn đúng! Chị có biết vì chị mà tên đó không những không rời đi, mà còn bám theo tôi không hả? Suốt ngày hắn cứ nói là tôi theo hắn sẽ được sung sướng, được xã hội công nhận, nhưng tôi đâu cần điều đó! Nếu lúc đó không có sự xuất hiện của chị, tôi đã cho hắn không thể nhìn đời rồi! Lời chị nói càng khiến hắn bám theo tôi, làm ba mẹ tôi ủng hộ. Như vậy chị vừa lòng lắm đúng không? - Hương Ly tức đến nỗi nói một hơi mà không vấp một chữ.

Khánh Vân từ bếp đi ra, nghe tiếng chị mình lớn quá, cũng đồng thời thấy được người kia làm chị hả dạ không thôi. Trị được chị ấy chỉ có thể là Mâu Thủy!

- Duyên, em đừng quan tâm đến họ, ra đây, chị có pha trà cho em rồi nè!

Và thế là trong quán coffee, chia thành ba khu, một là nồng mùi thuốc súng, một là không rời quầy pha chế dù chỉ là một bước, còn cặp đôi chính thì vừa uống trà, vừa tâm sự như không có chuyện gì xảy ra!

----------------------------------

Hihi, hôm nay mình vô tình biết được có một bạn quảng bá truyện giúp mình ❤️. Thật sự rất cảm ơn bạn luôn ý.

Mà có ai muốn kết bạn Facebook với mình không nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net