40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cảm ơn cô đã hợp tác! - nữ cảnh sát bắt tay Kim Duyên, còn nờ một nụ cười thân thiện.


- Không có gì đâu. Đây là chuyện mà tôi phải làm mà! - Kim Duyên cũng chỉ cười nhẹ nhưng trong lòng em lại gấp đến chết mất.


- Cô muốn đi đến bệnh viện sao? - nữ cảnh sát đó thấy Kim Duyên cứ bức bối, hiểu được em đang nghĩ gì.


- À vâng, đúng rồi.


- Vậy để tôi đưa cô đi. Tôi cũng đang có công việc cần đến đó.


Hai người vừa đi ra thì Tiến Dương đã đến đỡ Kim Duyên.

- Võ Hoàng Yến, cảm ơn! - Tiến Dương bắt tay với nữ cảnh sát đó.


- Đều là người quen, không cần khách sáo! Dù sao mọi người cũng đã giúp chị bắt được hai tên này.

Ba người cùng đi vào bệnh viện, mọi người thấy họ đến liền hỏi han rất nhiều.

- Con không sao hết. Còn chị Vân sao rồi mẹ?

- Khánh Vân vẫn còn trong phòng phẫu thuật. Nhưng con yên tâm đi. Bác sĩ đã nói là sẽ cố gắng hết sức để cứu được Khánh Vân mà. - từ nhỏ đến giờ, bà lần đầu tiên thấy được Kim Duyên khóc thảm thương đến vậy.

Kim Duyên chậm rãi đi đến cửa phòng cấp cứu, tay chạm lên vách ngăn lạnh lẽo đó mà khóc.


- Chị Vân à, chị phải cố lên! Chị đã hứa là phải chịu trách nhiệm với em rồi mà. - Kim Duyên từ từ ngồi xuống, tựa lưng vào cửa.


- Kim Duyên à, em lên ghế ngồi đi. - Mỹ Nhân đến đỡ Kim Duyên dậy. Bản thân cô cũng đau xót lắm chứ. Là bạn thân hơn hai mươi mấy năm, có lần nào cô thấy Khánh Vân phải chịu khổ như vậy đâu? Đã vậy còn bị bắn nữa chứ!


Kim Duyên được Mỹ Nhân đỡ lên ghế ngồi. Em nhìn bản thân mình, một thân đồ dính rất nhiều máu, là máu của Khánh Vân, nước mắt không tự chủ mà tiếp tục tuôn ra. Những người khác thấy cảnh tượng như vậy cũng muốn khóc theo em.

Ngay khi Khánh Vân vừa đi, họ cũng đi lên xe mà theo sát Khánh Vân nhưng không để cho cô biết. Họ còn bị người của Gia Khang chặn lại nhưng mau chóng xử lí gọn gàng, đưa về đồn cảnh sát. Những tường họ sẽ đến kịp lúc, nhưng lại thấy Khánh Vân đang ôm chặt Kim Duyên trong lòng, trên người cô còn bê bết máu.

Ngay lúc đó, đèn cấp cứu chợt tắt. Vị bác sĩ vừa mở cửa ra đã bị Kim Duyên hỏi tới tấp.

- Bác sĩ, chị ấy có sao không ạ?

- Oh, người nhà cứ bình tĩnh. Cô ấy tuy mất nhiều máu, lại bị hai viên đạn ghim vào rất sâu trong thân thể, nhưng bây giờ đều ổn rồi. Hai viên đạn đã được lấy ra, có điều là thành ruột bị tổn thương nặng, vai trái cũng rất lâu mới có thể hoạt động lại bình thường. Người nhà nhớ chăm sóc cho bệnh nhân thật kĩ. Thời gian đầu chỉ nên cho dùng cháo loãng và nước lọc, đợi khi thành ruột được ổn định hơn thì có thể ăn những món khác, nhưng phải là thức ăn loãng để dễ tiêu hoá. Cũng không thể cho cô ấy cử động mạnh, sẽ làm tổn thương dây chằng vai trái.


Nghe bác sĩ nói như vậy, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.


- Hay lắm, em gái! - Võ Hoàng Yến vỗ tay, khen không ngớt lời khiến ai cũng bất ngờ.

- Em gái của chị mà, đương nhiên phải giỏi rồi! - Minh Tú gỡ khẩu trang ra, cười nói với Võ Hoàng Yến.

- Bây giờ tôi sẽ đưa bệnh nhân về phòng hồi sức. Vì cô ấy cần được nghỉ ngơi, nên chỉ được một người vào thăm thôi. - Minh Tú căn dặn rồi sải bước đến bên cạnh Võ Hoàng Yến.

- Một cái túi mới của Dior!

Võ Hoàng Yến liếc nhìn hướng Minh Tú vừa bước đi, trong lòng căm phẫn không ít. Bản thân là bác sĩ, nhiệm vụ cao cả là cứu người cơ mà. Vụ việc hôm nay là Võ Hoàng Yến nhờ đến Minh Tú làm bác sĩ chính cho ca phẫu thuật, nhưng lại tốn thêm một mớ tiền mất rồi!

- Mọi người về nhà nghỉ ngơi đi. Con sẽ ở lại đây với chị Vân! - Kim Duyên gạt bỏ mọi lời khuyên của mọi người, một mực phải ở lại cùng Khánh Vân.


- Duyên à, từ hôm qua đến giờ em cũng không được nghỉ ngơi tốt. Bây giờ em về nhà đi, khi nào Khánh Vân tỉnh lại thì chị sẽ gọi em vào. - Mỹ Nhân cố gắng khuyên em.

- Đúng đó. Nếu không thì ít nhất cũng phải thay bộ đồ khác đã. - Mâu Thủy cũng góp lời.

- Chị về lấy giúp em vài bộ vào đây đi. Em sẽ ở lại. - Kim Duyên không bị dao động bởi lời nói của mọi người.


Họ cũng chỉ lắc đầu, căn dặn Kim Duyên một chút rồi ra về. Kim Duyên chậm rãi bước vào phòng bệnh của Khánh Vân, vì là phòng VIP nên chỉ có mỗi mình cô ở trong phòng.

Kim Duyên nhìn thấy Khánh Vân toàn thân đều có vết băng bó, dây nhợ khắp tay cô, trên đầu còn có một tầng vải mỏng quấn quanh. Kim Duyên bước đến gần, nhìn gương mặt tái nhợt của cô mà cố nén nước mắt lại. Em kéo ghế, ngồi cạnh giường bệnh của cô, đan tay mình vào tay cô, tâm sự cùng cô.


- Chị Vân à, tại sao chị lại ngốc đến như vậy chứ? Tại sao lại để em chứng kiến cái cảnh người ta đánh chị, hành hạ chị, còn đỡ viên đạn đó cho em? Lúc thấy chị bị Gia Khang bắn, em chỉ muốn chạy đến bên cạnh chị, vì em sợ sẽ mất chị. Đúng rồi, em rất sợ sẽ mất chị đó!


- Chị đã nói là chị sẽ chịu trách nhiệm với em, chị còn nhớ không? Chị tặng cho em sợi dây chuyền đó, là của hồi môn của bà để lại cho chị, chị đã nói là một khi trao tín vật, thì cả đời sẽ tín nhiệm, chị còn nhớ không? Chị hứa với em là không đánh nhau nữa, nhưng tại sao lại ngu ngốc khi bị người khác khi dễ chứ? Chị có biết, hai người đó rất điên cuồng, rất biến thái, vậy tại sao còn dám một mình xông vào? Chị muốn chết, để lại một mình em sao?


- Khánh Vân à, em đã từng hứa với bà nội, sẽ không bao giờ khiến chị phải buồn, phải khóc, nhưng đâu đồng nghĩa với việc chị làm em khóc đâu chứ! Chị nằm ở đây, một mình chịu đau đớn thay cho em, vậy chị có biết, khi em nhìn chị như vậy, em còn đau hơn gấp trăm lần không hả?

Kim Duyên vừa tâm tình, nước mắt lại giàn giụa chảy ra. Em không cần biết bản thân đang mệt mỏi như thế nào, nhưng em biết là cô sẽ nghe được lời em nói. Em muốn trách cô, em muốn mắng cô, em muốn giận cô, em muốn làm tất cả chỉ mong sao cho cô tỉnh lại.


- Khánh Vân à, đã một tuần rồi đó, chị còn không chịu tỉnh lại sao? Chị có giận em không, khi em một mình đi gặp Gia Khang mà giấu chị? Nhiều lúc, chị đơn thuần đến nỗi em sợ chị bị người khác dụ dỗ đi mất. Nhưng ngày hôm đó, chị rất khác biệt. Một Khánh Vân sẵn sàng hy sinh vì em, một Khánh Vân bất chấp thân mình mà đánh nhau cùng ba người đàn ông, một Khánh Vân quật cường khi đỡ cho em một viên đạn, cùng một Khánh Vân yêu thương em khi hơi thở mong manh. Tại sao lúc đó chị không để em hứng viên đạn đó, để em có thể chịu đau cùng chị? Chứ bây giờ, ngồi nhìn chị như vậy, em thấy bản thân mình thật vô dụng.

Kim Duyên đã một tuần túc trực bên cạnh Khánh Vân, không dám rời khỏi phòng bệnh nửa bước. Cái cảm giác mất đi người mình thương, em đã cảm thụ sâu sắc rồi, may mắn là không mất đi cô. Cả tuần, Khánh Vân vẫn luôn nghe được Kim Duyên, nghe em khen ngợi cô, nghe em tâm tình với cô, nghe em ngọt ngào với cô, cũng nghe em trách móc cô, nghe em mắng cô. Tất cả cô đều nghe được, nhưng lại không tài nào mở mắt ra được.


- Khánh Vân à, chị có dỗi em thì cũng mau hết đi chứ! Giận dai đến nỗi không muốn nhìn em sao? Chị có còn thương em không vậy? Chị có còn yêu em không? Chị muốn nhìn thấy em buồn như vậy hoài hả? Chị không muốn đi cùng em nữa đúng không? Ngay cả việc kết hôn cũng không muốn, phải không?

Kim Duyên lấy tay Khánh Vân áp lên mặt mình, thay cô lau nước mắt cho mình. Nhưng mà, ngón tay của cô lại miết nhẹ lên mặt em, và em cảm nhận được nó!


- Chị Vân! Chị tỉnh rồi!? Bác sĩ! Bác sĩ! - Kim Duyên thấy Khánh Vân hơi hé mắt ra, còn cười với em, liền gọi bác sĩ đến.

- Cô ấy đang hồi phục rất tốt, không có chuyển biến xấu. Tốt lắm cô gái! - Minh Tú xem tổng quát rồi chúc mừng Khánh Vân rồi đi ra ngoài.


- Chị tỉnh lại rồi. Thật tốt quá! - Kim Duyên liền ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, mỉm cười nhìn cô.


- Chị mà không tỉnh lại, em sẽ đi theo người khác mất! - Khánh Vân thều thào.


- Không được nói bậy! Em chỉ vì muốn chị mau tỉnh lại nên mới nói như vậy thôi! - Kim Duyên đỏ mặt quay sang chỗ khác.


- Bây giờ thì chị tỉnh lại rồi. Tuy là không thể mở mắt ra, nhưng chị đã nghe hết rồi.

- Chị nghe được những gì? - Kim Duyên rất tò mò, vì có vài chuyện em giấu cô, em cũng đã nói ra mất rồi.

- Chị nghe người yêu của chị nó là đã lên kế hoạch để bám theo chị, rồi Mỹ Nhân còn nói cho em nghe về chị, ngay cả việc em với chị chưa từng hành động 'thân mật' cũng lừa dối chị, hại chị cả buổi sáng hôm đó lo sợ sốt vía.

- Hừm, chị biết hết rồi... - Kim Duyên ủ rũ nói.


- Haha, chị biết, nhưng sẽ không giận em. Ngược lại, chị muốn nói với em một chuyện, nhưng hứa là không được giận chị đâu đó.

- Chị cứ nói đi.


- Ừm, bây giờ chị vẫn chưa có gì trong tay, tiền cũng không nhiều, nhưng chị sẽ cố gắng dành dụm tiền. Khoảnh khắc khi đó, chị cũng rất sợ phải mất em. Nên là, Kim Duyên, em có đồng ý kết hôn cùng chị không? Tuy chỉ là lời nói, không có gì để đảm bảo, cũng không có vật định tình, nhưng chị sẽ cố gắng đi làm, mua cho em một chiếc nhẫn cưới thật đẹp, cho em một cuộc sống viên mãn. Chị yêu em!


Kim Duyên bây giờ đã khóc đến muốn mờ mắt rồi.


- Khánh Vân, chị không cần phải cố gắng vì những điều đó đâu. Em sẽ nói ba mẹ, em sẽ kết hôn với chị, em sẽ là cô dâu của chị, của mỗi Khánh Vân mà thôi! Em yêu chị!


Và một năm sau đó, ba mẹ rất vinh hạnh và vui mừng khi được tổ chức đám cưới tậo thể cho những cô gái của mình. Họ không ngại ngần công khai giới tính trên báo đài, tổ chức lễ cưới thật long trọng và ai nấy cũng trầm trồ vì các cô dâu và 'cô rể' quá xinh đẹp.


- Khánh Vân à, chị là mối tình đầu của em, cũng là người cuối cùng được bước vào trái tim em!


- Kim Duyên à, cảm ơn em vì đã chấp nhận chị, yêu chị và trở thành một nửa của chị!




----------------------------

Thế là hết rồi 🎉🎉.

Và tác phẩm mới của mình là 'Đứa trẻ của Khánh Vân'. Mọi người hãy ủng hộ mình nha❤️❤️.

( Bìa mình làm không được đẹp lắm :'))) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net