Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày hôm sau, căn phòng bệnh của Tống Á Hiên được một người ở Lưu gia đứng canh cửa, người này là do Lưu Diệu Liên gọi đến. Tại vì có Lưu Diệu Văn ở đây nhất quyết không chịu đi, cô sợ giới báo chí sẽ nhanh chóng tìm ra tung tích của hắn cho nên mới phái người đến canh cửa.

Trong phòng bệnh, Tống Á Hiên vẫn không ngừng năn nỉ Lưu Diệu Văn.

"Anh à! Em không sao thật mà, mọi việc đều rất ổn. Anh bay đến Thượng Hải làm việc đi, buổi họp báo còn chưa diễn ra, anh làm vậy đạo diễn sẽ trách anh đó."

"Không phải là họp báo chính, đạo diễn cứ nói anh bận việc là được rồi. Ngồi im đừng động đậy, anh múc cháo cho em ăn."

"Không được. Mọi người đều có mặt mà anh không có, thật sự không nên, nghe lời em đến Thượng Hải đi."

Lưu Diệu Văn giả vờ không nghe thấy lời của Tống Á Hiên, sau khi đổ món cháo thịt hầm ra bát, bình thản ngồi xuống thổi cháo cho thật nguội, rồi đưa đến trước miệng cậu. Làm như không có chuyện gì, nói.

"Ăn cháo đi. Ăn mới lành bệnh được."

"Anh à!!!"

Tống Á Hiên nhất quyết năn nỉ Lưu Diệu Văn đi làm, bởi vì khi sáng cậu nghe thấy đạo diễn gọi điện cho hắn. Năn nỉ Lưu Diệu Văn bay đến Thượng Hải cấp tốc để tiếp tục lịch trình của mình. Vậy mà hắn chỉ xin lỗi đạo diễn nói mình cảm thấy mệt, gia đình xảy ra chuyện nên phải về gấp. Rõ ràng là nói dối mà.

Thấy Lưu Diệu Văn không chịu nghe mình, Tống Á Hiên bĩu môi quay đầu sang một bên giận dỗi.

"Em không ăn đâu."

"Hôm nay không nghe lời? Còn dám bỏ ăn trước mặt anh?"

Lưu Diệu Văn nhíu mày đặt bát cháo sang một bên, dùng tay mình đánh nhẹ lên bàn tay phải của cậu nghiêm giọng hỏi, mà Tống Á Hiên hiểu rõ tính chất công việc của hắn. Làm trong giới showbiz đâu phải muốn làm gì là làm. Lỡ may xảy ra chuyện gì chắc chắn sẽ có người quay lưng lại với hắn.

"Bản thân em hiểu rõ anh lo cho em đến thế nào. Nhưng anh là người nổi tiếng, không thể tùy ý làm loạn được. Nghe lời em, đặt vé máy bay đi đến Thượng Hải được không? Đạo diễn coi trọng anh nên mới để anh diễn vai chính. Anh đừng làm ông ấy thất vọng mà."

Tống Á Hiên đưa tay chọt chọt vào lồng ngực rắn chắc của Lưu Diệu Văn, vẻ mặt sầu não nói ra tâm tư của mình. Chỉ mong người kia có thể hiểu mà chuyên tâm đi làm. Chỉ là hắn không nghe lời cậu, quả quyết nói.

"Vừa nãy Hi Hi có nhắn tin cho anh, nói là mọi chuyện đã được giải quyết. Đạo diễn cũng đã thông cảm cho anh rồi. Em đừng lo lắng nữa, yên tâm nghỉ ngơi đi. Bốn ngày này anh sẽ chăm sóc em."

"Công việc? Công việc trong bốn ngày anh làm thế nào? Mấy công ty quảng cáo sẽ gây khó dễ cho anh mất."

Lưu Diệu Văn cười cười, xoa đầu đứa ngốc nhà mình, yêu thương trấn an.

"Đã xếp lịch ổn thoả rồi, người ta đồng ý cho anh quay quảng cáo vào buổi tối. Còn những chương trình khác, họ hẹn anh quay vào tuần sau cũng được. Tuần sau công việc sẽ bận rộn hơn một chút. Cho nên giờ em đã yên tâm chưa?"

Tống Á Hiên nghe hắn giải thích, nửa tin nửa không hỏi lại.

"Anh nói thật không? Không lừa em chứ?"

"Lừa người ngoài thì anh có thể làm được, nhưng với vợ mình thì anh không thể. Không lẽ em lại không tin ông xã của em?"

Lưu Diệu Văn áp sát mặt mình đến hôn lên chóp mũi của Tống Á Hiên, hôn một cái thật mạnh xem như trừng phạt cậu rồi hỏi lại.

"Có tin anh hay không?"

Tống Á Hiên xoa xoa cái mũi bị hôn đến đau của mình, ôn nhu trả lời lại.

"Em tin... Em tin anh lần này."

"Nói một tiếng em tin ông xã cho anh nghe nào? Muốn nghe em gọi anh là ông xã."

Mấy năm quen nhau, việc gọi ông xã cũng chẳng còn ngượng mồm như trước nữa. Nhìn hắn nhẹ nhàng đưa ra yêu cầu, cậu cũng từ từ đáp lại.

"Được được... Em tin ông xã."

"Ngoan. Ăn cháo nhé? Gần 9h sáng rồi."

Lưu Diệu Văn sợ Tống Á Hiên đói, lập tức hối thúc cậu ăn sáng. Người này nếu nhịn đói sẽ đau dạ dày, cho nên đối với việc cậu nhịn đói, nếu để hắn biết được, chắc chắn Lưu ảnh đế sẽ rất nổi giận cho mà xem.

Chỉ là lúc Lưu Diệu Văn vừa định cầm bát cháo lên đút cho Tống Á Hiên ăn thì bỗng nhiên có một cuộc gọi đến. Thấy số lạ, hắn chần chừ một lúc rồi bắt máy.

"Xin chào, tôi là Lưu Diệu Văn."

"Anh Văn, là em, Ái Ni đây."

Đầu dây bên kia, Ái Ni mang theo giọng nói ngọt ngào gọi tên Lưu Diệu Văn, mà hắn sau khi nghe ra giọng người này, lập tức cau mày lạnh lùng hỏi.

"Có việc gì vậy?"

Giọng của hắn lạnh băng khiến cho Ái Ni bên này cũng hiểu hắn đang khó chịu, nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc, mềm mỏng hỏi.

"Khi sáng nghe Hi Hi nói nhà anh có người bị bệnh nên anh phải bay về Bắc Kinh cấp tốc trong đêm hôm qua. Em lo lắng cho anh nên đã năn nỉ đạo diễn xin số điện thoại hỏi thăm anh. Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"

Lưu Diệu Văn đưa bát cháo đến trước mặt Tống Á Hiên, ngụ ý bảo cậu mau ăn đi, còn mình thì nhàn nhạt trả lời.

"Vẫn ổn. Cảm ơn cô đã quan tâm."

Ái Ni có được câu trả lời của hắn, đánh bạo hỏi.

"Là bác trai hay bác gái bị bệnh vậy? Em... Em đến thăm được không?"

Hắn càng nghe càng thấy đáng ghét, thật sự Lưu Diệu Văn đã bắt đầu không ưa Ái Ni chút nào cho nên càng phũ phàng hơn.

"Tất nhiên là không thể. Không có quan hệ gì đến nhà họ Lưu thì không cần đến."

Tút... Tút... Tút... Tút...

Lời cần nói cũng đã nói xong, hắn không muốn nói chuyện với Ái Ni lâu cho nên lập tức tắt máy. Sau đó còn không quên bỏ số điện thoại của cô vào danh sách đen. Rồi lại tiếp tục một ngày bu bám Tống Á Hiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net