Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ô tô đưa Lưu Diệu Văn đến sân bay Bắc Kinh, dòng người đi đi lại lại náo nhiệt. Lực lượng người hâm mộ dường như cũng nắm bắt rõ lịch trình của Lưu Diệu Văn, cho nên lúc cửa xe vừa mở tiếng hò hét náo nhiệt vang lên, tiếng máy ảnh điện thoại "tách, tách" vang liên hồi.

Lượng người hâm mộ đông đúc khiến lực lượng an ninh trên sân bay phải quản lí chặt chẽ. Vệ sĩ của Lưu Diệu Văn cùng Hi Hi cũng tạo thành một vòng tròn che chắn cho hắn, mở đường cho Lưu Diệu Văn vào bên trong.

Đoạn đường đi vào bên trong làm thủ tục vẫn có không ít người hâm mộ chen lấn đi theo sau. Cho nên vừa nãy trước khi rời khỏi bệnh viện, Lưu Diệu Văn có dặn Tống Á Hiên phản cẩn thận. Không khéo bị nhiều người vô tình chen lấn xô đây thì không tốt.

Lưu Diệu Văn ngồi trên ghế chờ, ánh mắt lắm lúc nhìn về phía cửa ngoài... chờ đợi một ai đó đến đây. Chỉ khi có thể thấy được cậu, hắn mới yên tâm hơn nhiều.

Tầm khoảng hai mươi phút sau thì cánh cửa ra vào sân bay vẫn mở để chào đón không ít kẻ đi người về, lấp ló ở sau mấy bóng người đó là một chàng trai đang ngồi trên xe lăn, một nam nhân mặc áo vest đen đẩy xe giúp cậu. Một nam nhân khác thì đi bên cạnh như là bảo vệ lấy sự an toàn của chàng trai kia.

Lưu Diệu Văn nhìn xa cũng biết Tống Á Hiên đến rồi, đằng sau cái kính râm màu đen... ánh mắt Lưu Diệu Văn liếc nhìn cậu một hồi, sau đó mới giả vờ quay đi xem như là không quen biết gì cả.

Mà ở phía bên này, Tống Á Hiên dựa vào lực lượng nữ nhân đang vây quanh Lưu Diệu Văn liên tục chụp hình, cậu cũng đủ biết người yêu mình đang ở đâu. Cho nên mới nhờ vệ sĩ đẩy xe mình đến chỗ khác, tạo hiện trường như bọn họ thật sự không hề quen biết nhau. Tránh cho đám phóng viên kia nghi ngờ.

Hai người chỉ cách nhau một khoảng không xa, nhưng mà cảm giác được đối phương đang chú ý đến mình thì họ lại cảm nhận được rất rõ.

Qua một hồi chờ đợi thì cuối cùng cũng được ngồi trên máy bay. Đúng như Lưu Diệu Văn đã sắp xếp, Tống Á Hiên được đưa đến khoang hạng A cùng với vệ sĩ của mình. Một mình một ghế, khoang này cũng thật ít người. Như vậy rất là thoải mái.

Tống Á Hiên nhìn ngắm phi trường qua khung cửa kính máy bay, nhìn dòng người được thu nhỏ ở khoảng cách xa. Tâm trạng bỗng nhiên cảm thấy thật nhẹ nhàng.

Đang ngắm cảnh một cách say sưa, bỗng nhiên Tống Á Hiên ngửi được mùi nước hoa nam tính quen thuộc. Không cần nói cậu cũng biết người nào đó đã xuất hiện, Tống Á Hiên vừa liếc mắt nhìn qua đã thấy Lưu Diệu Văn vẻ mặt lạnh lùng ung dung ngồi xuống cái ghế ở bên trái góc kia.

'Mặt lạnh như vậy, diễn xuất anh ấy đúng là tốt thật. Hoàn toàn tạo ra cảm giác chúng ta là người dưng thật sự.'

Nam nhân bên cạnh vờ như không để ý đến Tống Á Hiên, cả khuôn mặt nhìn thẳng về phía trước, sự lạnh lùng của hắn như muốn ngăn cách độ thân thiệt của cả hai vậy.

Khụ....ha ha....

Tống Á Hiên hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt đóng phim này của hắn, từ nãy đến bây giờ đã cố gắng nhịn cười. Nhưng mà người này vì diễn xuất quá đạt cho nên cậu nhịn không được mà phì cười. Tiếng cười nhẹ nhàng không lố lăng, nhưng lại thật đáng yêu.

Lưu Diệu Văn thật ra vẫn luôn lắng tai lên nghe người bên kia đang làm gì, bây giờ còn nghe tiếng cười nhẹ của cậu. Khoé môi hắn cong lên một chút, giống như là đáp trả lại nụ cười ấy vậy.

Tống Á Hiên nhịn cười, nói nhỏ.

'Phải nghiêm túc, nhất định phải nghiêm túc.'

Lưu Diệu Văn quay đầu sang cửa kính máy bay bên cạnh mình, dùng miệng hà một hơi lên cửa kính. Sau đó giống như một đứa trẻ con vẽ hình trái tim lên chỗ đó.

Trái tim bé bé xinh xinh vừa hiện lên là biến mất, may sao Tống Á Hiên có thể nhìn thấy được.

Quan sát nam nhân bên cạnh đang khổ cực đóng kịch, Tống Á Hiên vừa thương lại vừa buồn cười. Cậu không nói nhiều, chỉ cười khúc khích vài tiếng nữa rồi im bặt, giả vờ nghiêm túc thật sự.

Hai người ngồi đưa quay đầu về ô cửa số của mình, không ai chạm mặt ai. Chỉ có điều Tống Á Hiên quay đầu để nhịn đi cơn buồn cười dở hơi của cậu, còn Lưu Diệu Văn thì ung dung chống cằm. Từ khung cửa kính quan sát người đối diện với ánh sáng mờ nhạt, khoé môi kín đáo vẽ nên một nụ cười khó thấy.

Chuyến bay cuối cùng cũng cất cánh, âm thanh ù ù vang lên rồi chiếc máy bay từ từ di chuyển trên đường và sau đó từ từ tiếp xúc với mặt trời.

Chuyến bay từ Bắc Kinh đến Tokyo Nhật Bản chính thức khởi hành, trong chuyến bay. Một cặp tình nhân bí mật vẫn ngồi gần nhau cứ âm thầm theo dõi đối phương.

Chuyến đi lần này là vì một phần công việc, một phần vì tình yêu. Lưu Diệu Văn thầm nghĩ.

'Mang em đi theo chính là cỗ vũ tinh thần. Có thể ở cạnh em từng giây phút đó chính là điều hạnh phúc nhất đơn giản nhất mà người nào cũng muốn tìm có được.'

Cũng nhờ chuyến đi đến Nhật Bản này, có không ít nhiều chuyện xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net