Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Á Hiên nghe xong câu nói đó mặt ngay lập tức đỏ lên, Lưu Diệu Văn thấy thế liền cười cười trêu chọc anh. Tiểu Lục biểu cảm cứng ngắc trước một màn kia của Lưu Diệu Văn, vẫn giữ trên môi nụ cười mà chỉ cho hai người kia đã đến tiệm cà phê rồi.

Đây là một tiệm cà phê kiểu vintage, chủ cửa hàng có vẻ đã quen Tiểu Lục từ lâu.

"Hai người muốn uống gì, em mời!"

Tống Á Hiên khách sáo nói không cần, làm sao có thể để em ấy mời chứ!

Lưu Diệu Văn vẫn khá là tùy hứng mà nói:

"Em uống trà đào, Tống Á Hiên anh muốn uống gì? Em trả cho!"

"..Giống cậu ấy."

Tiểu Lục chỉ đơn giản gọi một cốc cà phê đá.

 
"..Hai người đang hẹn hò hả?"

Tống Á Hiên hoàn toàn đơ trước câu hỏi này, Lưu Diệu Văn ngồi bên cạnh cười, như muốn xem anh sẽ trả lời như thế nào.

"Không phải đâu!"

Nhìn giống đang yêu đương lắm hả?

Tống Á Hiên đang định nói lên câu này mà cuối cùng lại nuốt vào. Mặc dù anh hình như coi Lưu Diệu Văn như bạn thân, nhưng cả hai đều hiểu rõ về mấy vấn đề như AO. Anh cũng biết Lưu Diệu Văn rất đơn thuần, cậu chắc chắn chưa từng nghĩ gì khi nắm tay anh.

Nhưng người ngoài nhìn vào có lẽ "hơi giống" đang yêu nhau.

"Tống Á Hiên học trưởng, anh lấy giúp em tờ giấy ở kia với."

Tống Á Hiên lấy vài tờ giấy ở bên cạnh, rồi đưa ra trước chỗ Tiểu Lục. Cô đưa tay nhận lấy.

Xong không biết có phải vô tình hay không, tay Tiểu Lục đập vào cốc cà phê làm nó đổ xuống đúng cổ tay Tống Á Hiên.

"Này!!!"

Lưu Diệu Văn thấy thế trợn mắt kéo tay Tống Á Hiên về. Tiểu Lục bắt đầu rối rít xin lỗi, còn đưa giấy lau tay cho anh.

Tống Á Hiên một mặt bình tĩnh nói:

"Được rồi, không sao mà, không phải nước nóng, anh rửa tay một chút là được."

Nói rồi anh đập đập lưng Lưu Diệu Văn, tiến về phía nhà vệ sinh.

Tiểu Lục và Lưu Diệu Văn ngồi đối diện nhau, Lưu Diệu Văn vô cùng khó chịu vì cốc cà phê. Xong cũng nghĩ đơn giản là vô tình. Cậu đưa cốc trà đào lên uống vài ngụm, lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa.

Từ lúc Tống Á Hiên rời đi, Tiểu Lục không nói câu nào, bất chợt đưa tờ giấy ăn lên lau miệng cho Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn nhất thời không phản ứng kịp, rồi tức giận hất tay cô ra.

Thấy Lưu Diệu Văn kích động trừng mắt với mình, Tiểu Lục luống cuống xin lỗi.

"Mình thấy miệng cậu dính bẩn nên tiện tay lau đi thôi... xin lỗi nếu cậu thấy phiền!"

Tống Á Hiên vừa lúc quay lại không hiểu chuyện gì. Quay sang đã thấy Tiểu Lục đứng lên chào, bảo là có việc bận, trả tiền xong thì đi luôn.

Lưu Diệu Văn thì hậm hực không có hứng uống nước nữa, thẳng thừng kéo anh đi về. Tống Á Hiên hoang mang mất một lúc, mà thấy Lưu Diệu Văn lúc sau lại cư xử như bình thường cũng không hỏi gì.

----

Sáng thứ hai, Tống Á Hiên vừa tỉnh dậy đã thấy điện thoại hiện lên một tràng thông báo. Vừa mở ra thì cả đống thứ trên diễn đàn trường đập thẳng vào mắt anh. Kể đến lạ, diễn đàn trường này phi thường nhạt nhẽo, không phải bài than vãn về đề thi thì cũng là chuyện các giáo sư bị ế.

Lướt một hồi đến khi anh đọc được một bài viết của người giấu tên.

Chuyện yêu đương của sinh viên thủ khoa.

Tống Á Hiên phải trợn tròn mắt khi thấy bức ảnh của Lưu Diệu Văn và Tiểu Lục. Đây không phải hôm trước đi chơi à? Thế này là thế nào?

Mặc dù anh sẽ ủng hộ việc Lưu Diệu Văn yêu đương.

Nhưng với Tiểu Lục thì anh phải chắc chắn là không phải, Lưu Diệu Văn nói chuyện còn không thèm nhìn vào mắt cô.

Khiến Tống Á Hiên bất ngờ hơn nữa là dưới phần bàn luận 10 cái thì 9 cái nhắc tên anh.

 
Không phải Lưu Diệu Văn đang hẹn hò với Tống Á Hiên à?

 
Tôi thấy Lưu Diệu Văn với học trưởng năm ba đẹp đôi hơn.

 
Tiểu Lục với Tống Á Hiên, ai mới là trà xanh?


Tiểu Lục với Lưu Diệu Văn cả hai đều đẹp, Tống Á Hiên anh có thể yêu em.


Nhìn họ lau miệng cho nhau thân thiết thế kia cơ mà. Ngọt chết tôi rồi.

....

Tống Á Hiên đến cạn lời vì độ nhiều chuyện của sinh viên trường mình. Anh thở dài một cái đi ra ngoài, Lưu Diệu Văn đã ngồi ở ghế sofa.

Lưu Diệu Văn quay mặt về phía Tống Á Hiên, cậu vẫn cười rất ngọt ngào. Có vẻ cậu chưa biết hoặc không để ý đến tin đồn kia. Hai người vẫn đi học cùng nhau như thường, Lưu Diệu Văn cứ lải nhải mấy cái linh tinh nhưng Tống Á Hiên căn bản không có tâm trí mắng cậu.

Anh cũng không biết vì sao bản thân cứ nghĩ đến mấy lời nói trên diễn đàn...

Mà, những tiếng bàn tán sôi nổi cứ tràn vào tai Tống Á Hiên, anh thừa biết là vì lí do gì, cũng như trước mà mặc kệ.

Tống Á Hiên ngồi vào phòng học, những người bên cạnh vẫn xôn xao nói chuyện. Thậm chí có người còn hỏi anh và Lưu Diệu Văn có đang trong mối quan hệ yêu đương không, nhưng câu này anh trả lời nhiều rồi, không muốn nói nữa.

Đến cuối tiết, Tống Á Hiên đang chuẩn bị cất đồ. Từ ngoài cửa có một đám nữ sinh tiến đến đứng trước mặt anh.

"Này! Anh là Tống Á Hiên?"

Mấy cô sinh viên này đều trông khá là xinh đẹp, nhưng bù lại đều có dáng vẻ ngạo mạn.

Tống Á Hiên vẫn còn đang nghi hoặc vì sao họ lại đến tìm mình, đã nghe tiếng xì xào bên cạnh.

"Đó là Tư Duệ đúng không? Nghe bảo là bạn thân của Tiểu Lục!"

Tư Duệ là sinh viên năm nhất, kém tuổi Tống Á Hiên nhưng cô lại khinh thường mà nói với anh câu này.

"Sau này tránh xa Lưu Diệu Văn ra, cậu ấy là người yêu của Tiểu Lục!"

...

Bình thường vốn không quan tâm nhưng lời như thế này, nhưng hiện tại Tống Á Hiên đã bị ngữ khí của Tư Duệ làm cho tức giận rồi.

Tống Á Hiên mặt không biến sắc đứng dậy, dù sao thì Lưu Diệu Văn cũng là bạn tốt của anh, lòng tự trọng của anh cũng rất cao, đương nhiên không chịu được việc bị nói như vậy.

Vừa vặn Lưu Diệu Văn đến cửa lớp anh, chứng kiến một màn này. Lưu Diệu Văn tâm trạng cũng y hệt anh, cậu vô cùng coi trọng bạn bè, huống hồ người bị nói lại còn là Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn đập mạnh tay vào cửa, tiếng động lớn đến mức dọa cả lớp giật mình, IQ cậu cao nhưng EQ thì không, thường không dùng não để giải quyết mấy chuyện này. Tư Duệ thấy ánh mắt của cậu cũng có chút sợ hãi mà lùi ra xa Tống Á Hiên. Tất cả mọi người trong phòng học đều không hiểu vì sao Lưu Diệu Văn tức giận đến thế, họ đều nghĩ Lưu Diệu Văn và Tiểu Lục đang hẹn hò mà.

"Quản miệng cậu cho tốt!"

Nói dứt lời cậu liền kéo Tống Á Hiên đi, tay cậu nắm cổ tay anh phi thường ôn nhu nhẹ nhàng. Nhưng khi quay đầu lại hướng nhóm Tư Duệ thì ánh mắt lại sắc lẹm, thậm chí còn nổi tia máu.

"Tôi và Tiểu Lục không có yêu đương gì cả!"

 
Lưu Diệu Văn kéo Tống Á Hiên đi từ tầng 3 xuống tầng một, cả một đường mặt lạnh tanh không nói câu nào với anh. Tống Á Hiên cũng im lặng để cậu kéo đi, ít nhất là tránh xa mấy người nhiều chuyện kia ra đã.

Tống Á Hiên không thể chấp nhận được cách nói chuyện của Tư Duệ, nhưng sau vì Lưu Diệu Văn mà nguôi ngoai hoàn toàn khó chịu trong lòng. Anh vỗ vỗ vào lưng Lưu Diệu Văn bảo dừng lại, Lưu Diệu Văn vẫn cáu kỉnh ra mặt. Tống Á Hiên thấy như vậy khá đáng yêu, cười tít mắt đập vào vai cậu.

"Em còn tức hơn cả anh hả? Thôi không sao đâu!"

Lưu Diệu Văn giây trước lông mày còn cau lại, vừa thấy anh cười cũng bất giác mà cười theo. Tống Á Hiên trong lòng rõ ràng chuyện của Tiểu Lục và Lưu Diệu Văn không phải thật.

Nhưng bản thân anh có khúc mắc vẫn buột miệng mà nói ra:

"Mà.. em với Tiểu Lục đang yêu hả?"

Lời ra khỏi miệng rồi mới để ý, Tống Á Hiên nhìn lên đã thấy Lưu Diệu Văn trợn tròn mắt.

Tống Á Hiên không có ý kiến gì về chuyện yêu đương của Lưu Diệu Văn, nhưng cá nhân cậu thì khác. Cậu không phải chưa xem mấy bài viết trên diễn đàn, mới đọc đã thấy là chuyện hoang đường. Cả một buổi sáng nghe mấy lời lải nhải bên tai đã bực mình lắm rồi, Tống Á Hiên còn bị nói như thế, đến cái lúc mà chính Tống Á Hiên cũng hỏi cậu chuyện này thì Lưu Diệu Văn quả thật là tức đến sôi cả máu rồi.

Cả mặt Lưu Diệu Văn tối sầm lại, không phải có chút mà là cực kỳ ủy khuất nhìn Tống Á Hiên. Cậu thẳng thừng thả tay Tống Á Hiên ra, quay người đi. Tống Á Hiên biết cậu giận rồi, thở dài tự trách bản thân mồm nhanh hơn não, rồi cũng chạy theo cậu.

Tống Á Hiên không biết dỗ dành người khác, vì thế anh đương nhiên sẽ sợ việc người khác giận mình. Nhất là Lưu Diệu Văn.

"A, anh xin lỗi mà, không nhắc về chuyện này nữa được không! Đừng giận nữa Lưu Diệu Văn!"

Lưu Diệu Văn hứ một cái, không thèm để ý đến anh. Tống Á Hiên trong lòng nghĩ cậu ấu trĩ, nhưng miệng vẫn xin lỗi xin lỗi mà cười với cậu.

"Đừng giận nữa Lưu Diệu Văn!.. Em muốn gì anh đều làm hết, được không!?"

Nghe xong Lưu Diệu Văn mắt liền sáng lên quay đầu về phía anh, không biết có phải tự nghĩ bản thân dễ dãi quá không, mà cậu còn cố ý dùng giọng điệu giận dỗi mà hỏi anh: "Thật không?"

Tống Á Hiên như vớ được cọng rơm cứu mạng, ra sức gật đầu.

Lưu Diệu Văn ngay lập tức trở mặt, cười tươi rói mà nói:

"Vậy cuối tuần đi chơi với em!"

"Chỉ hai chúng ta thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net