Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ca ca!"

Tống Á Hiên ngồi trong lớp quay ra cửa sổ thì thấy Lưu Diệu Văn. Cậu ném một cái kẹo cho anh rồi cười cầm bóng đi chơi tiếp. Vừa đúng lúc Hạ Tuấn Lâm ngồi bên cạnh nhìn thấy.

"Hai cậu vẫn chưa yêu nhau?"

Tống Á Hiên cười ngốc bóc vỏ kẹo, đến khoảng nửa phút sau mới phản ứng lại với câu hỏi của Hạ Tuấn Lâm.

"Em ấy sẽ không thích tớ."

Hạ Tuấn Lâm có chút bất lực, nhìn Tống Á Hiên dạo gần đây cậu cũng đoán được là có tình cảm với Lưu Diệu Văn rồi. Nhưng cái con người này làm sao không chủ động một chút chứ?

Tống Á Hiên thấy khá vui vẻ, anh thích nhìn cậu chơi bóng rổ, thích mùi hương hoa quế nhè nhẹ toả ra mỗi lần anh đi cạnh cậu, thích tinh thần sôi nổi nhiệt huyết của cậu, chỉ là thích thôi, Tống Á Hiên không dám nghĩ có thể đi được xa.

"Nếu cậu cứ như vậy, Lưu Diệu Văn sẽ không biết coi trọng cậu đâu!"

Chính bản thân anh quả thật cũng từng nghĩ về vấn đề này. Anh biết mình thực sự thích Lưu Diệu Văn, nhưng hoàn toàn không dám mở lời, có lẽ đối với anh, nơi cậu đứng quá cao rồi.

Hạ Tuấn Lâm thở dài đứng dậy, cậu không muốn Tống Á Hiên phải buồn phiền vì yêu bất cứ ai cả. Nhưng dù sao vẫn là tự anh quyết định.

Tống Á Hiên nhìn theo bóng Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường, nhìn vào đôi nhẫn bạc lấp lánh trên ngón áp út của hai người, cảm giác kẹo trong miệng có một chút đắng rồi.

Cuối buổi học, Tống Á Hiên ra sân bóng rổ đợi Lưu Diệu Văn. Bây giờ anh mới để ý xung quanh có nhiều Omega thế nào, đang có ý định đi về trước thì Lưu Diệu Văn từ đằng sau gọi ca ca một cái.

"Anh đợi em một chút."

Nói rồi liền cười rồi ném chai nước cho anh. Trong một chốc liền cảm giác như mấy ánh mắt ở sân bóng đều dồn vào người anh.

Tống Á Hiên ngồi gần một tiếng đợi Lưu Diệu Văn, buồn ngủ đến nỗi ngáp dài mấy hơi rồi. Anh nghiêng đầu nhìn theo bóng người cao ráo đang chạy trên sân bóng. 

Một lúc sau Lưu Diệu Văn mới đến chỗ anh. Cậu vuốt mái tóc ướt mồ hôi lên, cười cầm lấy chai nước trên tay anh. Tống Á Hiên hơi choáng váng, một phần có thể là say nắng, nhưng hình như phần nhiều là bị tin tức tố mùi hoa quế của Lưu Diệu Văn bức đến đỏ mặt.

Tống Á Hiên đứng dậy, đi khỏi sân bóng. Lưu Diệu Văn cũng lẽo đẽo đi đằng sau. 

"Ca ca, anh biết không. Hạ Tuấn Lâm với Tường ca bọn họ đính hôn rồi đấy!"

Tống Á Hiên gật gật đầu, chuyện này làm sao anh không biết được chứ. Dù có không quan tâm đến yêu đương, thì ít nhiều trong lòng anh cũng thấy ngưỡng mộ.

Còn Lưu Diệu Văn là hoàn toàn viết hai chữ "ngưỡng mộ" lên mặt. Đối với Tống Á Hiên trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.

---

Câu lạc bộ bóng rổ gần đây có thêm một thành viên là Omega. Tên là Trạch Dương, chiều cao ổn, kĩ thuật cũng tốt, chiếm được cảm tình của rất nhiều người trong đội.

Một buổi sáng, Tống Á Hiên đang cùng Lưu Diệu Văn ngồi trong thư viện. Anh còn đang lườm Lưu Diệu Văn vì làm mất trang đánh giấu của quyển sách anh đang đọc, thì nghe thấy có người gọi tên cậu.

Trạch Dương đứng đằng sau gọi Lưu Diệu Văn đến sân bóng. Tống Á Hiên nhìn theo, trong lòng xộc đến một mùi chua kì lạ.

Từ lúc đó đến tận chiều khi Tống Á Hiên đi làm, đều không thấy mặt Lưu Diệu Văn. Không biết thế nào mà làm việc chẳng đâu vào đâu. Sai sót quá nhiều đối với người vốn cẩn thận như anh.

Đến khi Tống Á Hiên đang thu dọn rời cửa hàng, Lưu Diệu Văn mới đến đón anh. Khoé miệng Tống Á Hiên khẽ nhếch lên, xong lại ngừng khi thấy Trạch Dương đi đằng sau.

"Ca ca, em dẫn cậu ấy đến đây mua vài thứ, anh về trước nhé!"

Tống Á Hiên không nói câu nào, mặt lạnh gật đầu một cái rồi đi thẳng ra ngoài. Lưu Diệu Văn gãi gãi đầu không biết chọc người kia giận ở đâu rồi.

Tối nay trường đại học tổ chức bắn pháo hoa nhân ngày thành lập. Tống Á Hiên chẳng tham gia câu lạc bộ nào nên tương đối rảnh rỗi, đến giờ đi cùng Hạ Tuấn Lâm đến trường thôi chứ không phải vất vả chuẩn bị cái gì.

Hạ Tuấn Lâm trên đường đi cứ nói liên hồi về mấy cái đồ trang trí mà câu lạc bộ bóng rổ đã làm. 

"Có bạn Omega nào tên Trạch Dương chuẩn bị đồ ngọt ấy, tuyệt thật nhỉ!"

Hạ Tuấn Lâm lúc chiều có đến trường tìm Nghiêm Hạo Tường, ấn tượng rất nhiều với việc một O trong đội bóng rổ. Nhìn sang bên cạnh mới để ý Tống Á Hiên một mặt đen sì rồi.

Không nói thêm gì nữa, Hạ Tuấn Lâm cười tươi rồi kéo Tống Á Hiên vào trường. Kéo anh đến trường.

Lúc này trời đã tối rồi, Hạ Tuấn Lâm thả tay anh ra, xuống ngồi bên cạnh Nghiêm Hạo Tường. Tống Á Hiên vừa ngồi xuống thảm thì thấy Lưu Diệu Văn cùng Trạch Dương đang cười nói đi đến.

Anh thật sự thấy rất khó chịu, có lẽ đã quen với việc Lưu Diệu Văn suốt ngày kè kè đi theo anh rồi, nên bây giờ trong lòng xộc đến một cảm giác trống rỗng kì lạ.

Từ bao giờ anh đã thấy khó chịu chỉ vì một vài người bạn của Lưu Diệu Văn rồi?

Từ lúc bắt đầu nhận ra tình cảm của mình đối với Lưu Diệu Văn là thích, Tống Á Hiên từng thấy sợ. Sợ một ngày nào đó anh không thể chịu đựng được mà nói ra tất cả với cậu. Sợ khi người kia biết được thứ tình cảm xấu xí này thì sẽ khinh thường mà bỏ đi. 

Hay chỉ đơn giản là sợ sẽ đau.

Quá khứ đã phải chịu đau quá nhiều rồi, sợ rằng khi tin tưởng một ai đó sẽ lại phải chịu những cơn đau như thế. Cả về thể xác và tinh thần. Đó là lí do mà anh không muốn mở lòng với bất kỳ ai, luôn muốn phô ra vẻ ngoài mạnh mẽ nhất, không muốn yếu đuối như cái mác Omega của mình. 

Nhưng mà ai biết được sẽ có một Lưu Diệu Văn dùng sự chân thành pha chút trẻ con mà bước vào cuộc sống của anh chứ. Có lẽ đối với Lưu Diệu Văn thì chỉ là mong muốn bảo vệ đơn thuần của Alpha mà thôi. Nhưng đối với Tống Á Hiên thì đó là một tia sáng phi thường rực rỡ.

Giống như lúc này, trên trời có thật nhiều ánh sáng lấp lánh của pháo hoa, khi bên cạnh là tiếng cười đùa của đám đông, thì anh chỉ chú ý đến mỗi đôi mắt của cậu. 

Đôi mắt mà khi cười lên có thể sáng hơn bất kỳ vì sao nào.

Tống Á Hiên nhìn đến hơi ngây người, tự cười bản thân rồi nằm xuống. Trước mặt là tầng tầng pháo hoa, âm thanh khi pháo nổ cũng rất lớn, khiến Tống Á Hiên bất giác mà nhắm mắt lại.

Một lúc sau thì mọi người đã tản đi bớt, có lẽ là vui chơi trong hội trường. Tống Á Hiên ngồi dậy, Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm cũng đi rồi. Anh hơi nghiêng đầu, tự dưng tay chạm vào một cục nóng nóng.

Lưu Diệu Văn không biết từ lúc nào đã nằm bên cạnh anh. Hình như là ngủ mất rồi. Tống Á Hiên đưa tay xoa xoa mái tóc đen bù xù kia. Lưu Diệu Văn ngủ say đến không biết gì, thật là mấy ngày hôm nay cũng bận rộn với câu lạc bộ lắm.

Trên trời đang bắn đợt pháo hoa cuối cùng, đột nhiên tai Tống Á Hiên như không nghe thấy gì nữa, lần đầu tiên anh muốn thời gian ngưng đọng lại. 

Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Anh không quan tâm người ta sẽ nói gì, chỉ là tự dưng có một hành động to gan như thế, nụ hôn này là chứng minh anh thực sự có tình cảm với em.

Anh từng chỉ muốn được yên bình như thế, ngắm nhìn em từ đằng sau cũng được, âm thầm cười theo em cũng được, em đứng trên cao như vậy, thật sự rất khó để anh có thể với tới.

Nhưng mà lúc này anh muốn một lần được đứng bên cạnh em. Anh muốn ích kỷ một lần, muốn gương mặt đẹp trai này chỉ nhìn anh cười thôi. Anh không muốn phủ nhận bản thân đã quá tin tưởng em. Đau một chút cũng được, anh không muốn chỉ như vậy nữa.

Em đã chiếm giữ một vị trí quan trọng trong trái tim anh. Có thể anh sẽ không bày tỏ quá nhiều như Hạ Tuấn Lâm, nhưng mà anh biết một điều.

Anh đã yêu em quá nhiều rồi.

----------------------

Xin lỗi mọi người vì quá lâu không ra chương mới. Em bị writer's block đập cho không ngóc đầu lên được ;v;
Không liên quan nhưng mà tôi mới trúng giveaway nhân dịp sinh nhật Nghiêm Hạo Tường của page Captain Kid aaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net