Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Á Hiên tìm mọi cách để thoát khỏi vòng tay của Hạ Vũ nhưng không thành. Lúc đó Lưu Diệu Văn quay lại, nhìn thấy cảnh này lập tức chạy tới giúp Tống Á Hiên.

Hạ Vũ thấy Lưu Diệu Văn tiến tới, càng tức giận, điên loạn hơn. Rồi hắn cười lớn, mạnh tay mà đẩy Tống Á Hiên một cái.

Tống Á Hiên không kịp đề phòng, anh trượt chân ngã xuống hồ. Anh không biết bơi, hồ nước lại rất sâu, chỉ có thể bất lực mà giãy giụa trong nước.

Cả cơ thể anh cứ thế mà chìm dần trong nước, không thể nghe thấy hay nhìn thấy bất cứ thứ gì. Thần trí vì thiếu oxy nên đã bắt đầu mơ hồ. Dù có cố gắng vươn tay đến ánh sáng ở phía trên đến thế nào thì tất cả những gì anh cảm nhận được chỉ là nỗi sợ hãi và dòng nước lạnh lẽo bao quanh.

Trước tình cảnh thế này, Lưu Diệu Văn chẳng quan tâm đến việc gì, cứ thế mà nhảy thẳng xuống hồ. Tống Á Hiên đã chìm xuống, Lưu Diệu Văn cố gắng bơi đến chỗ anh. Cậu ôm lấy anh vào lòng, lấy sức mà bơi lên.

Tống Á Hiên trong lúc mơ màng cảm nhận được có người ôm mình, đã bao lâu rồi anh chưa cảm thấy ấm áp và an toàn đến vậy?

Lưu Diệu Văn thành công để Tống Á Hiên bám được vào bờ hồ, anh cũng đã dần tỉnh táo lại. Lưu Diệu Văn cũng với tay trèo lên, nhưng đầu cậu lúc này lại đau như búa bổ, đuối sức mà chìm xuống dưới.

Tống Á Hiên vô cùng hoảng loạn, cố gắng dùng đôi chân đã mềm nhũn kia đứng dậy. Anh khó khăn chạy đi tìm người giúp, thật may mắn là nhóm Nghiêm Hạo Tường đã đến.

Chưa kịp hỏi vì sao Tống Á Hiên lại thành bộ dạng này, đã thấy anh gấp gáp chỉ về phía hồ. Nghiêm Hạo Tường cùng Trương Chân Nguyên như hiểu ra sự tình và nhảy xuống hồ, cuối cùng cũng đưa được cậu lên bờ an toàn.

Lưu Diệu Văn ngồi trên bờ, thở hồng hộc. Quay sang nhìn thấy Tống Á Hiên mặt sợ hãi, lại bình thản cười mà hỏi anh "Không sao chứ?"

"Sao em ngốc vậy Lưu Diệu Văn, em mới bị cảm mà lại nhảy xuống. Em có biết lúc em chìm xuống anh đã sợ đến thế nào không?" Tống Á Hiên mắt đỏ hoe, tức giận mà trách mắng Lưu Diệu Văn.

Cậu chỉ cười ôn nhu an ủi anh, "Không phải em vẫn ổn đây à, anh lo lắng quá rồi!"

Tống Á Hiên một thân ướt sũng, kể lại mọi chuyện cho ba người nghe. Hạ Tuấn Lâm lúc này nhanh chóng gọi bảo an để tìm kiếm Hạ Vũ.

Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn được đưa về nhà. Sau khi thay bộ quần áo ướt kia ra và sấy khô tóc, Lưu Diệu Văn bước ra từ trong phòng, chỉ thấy Tống Á Hiên ngồi ở sofa. Thấy cậu, anh liền vội vã tiến tới.

"Em không sao chứ? Anh thật sự không hiểu nổi, sao em phải quan tâm đến anh tới như vậy, chúng ta đâu thân thiết đến nỗi em phải chịu nguy hiểm vì anh chứ?"

Lưu Diệu Văn nghe một tràng trách móc của Tống Á Hiên, cuối cùng cúi xuống gần anh, cười thật dịu dàng.

"Không sao đâu, Tống Á Hiên đã mua thuốc cảm cho em rồi!"

 
Sau đó cả cơ thể Lưu Diệu Văn yếu ớt mà khuỵu xuống, cậu dựa đầu vào vai anh, ngất rồi.

Lưu Diệu Văn sốt đến 40°C, mặt đỏ bừng nằm mê man trên giường. Tống Á Hiên toàn bộ là viết chữ "lo lắng" lên mặt. Trương Chân Nguyên thở dài nhìn cậu.

"Để anh đi mua thuốc cho nó vậy, em ở nhà xem nó thế nào nhé Tống Á Hiên."

Tống Á Hiên ngồi bên cạnh giường ngủ của Lưu Diệu Văn, nhớ lại tất cả những cử chỉ nhỏ mà cậu dành cho mình. Tại sao cậu lại làm như vậy?

Lần cuối anh thật sự được quan tâm đã là từ lâu lắm rồi. Từng hơi ấm từ lòng bàn tay cậu khi nắm tay anh, hay sự dịu dàng từ cái ôm ở dưới nước mà cậu dành cho anh. Cậu ấy quá chân thành, tốt bụng, giống như một hơi ấm tràn vào trái tim đã khóa kín của anh vậy.

Lưu Diệu Văn khó khăn mở mắt, nhìn thấy anh ở bên cạnh, cậu lại yếu ớt cười một cái. Tống Á Hiên nhận ra cậu đã tỉnh, vội vàng hỏi han.

"Em thấy thế nào rồi, có đau đầu không? Trương Chân Nguyên anh ấy đã đi mua thuốc cho em rồi, hay anh nấu cháo cho em nhé? À, nhiệt kế ở trên bàn đó, em đo xem đã hạ sốt chưa nhé!"

Nói rồi Tống Á Hiên ngay lập tức chạy vào bếp. Mở tủ lạnh lấy một chút nguyên liệu sơ sài, anh bắt tay vào làm một bát cháo trắng cho Lưu Diệu Văn. Chẳng mấy chốc Lưu Diệu Văn đã ngửi thấy một mùi hương thơm phức tỏa ra từ nhà bếp.

Tống Á Hiên mang bát cháo vào phòng Lưu Diệu Văn, để trên bàn. Anh cầm lấy nhiệt kế, cậu vẫn sốt cao nhưng đã giảm so với trước rồi. Lưu Diệu Văn ngồi dậy, nhìn vẻ mặt của anh, cậu mang ngữ khí trêu đùa mà hỏi:

"Anh vẫn lo lắng cho em hả? Em còn khỏe như này mà!"

Tống Á Hiên lắc đầu, sao anh có thể không lo được cơ chứ. Cậu sốt cao đến vậy là vì đã nhảy xuống hồ cứu anh. Ngồi xuống đầu giường cậu, anh nói:

"Lần sau em đừng có ngốc nghếch như vậy nữa, lần này là may mắn có Nghiêm Hạo Tường và Trương Chân Nguyên tới kịp, nếu không thì sẽ thật sự rất nguy hiểm đấy!"

Lưu Diệu Văn nghiêng đầu cười, cậu nắm lấy tay anh nhẹ nhàng.

"Không phải anh đã nấu cháo cho em rồi à? Đúng rồi, anh cười lên đi, thấy anh cười là em sẽ khỏe mà! Anh cười đẹp lắm!"

...

Một cơn gió nhè nhẹ thổi vào từ cửa sổ, thổi cho mái tóc Tống Á Hiên nhẹ bay. Anh nhìn về hướng đứa trẻ ngốc nghếch kia mà mỉm cười.

Dù anh chỉ cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy mang theo một vẻ yên bình đến lạ, cứ như có thể chữa lành mọi vết thương vậy!

 
Tống Á Hiên rời khỏi phòng, lúc này Lưu Diệu Văn đã say ngủ. Trương Chân Nguyên từ ngoài cửa bước vào. Thấy cảm xúc của Tống Á Hiên, trong lòng anh cũng tự nhủ là không sao rồi.

Từ sau lần này cuộc sống của Tống Á Hiên đã thay đổi rất nhiều. Anh vẫn làm việc ở của hàng cũ, bác chủ cửa hàng sau khi biết chuyện đã đuổi việc Hạ Vũ. Hắn cũng đã chuyển đi nơi khác, không còn dính dáng tới anh nữa.

Còn Lưu Diệu Văn thì lúc nào cũng đi theo anh, trừ những lúc hai người ở trường ra thì cậu rất dính người. Lưu Diệu Văn đã thuộc nằm lòng lịch làm thêm của Tống Á Hiên, thế nên lúc nào anh có ca làm thì cậu sẽ luôn ở đó chờ anh, lâu dần trở thành khách quen của quán luôn.

Tống Á Hiên cũng đã thân thiết với Lưu Diệu Văn và Trương Chân Nguyên hơn rất nhiều. Ba người họ ở nhà thường rất vui vẻ mà xem phim với nhau, không còn cái cảm giác xa lạ kia nữa rồi.

Tống Á Hiên cứ tưởng rằng cuộc sống của cậu thế này đã bị thay đổi quá nhiều rồi, thế nhưng anh nào biết được cậu Alpha họ Lưu ấy thậm chí sẽ còn làm thay đổi cả bản thân anh sau này.

____________________

Mấy chương đầu nay có thể sẽ hơi chán vì tôi viết chủ yếu về bối cảnh thôi, sau này chắc chắn sẽ có biến cố chứ không phải tình yêu nhẹ nhàng đâu:) Với tôi muốn hỏi là truyện tôi viết thế này một chương có ngắn quá không nhỉ? Còn nữa là cầu các cô một điều là đọc truyện comment xíu cho tôi có động lực viết với ;-;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net