Vui vẻ không quạu (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, lúc đi ngủ.

Tống Á Hiên tự dưng ôm gối và chăn của mình lên. Anh nhìn Lưu Diệu Văn rồi nói:

- Hôm nay, anh sang phòng Trương ca ngủ nha.

Nói rồi cũng không chờ ai kia trả lời mà đã ra ngoài luôn.

Lưu Diệu Văn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

Sao đột nhiên lại thế, bọn họ có cãi nhau sao?

Tống Á Hiên có giường không ngủ lại muốn đi ngủ cùng người khác?!

Ha!

Lưu Diệu Văn không hiểu nổi, nghĩ rằng cũng chẳng liên quan đến mình liền nằm xuống giường, đắp chăn đi ngủ.

........ 15 phút sau.

Lưu Diệu Văn đang đứng trước cửa phòng Trương Chân Nguyên.

Cậu cứ giơ tay lên, rồi lại hạ xuống, chần chừ mãi vẫn không gõ.

Đúng lúc này, Đinh ca đi uống nước thì nhìn thấy, chứng kiến hết toàn bộ hành động ngớ ngẩn khó hiểu của Lưu Diệu Văn.

Đinh nhi vỗ vai Lưu Diệu Văn một cái khiến cậu giật thót mình:

- A! Đinh nhi, anh làm gì vậy chứ?!

Đinh Trình Hâm cười hỏi:

- Câu này anh phải hỏi chú đấy! Đêm hôm khuya khoắt làm gì mà lấp ló ở đây? Bị Hiên nhi đuổi ra ngoài sao?

Lưu Diệu Văn không hiểu sao Tống Á Hiên lại có thể đuổi mình, Tống Á Hiên làm gì có quyền đó chứ, hai người họ cũng chẳng phải người yêu, giận dỗi cái là đuổi ra khỏi phòng.

Lưu Diệu Văn nhăn mày khó chịu đáp:

- Cái này anh phải hỏi Tống Á Hiên mới đúng. Anh ấy đột nhiên ôm chăn gối sang phòng Trương ca ngủ. Em còn đang thắc mắc có phải em đã làm gì khiến anh ấy giận rồi không.

Đinh nhi coi như đã hiểu ra vấn đề, chỉ có hai đáp án cho việc Á Hiên nhi bỏ sang phòng Trương ca, một là do Lưu Diệu Văn, hai là do sói con.

Anh nói một câu khiến Lưu Diệu Văn khó hiểu:

- Dạo này lá gan của em to thêm mấy xen-ti-mét rồi?

- Là sao? Anh nói gì em không hiểu?

- Thôi bỏ đi.

Đinh Trình Hâm cũng không muốn thảo luận về vấn đề mà Lưu Diệu Văn không nhớ nổi.

Anh liền trấn an:

- Hiên nhi ngủ chung với Trương ca là chuyện bình thường mà. Không có gì đâu.

Anh vỗ vai Lưu Diệu Văn động viên:

- Mọi chuyện sẽ ổn khi mặt trời mọc vào hoàng hôn thôi. Ngủ ngon nha~

Lưu Diệu Văn:????

Mặt trời mọc vào hoàng hôn???!

Lưu Diệu Văn hết muốn nói chuyện với Đinh Trình Hâm, tức tối nhìn vào cánh cửa phòng của Trương ca.

- Hừ!

Sau đó quay về phòng đi ngủ!

-----

Sáng hôm sau, mọi người ăn sáng xong rồi đến phòng tập chuẩn bị cho một tiết mục tại một buổi từ thiện.

Ai nấy cũng đều chăm chỉ tập luyện, hoàn thiện thêm động tác.

Lúc nghỉ giải lao giữa giờ cả nhóm mới túm lại một chỗ để nói chuyện với nhau.

Lưu Diệu Văn lúc này chủ động đưa nước cho Tống Á Hiên nhưng mà Mã Gia Kỳ đã nhanh hơn một bước đưa nước cho Hiên nhi.

Tống Á Hiên nhận nước cười vui vẻ, hoàn toàn không thấy hành động đưa nước khi nãy của Văn ca.

Lưu Diệu Văn lặng lẽ thu tay về, tự uống chai nước đó luôn.

Tống Á Hiên đặt chai nước xuống, nhìn Lưu Diệu Văn, vẫn khó chịu giống hôm qua.

Không phải anh đã cố tình ngủ ở nơi khác để không lên nhầm giường nữa rồi hay sao?

Sao Lưu Diệu Văn còn khó chịu?

Chẳng lẽ là do di chứng sau lần bị đánh đó?

Tống Á Hiên quyết định lại gần Lưu Diệu Văn hỏi:

- Văn.... Lưu Diệu Văn, em có cảm thấy nhức đầu hay khó chịu ở chỗ nào không? Nếu có thì nhất định phải nói ra, không cần cố gắng quá.

Thấy Tống Á Hiên bắt chuyện với mình, cậu giống như trút được bớt sự khó chịu trong lòng, vậy là Tống Á Hiên không có giận cậu chuyện gì cả.

Nhưng Lưu Diệu Văn lại không bị làm sao cả, ngoài trừ việc của Tống Á Hiên ra, chỗ nào cũng khoẻ, cậu khó hiểu đáp:

- Sao anh lại hỏi như thế?

- Thì tại anh thấy, hai hôm nay sắc mặt em không được tốt.

Lưu Diệu Văn làm gương mặt khó hiểu thay cho câu trả lời.

Tống Á Hiên liền nhỏ giọng hỏi:

- Chẳng lẽ không phải?

Lưu - ngoài trừ việc của Tống Á Hiên ra thì chỗ nào cũng khoẻ- Diệu Văn:

- Đương nhiên không phải.

Tới lượt Tống Á Hiên khó hiểu.

Thế rốt cuộc là tại sao?

Từ khi nào mà Văn ca lại giống con gái như thế?! Khó hiểu!

Tống Á Hiên đang định hỏi tiếp xem là chuyện gì thì bị Trương Chân Nguyên và Hạ Tuấn Lâm gọi ra tập luyện lại vài chỗ.

Tống Á Hiên nhìn Văn ca rồi lại nhìn hai người bạn kia, cuối cùng thở dài rồi chạy ra chỗ Trương ca và Hạ nhi.

Lưu Diệu Văn cũng đang khó chịu, chuyện này để hỏi sau đi.

Lưu Diệu Văn:.....

Ha! Rồi chạy đi luôn đó hả?!

Tống Á Hiên anh ấy không biết khuôn mặt đẹp trai của mình thành như vậy là do anh ấy hay sao?!

- Đồ vô tâm! Hừ!

- Ai vô tâm?

Lưu Diệu Văn lại bị giật thót mình, không biết từ bao giờ Đinh ca đã ở phía sau cậu, rồi lại hỏi:

- Ai? Văn đệ đệ nhà chúng ta nói ai vô tâm thế? Nói nhỏ cho anh nghe với.

Lưu Diệu Văn vuốt ngực, thầm nghĩ nếu không phải Đinh Trình Hâm lớn tuổi hơn cậu, chắc chắn cậu sẽ kẹp cổ Đinh ca mà giáo huấn cho một phen rồi.

Lưu Diệu Văn lắc đầu:

- Không có gì đâu ca.

Đinh ca nhìn tình cảnh này, như là am hiểu sâu sắc lắm, hỏi:

- Hôm qua, Tống Á Hiên ngủ với Trương Chân Nguyên cả đêm?

Lưu Diệu Văn khó hiểu gật đầu:

- Không phải hôm qua em đã nói rồi sao.

- À... Thảo nào em lại khó chịu như thế.

- Khó chịu chỗ nào chứ? Mặt em giống khó chịu lắm sao?

Đinh Trình Hâm nhìn khuôn mặt có đến 7 phần là nói lên sự khó chịu của chủ nhân nó.

Đinh ca tặc lưỡi mấy cái, giống như nhìn một người hết thuốc chữa, lại nói ý sâu xa Văn Văn không hiểu nổi:

- Vậy mà chú có thể để Á Hiên ngủ với Tiểu Trương Trương cả một đêm. Bái phục!

Lưu Diệu Văn:.....??????

Chịu rồi!

Lưu Diệu Văn không muốn hiểu những gì Đinh ca nói nữa.

Toàn cái gì không đâu.

Lưu Diệu Văn nghĩ một chút, đúng là trong lòng đâu đó vẫn còn khó chịu thật. Nhưng mà tại sao? Chính cậu còn khó hiểu đây này!

......

Buổi tối, lúc đi ngủ.

Tống Á Hiên lại chạy sang phòng của Trương Chân Nguyên ngủ.

Lần này chăn gối vẫn còn ở bên đấy nên không cần bê.

Lưu Diệu Văn nhìn bóng lưng anh, có chút muốn chạy lại hỏi, tại sao anh ấy lại cứ đi sang phòng người khác ngủ thế?

Ngủ phòng này không được à?

Hay là ngủ chung phòng với cậu thì có vấn đề gì?!

Rõ ràng đêm hôm kia còn gối lên tay cậu, ôm cậu ngủ đến sáng cơ mà. Sao hai hôm nay đột nhiên lật mặt thế?!

....

Phòng Trương Chân Nguyên.

Trương Chân Nguyên phải chứa thêm một Tống Á Hiên đã đủ lắm rồi, nay lại đột nhiên chui ra cả một Đinh ca!

Trương Công Tử đột nhiên bị bâu víu hơi sợ hãi hỏi:

- Tống Á Hiên thì em có thể hiểu được. Nhưng Đinh ca, anh là làm sao vậy? Còn nữa, hai người bao giờ mới chịu về phòng?

Đinh ca nằm trên giường hớn hở đáp:

- Không có gì đâu. Anh chỉ sang đây ngồi nhờ một chút thôi.

Tống Á Hiên:

- Anh rõ ràng là đang nằm.

Đinh ca nheo mắt nhìn Hiên nhi:

- Á Hiên nhi, em có thể vào trọng tâm được một chút hay không?

Tống Á Hiên trong đầu toàn Văn ca Văn ca, làm gì biết trọng tâm là cái gì. Anh hỏi:

- Đinh ca, anh biết dạo này Lưu Diệu Văn làm sao lại khó chịu không?

Đinh Trình Hâm tròn xoe mắt, giả ngây thơ không hiểu sự đời:

- Người của em sao lại hỏi anh chứ? Anh làm sao mà biết được.

Tống Á Hiên nhìn Đinh ca, nhíu mày, chắc chắn Đinh ca biết gì đó.

Trương Bị Bơ lúc này lại lên tiếng tiếp:

- Khoan! Hai bạn còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đó!

Tống Á Hiên kéo tay Đinh nhi hỏi:

- Chắc chắn anh biết là chuyện gì?

- Chuyện gì là chuyện gì? Anh nào biết chứ~

Đinh nhi nhất quyết không nói ra sự thật.

Còn Trương Chân Nguyên bị bơ đẹp!

Trương công tử thở dài, đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra một cách đột ngột.

Mã Gia Kỳ bước vào kéo Đinh Trình Hâm dậy, nói:

- Về phòng thôi.

Đinh nhi muốn bướng:

- Không muốn.

Mã Gia Kỳ thở dài:

- Được rồi. Hôm nay một cái.

Đinh nhi muốn làm nũng:

- Hai cái.

Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Đinh Trinh Hâm vui vẻ, dang hai tay ra nói:

- Ừm. Cõng mình.

Mã Gia Kỳ cưng chiều nhìn Đinh nhi, cõng người về phòng. Bỏ lại một Tống một Trương ngơ ngác không hiểu.

Tống Á Hiên:

- Một cái???

Trương ca:

- Hai cái????

Hai người nhìn nhau lắc đầu không hiểu.

Cánh cửa đóng chưa đầy một phút đã lại bị ' phành!' một cái nữa mở ra.

Lần này người đến mặt còn nhăn hơn cả khỉ, Lưu Diệu Văn không nói câu nào, trực tiếp đi vào nhấc bổng Tống Á Hiên lên vác về phòng.

Tống Á Hiên không hiểu chuyện gì xảy ra:

- Văn ca! Em làm cái gì vậy?! Bỏ anh xuống! Văn ca! Lưu Diệu Văn!

Lưu Diệu Văn quát:

- Anh trật tự một chút đi!

Tống Á Hiên cảm thấy Lưu Diệu Văn có vẻ đang nổi quạu liền im miệng, chờ về phòng rồi nói.

Còn lại Trương công tử há hốc mồm với cái cửa bị đánh oan hai lần.

Trương công tử nhìn chăn gối của Tống Á Hiên còn ở phòng mình:

- Rồi có phải mang sang hộ không?

Câu trả lời chắc chắn là không!

Hai đứa nó sống theo chủ nghĩa 'tuy hai mà một' đấy!

Trương Chân Nguyên với chân đẩy cửa đóng lại cái phành!

Cánh cửa:🥲🥲🥲

________

Nếu thích truyện thì nhấn ⭐ ( bình chọn) và theo dõi tui nha!

Cảm ơn x4399 lần😂❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net