Dạy hư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ hôn đầu tiên tuổi niên thiếu chính là một tiếng trống làm tinh thần ai cũng hăng hái thêm.

Khi hai người bình tĩnh lại, trong lòng không khỏi nổi lên nhiều ngượng ngùng, khẩn trương.

Lưu Diệu Văn nhớ lại dư vị vừa rồi xúc động cưỡng hôn, hầu kết trên dưới lăn lộn một chút, anh cúi đầu bắt gặp ánh mắt của Tống Á Hiên, lại muốn hôn cậu lần nữa, trong lòng thế nhưng thìch thịch thìch thịch, có chút xấu hổ.

Tống Á Hiên cũng khẩn trương, tấm áp phích trong tay cậu đã sớm rơi sạch sẽ từ lâu, hai tay không biết đặt vào đâu, liền rũ tại bên người, nắm chặt quần của mình.

Cậu ngây ngốc mà nhìn Lưu Diệu Văn, mơ hồ có thể nương ánh trắng nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Lưu Diệu Văn, cậu muốn tránh anh, nhưng lại sợ mình sẽ bỏ lỡ điều gì đó.

Đợi trong chốc lát, không thấy động tĩnh của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên mới chậm rãi tránh khỏi tầm mắt anh, ngồi xổm xuống, nhặt những tấm áp phích nhỏ rơi trên mặt đất lên, cũng thu lại một ít tâm tư kỳ kỳ quái quái.

Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn cậu, một bên ảo não chính mình sao không tiếp tục hôn, một bên lại khuyên chính mình nên bình tĩnh một chút, việc của Tống Á Hiên còn chưa được giải quyết, bọn họ còn phải cùng đi rải áp phích nữa.

Ngồi xổm xuống giúp cậu, cùng nhau nhặt, cùng nhau đem đám áp phích còn thừa phát xong, giữa hai người không có bất kỳ đối thoại nào.

"Giữ lại một tờ, chúng ta ra ngoài in thêm." Phát xong, Lưu Diệu Văn nhẹ giọng nhắc nhở.

Tống Á Hiên lên tiếng, mới hậu tri hậu giác mà nhớ tới, Lưu Diệu Văn thật sự cùng cậu làm những việc này.

Một góc âm u trong đáy lòng cậu đêm nay, đã toàn bộ bị Lưu Diệu Văn thấy được.

Ra khỏi lớp tám, đi xuống lầu, chậm rãi bước trong khuôn viên Thành Dương, cơn gió lạnh đêm tháng 11 cuối cùng cũng thổi bay sự ái muội nóng nực trong phòng học vừa rồi.

Tâm tư nhộn nhạo ban đầu của Tống Á Hiên chìm xuống một chút, đi bên cạnh Lưu Diệu Văn, có chút co quắp bất an.

Nhưng việc đã đến nước này, Tống Á Hiên cũng không nghĩ cứ làm ra vẻ như vậy nữa, đá đi một hòn đá nhỏ bên chân, cậu nỗ lực áp xuống nỗi lo sợ bất an trong lòng, nhỏ giọng nói: "Em là một người xấu xa bạo lực lắm phải không?"

Nghe vậy, Lưu Diệu Văn bỗng nhiên minh bạch Tống Á Hiên vì cái gì gần nhất vẫn luôn trốn tránh anh, không cho anh biết những việc này.

"Đương nhiên không phải, trong cái đầu nhỏ của em đang suy nghĩ linh tinh cái gì vậy? Người xấu là Triệu Côn Luân, em không làm gì sai cả."

Tống Á Hiên trộm liếc nhìn anh một cái, sờ sờ dao gọt hoa quả trong túi, lấy ra nhìn.

"Em không phải người xấu, em không xúc động."

Lưu Diệu Văn hơi cau mày khi nhìn cậu nghịch dao gọt hoa quả, thực sự sợ cậu vô tình làm chính mình bị thương, vừa định nói gì đó thì Tống Á Hiên đột nhiên dừng lại, đem dao gọt hoa quả ngoan ngoãn nộp lên.

Lưu Diệu Văn vừa thấy, liền vui vẻ, nhẹ nhàng thở ra, cầm con dao qua.

"Em không phải người xấu, nhưng em có thù oán tất báo, lòng em có tối tăm cùng u ám, nếu ai chọc em một phân, em sẽ trả thù hắn!"

Chung quy Tống Á Hiên vẫn là xấu hổ không quá tự tại, cố ý khoa trương, âm dương quái khí, một bên đi trước, một bên lại nhịn không được nghiêng đầu trộm nhìn phản ứng của Lưu Diệu Văn.

"Người nào đó, về sau cũng chớ có chọc em, bằng không em khẳng định sẽ cho hắn nếm thử nắm đấm của mình."

Ngay từ đầu nghe như là tự nói tự nghe, suy nghĩ một chút, lại hình như là uy hiếp, lại nghe một chút nữa, Lưu Diệu Văn cảm thấy đó chính là đang tán tỉnh.

Cất con dao gọt hoa quả đi, Lưu Diệu Văn nghiêng người, vòng tay qua ôm eo Tống Á Hiên, lại gần, thấp giọng cười hỏi: "Em là đang nói anh à? Nếm thử cái gì của em cơ?"

Tống Á Hiên sửng sốt, cậu cũng chỉ là ngoài miệng nói vậy thôi, Lưu Diệu Văn lại bỗng nhiên tới đây đứng đắn hỏi như vậy, làm cậu phát ngốc.

"Em chột dạ cái gì? Anh cũng không điểm danh gọi họ ai, sao em làm như đang dò số điểm danh thế?"

Lưu Diệu Văn xem cậu một bộ rõ ràng xấu hổ muốn chết, còn một hai phải làm dáng mạnh miệng, trong mắt anh đầy ý cười, trực tiếp cúi người về phía trước, không ngừng ngậm lấy cái miệng nhỏ này chụt chụt chụt không ngừng.

Tống Á Hiên: ...

Đùa giỡn hôn hôn một cái, Lưu Diệu Văn buông cậu ra, cũng âm dương quái khí nói: "Anh chọc em, nếm thử môi em vậy, không có vấn đề gì đâu nhỉ?"

Tống Á Hiên:......

"Có vấn đề,  tai anh có vấn đề, nghe lầm rồi."

Lưu Diệu Văn mỉm cười, mặc kệ cậu thẹn quá thành giận.

Hai người trong lòng đều rõ ràng, quấy quá vài câu cũng không sao.

Khi đến bức tường ở cổng trường, Lưu Diệu Văn trước một bước lưu loát mà trèo qua, chuẩn bị ở một đầu khác tiếp ứng Tống Á Hiên một chút, Tống Á Hiên lại chậm chạp không ra.

"Như thế nào không ra? Giận thật à?"

Lưu Diệu Văn đi vòng quanh cổng, nhìn qua lan can sắt, thấy Tống Á Hiên vẫn đang đứng cách đó không xa.

Tống Á Hiên không hề tức giận, cậu chỉ là nhớ tới lần đầu tiên được Lưu Diệu Văn mang về nhà ngày đó, ở cổng trường trung học số 7, Lưu Diệu Văn đã trèo qua trước, cậu ở một đầu tường khác ra vẻ nhu nhược, nhưng đã sớm bị Lưu Diệu Văn nhìn thấu, căn bản không mắc câu.

Cậu lưu loát lấy đà nhảy qua, bám trên đầu tường, xoay người ngồi trên đó nhìn xuống, hướng Lưu Diệu Văn phía dưới, cười hắc hắc.

"Em sợ lắm, không dám xuống đâu."

Lần này Lưu Diệu Văn không khoanh tay đứng nhìn với ánh mắt lạnh lùng như lần đầu gặp mặt nữa. Mặc dù anh biết rằng Tống Á Hiên là một tay vượt tường cừ khôi, cậu thậm chí còn có thể leo thẳng từ tầng một lên tầng hai ở nhà anh nữa mà.

Có lẽ là vì nguyện ý cùng cậu diễn trò, có lẽ là vì thật sự lo lắng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, Lưu Diệu Văn vội vàng chạy lại dưới bức tường, mở rộng vòng tay với cậu, ánh mắt kiên định lại ôn nhu.

"Xuống đi, anh đỡ em."

Ngồi dựa vào tường, Tống Á Hiên mỉm cười, đôi mắt đầy sao, sáng hơn cả những vì sao treo trên bầu trời đêm tối nay.

Cậu lao về phía trước không hề có chút bận tâm phòng bị, rồi hạ cánh vững vàng trong vòng tay của Lưu Diệu Văn.

Thật tốt, giờ khắc này, cậu đột nhiên cảm thấy trả thù Triệu Côn Luân tuyệt không phải là ưu tiên hàng đầu trong đời, không đáng để cậu đem tương lai tươi sáng của chính mình đặt cược vào đó.

Đối diện Thành Dương có rất nhiều cửa hàng photo, còn có rất nhiều tiệm ăn vặt chưa có đóng cửa.

Hai người mua đồ ăn uống, thong thả nhàn nhã vừa âm dương quái khí nói chuyện phiếm, vừa đi in màu mấy tấm áp phích nhỏ dày cộp.

Trong lúc đang in, Trương Chân Nguyên không yên lòng liền đánh một cuộc gọi video tới.

"Văn ca, sao cậu không nhắn tin trả lời mình thế? Cậu tìm được Tiểu Hiên Hiên chưa? Em ấy mua dao gọt hoa quả làm gì vậy?"

Tống Á Hiên nghe vậy, sửng sốt, xấu hổ, giống như bộ mặt hung tàn của chính mình, cũng bị Trương Chân Nguyên thấy được?

Thấy cậu xấu hổ, Lưu Diệu Văn đưa điện thoại cho Tống Á Hiên, lấy trong túi ra một quả táo rồi rửa con dao gọt hoa quả trong bồn rửa mặt của chủ tiệm photo.

Trở lại cửa, bảo Tống Á Hiên đem màn ảnh nhắm ngay mình, anh cùng Trương Chân Nguyên chào hỏi.

"Tống Á Hiên đang ở với tôi. Con dao là để cắt trái cây."

Vừa nói, Lưu Diệu Văn vừa gọt táo, gọt rất đẹp, vỏ táo còn không bị đứt. Sau khi cắt xong, đưa quả táo cho Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn lấy di động về, đối với Trương Chân Nguyên phất phất tay.

"Chính là mua để gọt táo, hiện tại quả táo cũng đã gọt xong, cậu cũng yên tâm đi."

Trương Chân Nguyên:......

Đm, ý là nói anh tọc mạch xen vào chuyện vui của người khác à? Hơn nửa đêm tự gọi cái video tới để xem người ta ân ái?

Mắt trợn trắng, Trương Chân Nguyên xì một tiếng khinh miệt, thô lỗ mà ngắt video.

Tống Á Hiên vừa gặm táo vừa không nhịn được cười, trái tim cậu cũng ngọt như trái táo này.

Ăn uống no say, hai người lại đến Thành Dương, vào tất cả các phòng học có thể vào được, những tấm áp phích nhỏ được phân phát đến mọi ngóc ngách của Thành Dương, còn thừa thì từ ban công rải trên mặt đất, chờ trò vui của ngày mai.

Hai người không nhanh không chậm đùa giỡn, cũng phải gần mười hai giờ mới xong.

Ngày mai là thứ 7. Đã bàn tốt ngày mai cùng nhau hành động, Tống Á Hiên liền không từ chối ý định mời cậu về nhà của Lưu Diệu Văn.

Sau khi bắt taxi về nhà, đến cổng tiểu khu, cả hai lững thững đi vào.

"Truyền thông có dễ liên hệ không? Có mất nhiều tiền hay không anh?"

"Dễ mà, chuyện này cứ giao cho anh, đừng suy nghĩ nhiều. Trong nhà thân thích nhiều, cũng có rất nhiều người trong ngành này, mời người khác có thể không hiệu quả. Anh khẳng định phải tìm tới một người lợi hại, để Triệu Côn Luân muốn gỡ tin tức, cũng không thể gỡ được. "

"Oa, lợi hại như vậy." Lần này không phải âm dương quái khí, Tống Á Hiên tự đáy lòng cảm thấy rất lợi hại.

Lưu Diệu Văn mỉm cười, thấy cậu đã uống hết trà sữa, duỗi tay đem ly trà sữa cầm trong tay, sau đó đem tay chính mình vươn qua, dắt tay cậu.

Tống Á Hiên: ...

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng, đỏ mặt không cự tuyệt, cũng không nói lời nào.

Rất mau đã đến cửa biệt thự của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên mới nhỏ giọng hỏi: "Lưu đại ca đêm nay có ở nhà không anh? Có thể bị ảnh nhìn thấy không?"

Thật là xấu hổ.

Lưu Diệu Văn xoa bàn tay cậu, "Yên tâm, giờ này anh cả khẳng định ngủ rồi."

Vừa dứt lời, hai người vừa bước vào cửa biệt thự Lưu gia, liền nhìn thấy một chiếc ô tô đậu ở sân trước, đỗ rất ngang tàng.

Bên cửa xe, còn truyền đến tiếng thở dốc cùng âm thanh hôn môi ......
Lưu Diệu Văn cả kinh, lôi kéo Tống Á Hiên đi sang bên cạnh, tìm góc nào sáng sáng một chút, muốn nhìn xem là ai ở trước cổng lớn nhà bọn họ hơn nửa đêm rồi còn không biết xấu hổ, không phải là đi nhầm nhà chứ.

Ánh trăng mông lung, người thì không thấy rõ, lại nghe rõ được tiếng nói.

"Lưu Hoàng Minh ... Đừng...... em trai anh đang ở nhà......"

"Yên tâm, giờ này Tiểu Văn khẳng định ngủ rồi."

Lưu Diệu Văn:......

Không thể trách anh không đoán được là anh cả, trong ấn tượng của anh, cả anh cả cùng lão sư, đều không nên là cái dạng này......

Tống Á Hiên:......

Hai huynh đệ nhà này, hình như không có hiểu nhau lắm thì phải.

Rồi giờ sao, lỡ không cẩn thận phá đám hiện trường yêu đương nồng nhiệt của người lớn thì làm sao bây giờ? Trốn hay không trốn?

Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên hai mặt nhìn nhau, nghĩ rằng tốt hơn là không nên xuất hiện vào lúc này.

Hai người cùng tay cùng chân, thật cẩn thận mà chuẩn bị rời khỏi hiện trường, lại bởi vì quá khẩn trương, ly trà sữa trong tay Lưu Diệu Văn không cẩn thận cọ vào cái gì đó, xoạch một tiếng, rớt trên mặt đất.

Ục ục, còn lăn lăn hai lần.

"Ai!" Lưu Hoàng Minh quát lớn, thanh âm lãnh khốc.

Lăng Di đóng cổ áo sơ mi lại, bật đèn tập trung nhìn kỹ ...

Trước cửa biệt thự, hai đứa nhóc nhỏ đang nắm tay nhau cúi đầu xuống, như thể hai tên trộm.

Lăng Di nhìn chằm chằm một chút, theo bản năng híp mắt, thanh thanh giọng nói, "Không được yêu sớm, thầy thấy rồi nhé."

Nghe vậy, học sinh ngoan Tống Á Hiên liền hoảng hốt, theo bản năng muốn rút tay về, lại bị Lưu Diệu Văn gắt gao bắt lấy.

Lưu Diệu Văn xoa tay cậu, để cậu yên tâm, xoay người, cười với Lăng Di, "Lão sư, thầy cũng bị bọn em thấy rồi, không bằng chúng ta làm bộ đêm nay ai cũng không thấy ai nha?"

Lăng Di:......

Quay đầu trừng mắt nhìn Lưu Hoàng Minh, liếc mắt một cái, "Sớm nói với anh, có em trai ở nhà không được dạy hư tiểu hài tử rồi, anh cố ý hả?"

Nói xong, bất đắc dĩ lắc đầu, vào trong xe, khởi động liền bỏ đi.

Lưu Hoàng Minh:......

"Anh cái gì cũng không có dạy mấy đứa, trở về tắm rửa rồi ngoan ngoãn đi ngủ ngay, hơn nửa đêm rồi còn ở ngoài làm cái gì vậy?"

Anh cả tức giận, Lưu Diệu Văn nhanh chóng kéo Tống Á Hiên ngoan ngoãn lên lầu.

Sau khi tắm xong, Tống Á Hiên đang uống sữa, Lưu Diệu Văn gõ cửa bước vào.

"À, vừa rồi tư thế của bọn họ, em có thấy được không?"

Tống Á Hiên: ...

"Em không thấy, em không thấy!"

Lưu Diệu Văn nghẹn cười, bước tới, nâng hai tay Tống Á Hiên lên, ấn vào lưng ghế sô pha, cúi đầu hôn Tống Á Hiên một chút.

Cũng không quá mức, cứ nhẹ nhàng nhè nhẹ một chút, thấp giọng nói: "Ngủ ngon."

Thân thân xong, mới xoay người trở về phòng mình.

Tống Á Hiên nhìn anh đi ra ngoài, đỏ mặt âm dương kỳ quái thốt lên: "Thật không thể tin được! Thật sự là dạy hư tiểu hài tử rồi mà!"

( Hỏi cho vui thôi chứ đôi mắt vàng 24K của hai người  có vẻ thấy hết rồi kìa! :v ) 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net