Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện:  VẠN KIẾP KHÔNG HỐI
Tác giả: NGUYEN THU HUONG ( Cáo Nhỏ)
Chương 25:

Tịnh Yên tùy tiện ngồi xuống một công viên gần tập đoàn, hướng đôi mắt xa xăm nhìn về phía trước. Từ phía xa, Đào Hoa của võ đường Hoa Quế đi đến vứt một chiếc bao thư trước mặt cô, lạnh lùng nói: “ Tôi đợi cô.”

Cô nhíu mày nhìn Đào Hoa, còn chưa kịp mở miệng thì cô ta đã rời đi. Tịnh Yên cầm phong thư trên tay,ánh mắt khó hiểu nhìn bóng dáng Đào Hoa đi xa dần, rất lâu sau mới mở bao thư ra. Nội dung bên trong bức thư này chính là một lời thách đấu của Đào Hoa với cô, và không cho phép cô được từ chối. Tịnh Yên thở dài một tiếng:

“ Đào Hoa, có cần phải cố gắng phân định thắng thua hay không? Suy cho cùng cô lại chính là người đáng thương nhất đấy.”

Đào Hoa sau khi đưa bao thư cho cô liền lên xe trở về khách sạn. Từ cái ngày đó trở về, cô bị cả võ đường Hoa Quế chế giễu, thậm chí  nhiều người còn có những lời lẽ miệt thị, khinh miệt khiến cho sự hận thù của mình với Hạ Tịnh Yên lại càng tăng thêm.

Sau nhiều ngày điều tra, cuối cùng Đào Hoa cũng có thể điều tra được rõ chân tướng của Hạ Tịnh Yên, cô chính là con gái của võ sư Hạ Tường Thanh, cũng chính là Tổng Giám Đốc của tập đoàn Hạ Vân – một tập đoàn đa ngành đang làm mưa làm gió trên thị trường Pháp. Điều đó làm cho Đào Hoa càng thêm ganh tị với Tịnh Yên.

Vậy nên sau khi có được địa chỉ của Tịnh Yên, Đào Hoa vì muốn lấy lại thể diện cho bản thân mình nên đã tìm đến gửi thư thách đấu Tịnh Yên.

“ Chị đã gửi thư thách đấu chưa?”
“ Gửi rồi.”
“ Lần này chị sẽ thắng chứ?’
“ Chắc chắn chị sẽ thắng, các em cứ chờ xem đi.”

Đám người của võ đường Hoa Quế nghe được giọng nói chắc chắn của Đào Hoa liền vui mừng, đây đều là những người thân thiết với Đào Hoa ở võ đường Hoa Quế, nhìn Đào Hoa bị mọi người coi thường, chế giễu, chính họ cũng không chịu được nên xui khiến Đào Hoa gửi lời thách đấu đến Hạ Tịnh Yên để đòi lại danh dự.

Buổi tối vừa trở về nhà, cô vứt bao thư trên bàn rồi đi vào phòng tắm thay đồ. Gia Linh ngồi xem ti vi nhìn thấy bao thư tò mò mở ra xem. Đọc thư xong, Gia Linh không kìm được tức giận mà chửi thề một tiếng : “ Mẹ kiếp, cái gì mà thách đấu. Bộ cô ta điên rồi hay sao?”

Tịnh Yên từ phòng tắm đi ra, nghe thấy tiếng mắng chửi của Gia Linh cũng tò mò hòi: “ Cậu chửi ai đấy?”

“ Còn ai nữa, ả Đào Hoa kia kìa, cô ta bị điên hay sao mà gửi thư thách đấu cho cậu vậy?” Gia Linh chỉ vào bao thư trên bàn nói.
“ Có gì đâu, mình cũng không để ý. Thế nhưng nếu cô ta muốn thì mình sẽ phụng bồi cô ta đến cùng.”
“ Hừ, lần này cậu để mình dạy cho cô ta một bài học”

Cô bật cười trước thái độ của Gia Linh, nhẹ nhàng nói: “ Cậu không phải đối thủ của cô ta. Hơn nữa…mình cũng không muốn nhìn thấy cảnh cậu bị đánh cho thảm hại đâu…nếu thấy cảnh đó, mình sẽ rất đau lòng.”

“ Cậu còn nói.” Gia Linh bị cô chọc quê, trợn mắt nói, sau đó lại nói tiếp: “ Còn vết thương của cậu?”
“ Vết thương nhỏ này sẽ không có vấn đề gì.”
“ Cô ta đã thách đấu cậu như vậy, chắc chắn cũng có sự chuẩn bị, cậu nên cẩn thận vẫn hơn.”
“ Mình biết, yên tâm đi. Nhất định mình sẽ không để cô ta làm tổn thương đến mình.”

Nếu như cô không bị thương thì trận thách đấu lần này Tịnh Yên chắc chắn sẽ nắm chắc phần thắng, nhưng vì cô bị thương như vậy, thành ra Gia Linh cũng rất lo lắng. Nhưng khi nghe cô nói chắc chắn như vậy, trong lòng Gia Linh cũng yên tâm hơn phần nào.

Hôm sau, đúng 9 giờ tối, cô đã có mặt tại địa điểm thách đấu. Trận thách đấu lần này được chia làm 3 phần, phần thứ 1 chính là đua xe, phần thứ 2 là bắn súng, và lần thứ 3 chính là đấu võ.Trước khi bắt đầu thi đấu, trọng tài công bố rõ các phần thi, người nào thắng 2/3 phần thi thì người đó sẽ là người chiến thắng, sau đó quay sang hỏi cô và Đào Hoa:

“ Hai người đã sẵn sàng chưa?”
“ Sẵn sàng.”

Cả hai cùng đồng thanh nói, và bước vào phần thi đầu tiên đó chính là thi bắn súng. Mỗi người sẽ được phát cho một khẩu súng, trong mỗi khẩu súng sẽ có 3 viên đạn, và sẽ bắn theo hiệu lệnh còi của trọng tài.

Tấm bia đầu tiên được để cách cô và Đào Hoa 15 mét. Sau khi hiệu lệnh tiếng còi vang lên, nếu như Đào Hoa phải giữ súng bằng cả hai tay thì cô lại chỉ cầm một tay, cả người cô toát lên một thần thái vô cùng tự tin, khiến cho ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ.

Viên đạn từ hai người đồng loạt bay về phía tấm bia, cả hai viên đạn đều ghim đúng hồng tâm, lần bắn đầu tiên này, kết quả cô và Đào Hoa hòa nhau.

Phía bên kia ngay khi trọng tài tuyên bố kết quả hòa nhau, đám đệ tử của võ đường Hoa Quế vỗ tay reo mừng:

“ Đào Hoa giỏi quá, nhất định sẽ thắng.”
“ Đào Hoa, mau khiến cho cô ta thua tâm phục khẩu phục đi.”
“….”

Những tiếng hò reo cổ vũ vang lên bên tai làm cho Gia Linh ngồi cạnh cảm thấy khó chịu, Gia Linh đưa ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, châm biếm nói: “ Gào gì mà lắm thế, đang cổ vũ cho Tịnh Yên nhà tôi đấy à?”

“ Đồ điên, ai thèm cổ vũ cho cô ta chứ?” một người trong đám kia đứng lên nói
“ Vậy sao, tôi nghe rõ các người hô to bảo Tịnh Yên chiến thắng mà, thế không phải à?”
“ Đúng là xinh đẹp lại còn điếc, chậc, thật đáng tiếc mà.”
“ Cũng hơn nhiều người, một chút sắc đẹp cũng không có, từ đầu đến cuối như một con quạ.”
“ Cô…”
“ Tôi sao nào?”

Gia Linh hất hàm lên nhìn đám người của võ đường Hoa Quế, từ đầu đến cuối cô cũng chẳng ưa gì đám người này, ngồi bên cạnh lại khôn ngừng mong Tịnh Yên của cô thất thủ, bảo cô không tức giận sao được. Thậm chí lúc này cô chỉ mong trên tay mình có một chiếc kim khâu, cô sẽ khâu hết mấy cái miệng thối tha kia lại, vì cái tội dám nguồn rủa Tịnh Yên của cô thua.

Phía bên kia, tấm bia thứ hai đã được mang ra, lần này vị trí tấm bia cách hai người một khoảng là 25 mét. Tịnh Yên cùng Đào Hoa nhìn thẳng tấm bia, tiếng còi vừa được cất lên, hai người đều cùng nhau bóp cò. Ngay sau đó, viên đạn lại một lần nữa ghim sâu vào hồng tâm của tấm bia kia. Trọng tài nhìn kết quả, dõng dạc tuyên bố:

“ Cả hai viên đạn đều trúng hồng tâm, kết quả hòa.”

Tiếng trọng tài vừa vang lên, đám người võ đường Hoa Quế lại một lần nữa reo hò phấn khích, trong mắt bọn họ hiện giờ tràn đầy ngưỡng mộ với Đào Hoa. Sau khi trọng tài công bố kết quả, khóe môi Đào Hoa giương lên nụ cười thỏa mãn, còn cô từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, cả gương mặt cũng không biểu lộ bất kì cảm xúc nào. Chính điều đó lại làm cho Đào Hoa càng thêm tức giận.

Tấm bia thứ 3 được mang ra, lần này tấm bia được đặt cách xa là 50 mét, cả hai người đều không được hỗ trợ kính phóng lớn tầm nhìn, mà cả hai phải nhìn bằng chính mắt thường của mình. Với khoảng cách xa như vậy không chỉ riêng Đào Hoa mà tất cả những người có mặt đều lo lắng. Thường thì khi bắn súng với khoảng cách xa như vậy sẽ đều được hỗ trợ kính phóng lớn tầm nhìn, thế nhưng lần này đều không có hỗ trợ. Với tầm nhìn xa như thế này để bắn trúng là điều không thể.

Tiếng còi trọng tài vừa vang lên, súng từ tay cô và Đào Hoa đồng loạt phát ra tiếng “ Đoàng.” Tất cả những người có mặt đều nín thở chờ đợi kết quả từ trọng tài. Đào Hoa trong lòng thầm đắc ý, với tầm nhìn xa như thế này, lại không có kính phóng lớn tầm nhìn, thì muốn bắn trúng hồng tâm là điều không thể.

Tịnh Yên từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt, chẳng buồn mảy may đến con người đang đứng cạnh mình nhếch mép cười. Trọng tài sau khi đi lại tấm bia xem kết quả, dõng dạc tuyên bố:

“ Đào Hoa của võ đường Hoa Quế bắn trúng điểm 5..”
“ Hạ Tịnh Yên của võ đường Dạ Quế…bắn..bắn trúng hồng tâm. Hạ Tịnh Yên thắng.”

Đám người của võ đường Hoa Quế còn đang vui mừng khi ở khoảng cách xa 50 mét mà Đào Hoa  bắn trúng điểm 5. Nhưng niềm vui chưa kéo dài được vài giây thì lại kết quả Tịnh Yên bắn trúng hồng tâm làm cho ai nấy cũng sợ hãi.

Trong khi mấy người kia còn đang không tin vào những chuyện đang xảy ra thì khóe môi Gia Linh giương lên nụ cười vui mừng. Đào Hoa nghe kết quả xong quay sang cô lắp bắp:

“ Chuyện này…chuyện này sao có thể?”

Khóe miệng Tịnh Yên giương lên nụ cười như có như không, nhàn nhạt trả lời: “ Cô không thể cũng không có nghĩa là tôi cũng không thể.”

“ Phần thi đấu thứ 1 bắn súng, Hạ Tịnh Yên của võ đường Dạ Quế chiến thắng. Hiện tỉ số đang là 1-0.”

Không cần nói cũng có thể thấy trong đáy mắt Đào Hoa hằn rõ những tia giận dữ, bắn súng chính là một trong những sở trường của Đào Hoa, không ngờ lại thua dưới tay Tịnh Yên, thậm chí là chiến thắng của Tịnh Yên khiến cho người khác phải tâm phục khẩu phục.

“ Phần thi thứ 2 chính là đua xe, mỗi người sẽ đều nhận được một chiếc xe nhãn hiệu như nhau để cùng đua. Con đường đua xe lần này chính là con đường đu tử thần trong truyền thuyết. Ai về đích trước trong thời gian sớm nhất người đó sẽ thắng.”

Trọng tài vừa dứt lời, cô và Đào Hoa đều ngồi vào vị trí lái sẵn sàng chờ tiếng còi. Đúng ba giây sau, tiếng còi vang lên, cả hai người không ai bảo ai đều cùng nhấn ga vọt về phía trước. Nếu như trong lòng Đào Hoa khẩn trương bao nhiêu thì cô lại nhàn nhã bấy nhiếu.

Đối với đường đua tử thần này cô đã nắm rõ trong lòng bàn tay, từ những khúc cua, từ những cung đường ở đây, chẳng có chỗ nào là cô không nắm rõ, thậm chí đoạn nào cần tăng tốc, tăng vận tốc bao nhiêu km cô cũng nắm rõ. Đơn giản vì đường đua tử thần này trước đây chính là nơi để cô trút những nỗi buồn.

Đào Hoa chạy trước cô một đoạn đường khá dài, cô ta nhìn qua gương chiếu hậu vẫn không thấy bóng dáng xe cô, trong lòng liền hả hê. Thế nhưng nụ cười của Đào Hoa kéo dài chưa được vài giây liền tắt ngúm, bởi trước mắt cô ta chính là chiếc xe của cô.

Đào Hoa như không tin được chuyệ vừa xảy ra trước mắt mình, rõ ràng là cô vẫn luôn ở phía sau, tại sao có thể đột ngột dẫn trước chỉ trong vài giây ngắn ngủi như vậy? Sự xuất hiện đột ngột của cô làm cho Đào Hoa sợ hãi như vừa gặp ma. Nhưng cuối cùng vẫn phải tin đây chính là sự thật.

Đào Hoa tức giận đấm mạnh vào vô lăng, sau đó nhấn mạnh chân ga vọt lên, thế nhưng Đào Hoa vừa định lách sang trái vượt lên thì Tịnh Yên lại lái xe sang trái. Đào Hoa lái xe sang phải thì Tịnh Yên lại lái xe sang phải, cô cứ như vậy vờn Đào Hoa không cho cô ta lách lên khiến cho Đào Hoa càng thêm tức giận.

Gần đến đoạn cua, Tịnh Yên đột ngột giảm tốc độ, cô cũng lái xe nép vào bên đường, cho Đào Hoa vượt lên trước. Vì đang rất tức giận Tịnh Yên, trong lòng Đào Hoa chỉ có duy nhất một ý nghĩ là làm thế nào để vượt qua, làm thế nào để về đích trước Tịnh Yên.

Vậy nên khi thấy Tịnh Yên giảm tốc độ, Đào Hoa như chớp được thời cơ, nhấn mạnh chân ga vọt lên trước. Qua gương chiếu hậu, Đào Hoa nhìn thấy Tịnh Yên vẫn chậm chạp đi phía sau, trong mắt liền hiện lên ý cười, thế nhưng cô ta còn chưa vui vẻ được mấy giây liền gặp khúc cua gấp. Đào Hoa tái mét mặt mày, vội phanh gấp xe, hai tay vặn vô lăng hết cỡ về bên phải. Bánh xe bị phanh gấp tạo thành một vết dài trên đường đua.

Đào Hoa nhìn thấy Tịnh Yên nhàn nhã vượt lên phía trước mắt, lại nghĩ đến cảnh cô cố tình giảm tốc độ cài bẫy mình, trong lòng liền dâng lên một cỗ hận thù. Đào Hoa rút một khẩu súng từ trong túi áo ra, họng súng đen ngòm chìa ra khỏi kính xe, không một chút lưu tình bắn thẳng về lốp xe Tịnh Yên.

Tịnh Yên đang tập trung lái xe, đột nhiên một bánh xe bị xì hơi, làm cho xe cô đột nhiên khó đi. Qua gương chiếu hậu cô nhìn thấy rõ ràng lốp xe bánh sau đã bị xì hơi. Cô nhíu mày nhìn chiếc xe của Đào Hoa đang vụt lên phía trước. Trong lòng cô cơ hồ hiểu rõ mọi chuyện, chắc chắn là cô ta giở trò. Vốn định để lại cho cô ta một chút mặt mũi, thế nhưng với hành động này của cô ta thì chắc chắn là không cần rồi.

Cô sẽ khiến cho Đào Hoa vì hành động này mà mất hết thể diện, vạn kiếp không thể ngóc đầu lên nhìn ai.

Từ phía xa, đám người võ đường Hoa Quế nhìn thấy chiếc xe Đào Hoa đang dẫn đầu đi về phía đích thì không ngừng vui mừng. Cả đám hò reo lên sung sướng, một vài người quay sang Gia Linh ngồi kế bên hất hàm chế giễu:

“ Hóa ra Hạ Tịnh Yên cũng chỉ là một phế vật.”

Gia Linh đột nhiên quay lại, bàn tay trắng nõn vung lên tát “ Bốp” vào mặt người vừa xúc phạm Tịnh Yên, lạnh giọng nói: “ Đúng là mõm chó không nói được ngà voi.”

Ả bị Gia Linh đánh đưa tay ôm mặt, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Gia Linh nói: “ Cô dám đánh tôi.”

“ Tại sao tôi lại không dám đánh cô. Miệng chó như cô, tôi còn đánh nữa, đánh cho không dám mở miệng ra thì thôi.”

P/s: tớ nhờ mọi người tương tác và share giúp tớ. Cảm ơn mọi người, chúc mọi người tháng mới sức khoẻ, tài lộc và may mắn!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#huệ