Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: VẠN KIẾP KHÔNG HỐI
Chương 32:

Lăng Phương vừa nhảy xuống biển, liền bơi về phía tàu ngầm, Manor đang mải miết tiêu diệt mấy chiếc máy bay trên cao, nên không có tâm chí để ý đến một bóng đen đang bơi lại gần tàu ngầm. Cho đến khi anh vừa chạm vào tàu ngầm, hệ thống cảnh báo bên trong tàu báo động mạnh thì đã quá muộn.

Lăng Phương đã leo lên vị trí họng súng bắn của tàu ngầm, một tay bẻ gãy đầu súng, sau đó cầm chiếc tăm bông phát nổ mà cô đưa cho khi nãy, anh bẻ cong hai đầu tăm bông, sau đó ném về phía họng súng bắn của tàu ngầm.

Tăm bông vừa chạm vào đầu họng súng thì liền nổ tung, cả họng súng lớn của tàu ngầm bị đứt rời ra rơi xuống đáy biển. Manor nhìn một màn kinh hãi trước mắt, vốn dĩ thiết kế chiếc tàu ngầm này vốn rất tốt, vậy mà một chiếc tăm bông nhỏ lại dễ dàng phá hủy cả một họng súng lớn như vậy.

Phía trên bờ biển, máy bay tàng hình không ngừng xả đạn xuống dưới, xác người ngày càng thêm ngổn ngang. Người của Thor và Thái Tuấn bị giết hơn phân nửa, Peter nhìn tình hình trước mắt, liên lạc với Manor:

“ Manor, anh mau khai hỏa, bắn rụng bớt những chiếc máy bay tàng hình đó đi.”
“ Không bắn được.”
“ Anh đùa tôi sao?”
“ Lăng Phương đã phá nát họng súng tàu ngầm rồi.”

Nghe thấy Manor nói, Peter tức giận chửi thề một tiếng “ Mẹ kiếp.” sau đó quay sang Thái Tuấn nói: “ Triển khai kế hoạch B, tất cả an hem mau rút trở về.”

Tịnh Yên nhìn đám người Peter đang tháo chạy, cô lạnh lùng nói: “ Đuổi theo, hôm nay sẽ phải thanh trừ hoàn toàn thế lực của Thor.”

“ Phía bên trong là rừng rậm, tầm nhìn của máy bay cũng bị hạn chế, hệ thống góc nhìn 360 độ bị lỗi, nên hiện tại không thể kích hoạt được.” Vũ nhìn địa hình phân tích nói.
“ Hạ cánh đi, chúng ta sẽ đánh trận này dưới mặt đất.”
“ Được.”

Tịnh Yên kiên định nói, sau đó chuẩn bị cho mình những vũ khí cần thiết cho trận chiến này. Cuộc chiến ngày hôm nay sẽ chỉ có một bên được sống sót, Lăng gia đã tồn tại thì Thor đừng mong sống sót.

Phước nắp sau một tảng đá, đặt bộ điều khiển đạn từ xa và fly cam, Vũ, Phong, Lâm cùng cô mỗi người dẫn theo 4 đội lao nhanh về phía trước.

Peter dẫn dụ cô chạy một vòng trong rừng rồi lại vòng ra bờ biển phía sau, khu vực này chính là sườn của vùng biển tử thần, nơi sẽ xuất hiện rất nhiều xoáy biển.

Phía dưới biển, Lăng Phương chui vào bên trong khoang tàu, Manor nhìn thấy Lăng Phương thì cả kinh, trong lòng dồn lên từng trận lo lắng. Anh ta đưa tay ra sau rút ra một khẩu súng bắn về phía anh, anh nhanh chóng nghiêng mình sang trái, viên đạn ghim thẳng về phía ghế lái của tàu.

Khác với thái độ khẩn trương của Manor thì anh lại rất bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng vang lên: “ Hạ hơn 10 máy bay tàng hình của Lăng gia, muốn chết????”

Ngay sau lời nói của anh là một cú đấm giáng thẳng vào mặt Manor, khiến cho Manor ôm mắt kêu gào đau đớn. Sau đó liền đạp Manor một cái khiến cho anh ta ngã dúi về đằng sau. Anh lẳng lặng ngồi vào ghế lái, chăm chú quan sát bảng điều khiển, sau đó nhấn nút cho tàu nổi lên trên mặt nước.

“ 5 máy bay tàng hình chú ý, thay đổi hướng lái hỗ trợ Lâm, tàu ngầm tôi đã xử lý xong.”

Tiếng nói của anh thông qua bộ đàm truyền đến tất cả mọi người, nghe được thông tin từ anh, tất cả mọi người đều vui mừng, trong lòng lại thêm hừng hực khí thế không ai bảo ai, dồn hết sức mình tiêu diệt người của Thor.

Manor không cam chịu, anh ta một mắt đã bị anh đấm đến chảy máu, sưng vù lên, nhắm tịt lại. Bàn tay cúi xuống, rút ra con dao gắm, trong lúc anh không để ý, nhanh như cắt đâm thẳng về phía ghế lái, ghim sâu vào vai trái của anh.

Lăng Phương bị đâm mạnh từ phía sau, khẽ nhíu mày, quay người lại, bẻ ngược tay của Manor về phía sau. Anh nhặt con dao găm rơi dưới đất lên, ngắm nghía qua một lúc, đâm mạnh vào bàn tay phải của Manor cầm dao đâm anh, sau đó cúi xuống, cắt đứt gân chân của Manor, khiến cho anh ta vật vã trong khoang tàu kêu gào. Mùi máu tươi từ người Manor chảy ra bốc lên một mùi tanh nồng nặc.

Qua màn hình điều khiển, sau khi xác định được vị trí của người Lăng gia, anh liền lái tàu ngầm về phía trước.

Người của Peter và Thái Tuấn bị bao vậy 4 phía, Thái Tuấn nhìn tình hình trước mắt nói: “ Anh định tính thế nào?”

“ Đành sử dụng chiêu bài cuối cùng.”
“ Chiêu bài cuối cùng??? Anh còn vũ khí nào sao?”
“ Lão đại, không phải anh định????”
“ Đúng vậy, hiện tại không còn cách nào khác. Vỹ, chú cho anh em mở đường máu chạy về phía biển.”
“ Vâng.”

Peter vừa nói xong liền cho toàn quân mở đường máu chạy về phía biển, vừa chạy vừa khẩn trương quay sang Thái Tuấn nói: “ Gọi người của anh đếm yểm trợ mau đi.”

“ Được.”

Peter lần này đã hoàn toàn tính toán sai lầm, không ngờ rằng Lăng Phương lại liều mình lặng xuống biển để tiếp cận tàu ngầm của Manor, hại anh ta không có cách nào tiêu diệt được những chiếc máy bay tàng hình còn lại.

Chạy đến sát bờ biển, Peter nấp sau một tảng đá to gần đó, cởi áo khoác ngoài ra, để lộ một khẩu súng lớn đeo đằng sau vai. Thái Tuấn nhìn khẩu súng lớn sau lưng Peter nói: “ Đây là gì?”

Khóe môi Peter cong lên nở nụ cười yêu mị: “ Chính là vũ khí mạnh nhất có thể tiêu diệt toàn bộ thế lực của Lăng gia.”

“ Chỉ bằng một khẩu súng này???”
“ Đúng vậy.”
“ Người của anh đến nơi chưa?”
“ Tàu đến rồi, thả neo cách chúng ta 50 mét.”

Ngay sau đó, từ phía sau lưng Peter truyền đến những tiếng súng nổ rền rã, hai tròng mắt màu lam của Peter híp lại nhìn Tịnh Yên đang đi tới. Anh ta cầm khẩu súng lên, nhắm thẳng về phía Tịnh Yên. Tịnh Yên nhìn khẩu súng của Peter, trong lòng có dự cảm chẳng lành.

Khẩu súng này khác xa hoàn toàn với những loại súng thông thường. Ba cô trước đây đã từng nói, Thor đã cướp được một khẩu súng từ tay mẹ cô, theo như lời ba cô kể, thì khẩu súng Peter đang cầm trên tay chính là khẩu súng năm xưa ba mẹ cô cùng hai người bạn nữa chế tạo ra.

Cô quay sang Lâm nói thì thầm điều gì đó, sau đó quay sang phía Peter cười chế giễu:

“ Thor hết đồ rồi hay sao mà lại dùng một khẩu súng đã cũ này.”
“ Hạ Tịnh Yên, cô đừng vội mừng.”
“ Peter, số trời đã định, hôm nay chính là ngày mà Thor bị xóa sổ, anh không nên cố chấp.”
“ Ha…ha…tôi lại sợ hôm nay chính là ngày mà Lăng gia bị xóa sổ hoàn toàn.”
“ Nằm mơ.!!!”

Tịnh Yên vừa nói xong liền nhanh như cắt bóp cò súng, hai viên đạn từ họng súng của cô nhanh chóng ghim sâu vào người Peter. Hành động của cô nhanh đến nỗi chỉ chớp nhoáng qua, khiến cho bất cứ ai đứng đó cũng không kịp phản ứng.

“ Hạ Tịnh Yên.” Peter gằn lên từng tiếng, cơn giận trong lòng anh ta lúc này đã lên đến cực điểm, vượt qua được giới hạn chịu đựng ban đầu của nó. Báo đen đứng ngay bên cạnh vội đỡ lấy Peter, lo lắng nói: “ Lão đại, anh không sao chứ?”

Peter khẽ “ Hừ” một tiếng, cả người dựa vào người Báo đen để có thể đứng vững. Ngay đằng sau cô, Lâm cùng mọi người đồng loạt nổ súng về đám người Thor, một cơn mưa đạn lại một lần nữa bắn về phía Thor, Thái Tuấn vội nấp về phía sau, báo đen cũng đưa Peter lùi về phía sau.

Peter không cam lòng nhìn gương mặt đang vô cùng đắc ý của Tịnh Yên. Người đàn bà trước mắt, ba lần bảy lượt anh đều giết hụt, ngày hôm nay, nếu không giết người đàn bà này, anh nhất định sẽ không cam lòng.

“ Lão đại, anh không sao chứ?”
“ Không sao, làm điểm tựa cho tôi.”

Thái Tuấn đứng bên cạnh Peter không nhịn được nói: “ Anh còn đứng đó làm gì, mau nổ súng đi.”

“ Tôi đang cố gắng.”
“ Đưa đây cho tôi.”

Thái Tuấn giật lấy khẩu súng trên tay Peter, sau đó làm theo những hướng dẫn của Peter, nhưng khi anh ta vừa định bắn thì Peter liền nói:

“ Đừng bắn vội, chạy gần về tàu rồi hãy bắn.”
“ Tại sao?”
“ Nếu anh không muốn chết thì làm theo lời tôi.”
“ Được.”

Thái Tuấn cùng Peter và báo đen chạy về gần phía tàu, chỉ còn cách tàu vài chục centimet thì Thái Tuấn nổ súng. Tiếng súng nổ vừa vang lên, một đạo ánh sáng vụt ra hướng thẳng về phía người của Lăng gia. Viên đạn vừa bắn ra, sức công phá của nó lớn mạnh đến mức mà ai chứng kiến cũng cảm thấy sợ hãi.

Trước mắt Thái Tuấn là cả một hòn đảo lớn đều nổ tung, chìm dần xuống dưới biển. Peter nhìn ngọn lửa hừng hực phía trước, gương mặt cố nặn ra nụ cười lạnh lùng quát lên một tiếng:

“ Cho tàu chạy nhanh lên, nếu không muốn chết.”

Tịnh Yên cô đoán không sai, khẩu súng Peter cầm chính là khẩu súng năm xưa đó. Cô đã cố gắng kéo dài thời gian để Lâm báo tình hình cho anh nhưng có lẽ đã không kịp. Cả hòn đảo đang chìm dần dưới nước.

Lăng Phương nhận được tin thì cho tàu nổi hẳn lên mặt nước, sau đó liền vứt Manor xuống biển, rồi tăng tốc tàu về phía cô.

Nhưng khi anh đến nơi, trước mắt anh chính là một biển lửa, trong lòng anh khẩn trương liên lạc với mọi người qua bộ đàm những cũng không có bất kì một tín hiệu nào. Lăng Phương cho tàu lặn xuống dưới biển, đi vòng quanh hòn đảo vừa mới bị chìm nhưng không thấy bất kì bóng dáng ai.

Ngay từ lúc cô nhìn thấy người của Thor bắt đầu chạy về phía tàu đang thả neo gần đó thì liền lệnh cho mọi người tản ra hết bên sườn biển, tìm cho mình những ván gỗ hay bất kì cái gì đó để có thể bám vào. Lăng Phương lái tàu vòng về phía sau, thấp thoáng thấy bóng dáng Lâm, anh liền lái tàu lại gần.

“ Bám lấy tay tôi, những người khác đâu?”

Lâm ngạc nhiên nhìn thấy anh trên chiếc tàu ngầm: “ Mỗi người dạt một nơi.”

Sau khi kéo được gần hết mọi người lên tàu, anh nhìn quanh không thấy Tịnh Yên đâu, lo lắng hỏi: “ Tịnh Yên đâu?”

“ Lão đại, khi nãy em thấy cô Hạ ở phía đằng kia.”
“ Mau lái tàu đến đó.”
“ Vâng.”

Lăng Phương đứng trên tàu, nhìn thấy Tịnh Yên đang cố hết sức bám vào khúc gỗ để không bị rơi xuống biển. Anh đứng trên tàu nhảy ùm xuống dưới biển bơi lại phía cô, Tịnh Yên không biết bơi, tấm gỗ kia lại quá mỏng nếu tiếp tục như thế này, với trọng lượng của cô, tấm gỗ kia chắc chắn sẽ không chịu được, đến lúc ấy, cô chắc chắn sẽ rơi xuống dưới biển mất.

Bản thân anh đã một lần chứng kiến cảnh cô rơi xuống dưới biển, anh không muốn chuyện đó lặp lại lần thứ hai, nên càng cố gắng bơi nhanh về phía cô.

“ Tịnh Yên, bám lấy tay anh.”

Tịnh Yên nghe tiếng gọi liền một tay bám lấy tay anh, một tay vẫn bám chặt lấy thanh gỗ. Anh vừa ôm lấy cô vừa bơi về phía tàu ngầm. Do ảnh hưởng từ vụ nổ, phía sau anh vài mét bắt đầu xuất hiện những xoáy biển lớn, đang lan dần về phía anh.

“ Lão đại, mau lên. Xoáy biển đang lan về phía anh rất nhanh rồi.”

Lăng Phương ngoái đầu lại phía sau, xoáy biển kia chỉ còn cách anh hơn 1 mét, ước chừng chưa đến 30 giây nữa là sẽ lan đến chỗ anh. Anh vội bơi nhanh hơn về phía tàu, khẩn trương nói:

“ Kéo cô ấy lên, mau lên.”
“ Vâng.”

Lâm nhìn miệng xoáy biển càng ngày càng rộng mà cảm thấy kinh sợ:

“ Lão đại, mau lên.”

Lăng Phương lúc này vẫn đang ở dưới biển,chân anh đã hoàn toàn nằm trong miệng xoáy biển. Ánh mắt anh kiên định nhìn mọi người: “ Đóng tàu, cho tàu lặn xuống mau lên.”

“ Không được, lão đại anh mau lên.”

Lâm vừa kéo được cô lên thì xoáy biển cũng vừa vặn bao lấy toàn thân anh. Tịnh Yên giơ tay xuống tóm lấy bàn tay anh, lắc đầu nói: “ Không được, chúng ta sẽ cùng đi.”

p/s: bị cái bệnh xoang mũi khổ lắm mọi người ạ. Tớ đang ốm lăn ốm lóc vì cái thời tiết hà nội đây :(((. Tớ nghỉ ốm mấy hôm nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#huệ