Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta tên là Diệp Thư Kỳ , phụ thân ta cùng phụ thân ngươi là huynh đệ tốt, lần này ra ngoài cũng là muốn tới thăm Từ phủ, nào biết xảy ra việc này. Nếu, nếu không có ngươi đến..." Dù có là nữ tử bình tĩnh tới đâu thì khi nhớ lại việc đó cũng phải hoảng sợ.

"Gia phụ đúng là cũng thường xuyên nhắc tới Diệp bá phụ, cũng nghe nói mấy thiếu gia tiểu thư của Diệp phủ muốn tới đây chơi, nhưng sao chỉ có mình cô ở vùng ngoại ô này? Còn nữa, sao cô lại biết ta là thiếu gia nhà họ Từ ? Sao lại biết ta là con gái?" Lúc này Từ Sở Văn chỉ biết một hơi nói hết nghi vấn trong bụng ra.

"Chỉ có một mình ta ở đây bởi vì ta ham chơi, bỏ lại xe ngựa của phủ một mình chạy ra bên ngoài, hiện giờ huynh trưởng cùng muội muội chắc cũng đã tới quý phủ. Vừa nãy ngươi gọi tên nam tử kia là Từ Tấn , họ Từ vốn cũng không nhiều, huống chi ở trấn An Định cũng chỉ có một nhà họ Từ , xem nam tử kia lại xưng hô với ngươi cung kính, không khó từ đó đoán ra người là thiếu gia Từ gia. Lúc nãy có thể nói nhà ngươi là gia đình lớn, bởi vì người ăn mặc sang quý. Còn việc biết ngươi là con gái, thì từ lúc đầu ôm ngươi đã cảm nhận được rồi, đồi ngực của ngươi mềm mại hơn rất nhiều so với tên cướp, hình thể cũng giống nữ nhân. Tuy cổ áo của ngươi cao, nhưng ta đứng gần vậy cũng có thể mơ hồ nhìn thấy là ngươi không có hầu kết. Mới đầu cũng chỉ là hoài nghi, nhưng thấy ngươi định đi, đành phải tùy tiện thốt ra, qua phản ứng của ngươi thì mới biết suy đoán của mình là đúng." Qua một loạt những suy luận này đủ thấy cô gái này thông minh, nhưng Từ Sở Văn chẳng còn tâm tán thưởng, hóa ra mình bị lừa, lại còn bị mắc câu, chỉ trách nàng kia ngay cả thử cũng thử thật đúng cách.

"Ngươi yên tâm đi, ngươi coi như cũng cứu ta một mạng, chắc chắn ngươi có nỗi khổ riêng mới phải nữ giả nam trang, có khi có quan hệ rất lớn với Từ gia, ta sẽ không vô trách nhiệm, đi nói lung tung." Có câu nói này, Từ Sở Văn cũng thoáng an tâm, quả thật vốn đang chẳng biết mở miệng sao để Diệp Thư Kỳ giúp mình giữ bí mật. Nhưng vẫn không thể không lo lắng, nàng ta lại là tiểu thư của Diệp gia, xem ra không thể thực hiện được kế hoạch giết người diệt khẩu rồi, chỉ có thể trở về thảo luận với cha mẹ. Sau này chắc phải nhường cho nàng ta một chút, không thể làm trái ý, không trong lúc tức giận nàng ta lại lỡ miệng nói ra. Rồi cũng phải theo sát nàng ta nữa, dù sao tự mình trông chừng vẫn yên tâm hơn.

"Vậy nếu Diệp tiểu thư đã muốn tới nhà ta, thì đi cùng nhé, dù sao cũng có bạn." Có sẵn quan hệ hai nhà rồi, thì coi như Từ Sở Văn muốn ở cạnh Diệp Thư Kỳ cũng dễ dàng hơn, để càng thêm thân cận, Từ Sở Văn dứt khoát gọi thẳng tên nàng. Mà Diệp Thư Kỳ vì đã biết Từ Sở Văn là nữ, nên không cảm thấy thế đường đột, gật đầu đồng ý đi chung.

Mới đi vài bước, thì thấy có một con sáo đen từ xa bay tới nơi này, đúng là con sáo của Từ Sở Văn . Từ Sở Văn mở cửa lồng chim vẫn còn đang cầm trên tay, để con sáo đen chui vào, sau đó lập tức nói với nó: "Súc sinh, mày thật tốt, không uổng gia yêu thương mày, sau khi về gia sẽ đổi cho mày cái lồng đẹp, giờ cứ tạm thời ở đi."

"Nó là một con chim, ngươi cứ mắng nó súc sinh súc sinh mãi, lỡ nó nổi giận, sau này ngươi ở ngoài sinh sự thì cũng chẳng còn người giúp ngươi gọi cứu binh." Diệp Thư Kỳ nghe Từ Sở Văn luôn miệng gọi súc sinh súc sinh, tuy con sáo đen kia nghe vậy cũng rất vui vẻ nhảy nhảy, nhưng rốt cuộc là con gái, nói vậy cũng thật thô tục.

"Đó là tên nó, không gọi nó như vậy thì gọi sao, không có chuyện gì, nó rất thích đấy!" Từ Sở Văn cũng không thấy bực, cứ thế vừa đùa với sáo vừa tiếp tục đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net