Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cha mẹ, Diệp Thư Kỳ đã biết con là nữ nhi." Từ Sở Văn đã không còn thái độ cung kính như lúc ở sảnh chính nữa, vốn nhà họ Từ cũng không phải gia tộc cổ hủ, huống chi Từ Sở Văn còn là con gái một, được sủng ái vô cùng. Vừa nãy chỉ là trước mặt người ngoài cần tỏ ra có lễ phép, bây giờ xung quanh không người thì Từ Sở Văn dựa hẳn vào lòng mẫu thân, giọng nói còn mang theo ý làm nũng.

"Sao lại vậy?" Từ lão gia nghe thế cả kinh, nhưng nhìn bộ dạng Từ Sở Văn rất bình thản, thì cũng hiểu sự tình chưa tới mức nghiêm trọng, nhưng xem ra vẫn cần cẩn thận ứng phó. Ông vừa hỏi, Từ Sở Văn cũng đơn giản thuật lại chuyện xảy ra, đương nhiên bỏ qua việc gã kia là cướp sắc, cũng bỏ qua luôn việc chính mình không cẩn thận "Thừa nhận" với nàng kia. Hai vợ chồng vừa nghe vừa cau mày.

"Ta cũng có chút hiểu biết đứa trẻ Thư Kỳ này, nếu nó bảo sẽ không nói ra thì tự nhiên tin được, nhưng con vẫn cần lấy lòng nó nhiều hơn nữa, tốt nhất là nó nói một con không thể nói hai, mối quan hệ này cần phải xử lý tốt." Một phen nói này của Từ phu nhân khiến đôi lông mày của Từ lão gia đang cau cũng thoáng giãn lỏng, Từ phu nhân nói không sai, bởi Diệp lão gia với ông vốn là huynh đệ tốt giàu nghèo không rời, vào lúc Thư Kỳ sinh ra, Diệp lão gia còn có lòng muốn kết lương duyên cho Từ Sở Văn nữa. Nhưng đương nhiên hai vợ chồng nhà họ Từ không đồng ý, dù biết sau này Từ Sở Văn cũng cần tìm một nữ tử kết hôn để che giấu thân phận, nhưng tuyệt đối không thể là tiểu thư nhà họ Diệp . Tuy cả hai nhà được coi là môn đương hộ đối, hơn nữa dù có bại lộ thân phận cũng không sợ huynh đệ mình ra ngoài nói lung tung, mà chỉ sợ quá ủy khuất tiểu thư nhà họ, nên lúc ấy đành nói xem duyên phận của hai đứa trẻ đi. Dù coi như cự tuyệt, nhưng hai vợ chồng nhà họ Diệp vẫn luôn giữ ý định ấy, cho nên thường thường gửi thư cho Từ gia nói tới Thư Kỳ . Vì thế mặc dù từ trước tới nay chưa từng gặp mặt, nhưng Từ gia vẫn luôn rất hiểu biết về Diệp Thư Kỳ . Hiểu rõ cá tính của nàng nên cũng an tâm một chút.

"Mẹ con nói không sai, con cần phải đối với Thư Kỳ như ta đối với mẹ con vậy, cho dù sau này con có chọc tức nó, nó cũng sẽ niệm tình trước đó mà bảo thủ bí mật giúp chúng ta." Từ lão gia theo Từ phu nhân dặn tiếp hai câu, tuyệt không cảm thấy việc sợ vợ là chuyện mất mặt. "Con đương nhiên hiểu rõ, cha mẹ đừng lo." Đối tốt với Thư Kỳ là tất nhiên rồi, nhưng phải như cha đối với mẹ thì chắc chắn không được, dù sao cũng đâu phải nương tử mình, nếu như vậy, thì có khác gì nô tỳ đâu. Có điều không thể trực tiếp phản bác lời cha, sợ ông mẫn cảm lại nghĩ là mình xem thường ông nữa. Sau đó cả nhà ba người nói thêm một chút, rồi Từ Sở Văn mới trở về phòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net