Truyện cổ tích đều là gạt người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 童话里都是骗人的

Tác giả: 醉卧美人膝 (Túy Ngọa Mỹ Nhân Tất)

Link Lofter: https://zuiwomeirenxi47033.lofter.com/post/4b747852_1ca54c881

Edit+Beta: Vãn Vãn

-----------------

❗❗❗CẢNH BÁO❗❗❗

Tác giả: Viết nhanh trong nửa tiếng, phi logic, ooc, sến sẩm. (Lấy cảm hứng từ Công chúa Disney Tiểu Lưu đang lẩn trốn).

Vãn: Nhắc nhở thân thiện không nên ăn uống khi đọc chiếc fic này.

-----------------

01

"Truyền thuyết kể rằng ở Vương quốc TNT có một nàng công chúa xinh đẹp da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, môi đỏ như máu...

Công chúa lớn lên trong tình yêu thương của vạn người, nhưng đến ngày nàng trưởng thành thì chuyện khủng khiếp xảy ra, một con rồng không biết từ đâu đến bắt nàng đem về hang ổ trên núi Rồng, quốc vương và hoàng hậu vô cùng đau buồn lệnh cho binh lính hoàng gia chiến đấu chống lại con rồng, tuy nhiên những binh lính đó một đi không trở lại...

Vì để sớm ngày cứu được công chúa xinh đẹp, quốc vương mở rộng phạm vi kêu gọi các dũng sĩ từ khắp mọi miền đất nước đến, ai cứu được công chúa sẽ được thưởng 100 triệu đồng tiền vàng và vô số vàng bạc châu báu. Người nào có ý định thỉnh nhanh chóng đến hoàng cung Vương quốc TNT. "

Hạ Tuấn Lâm cầm cáo thị nhìn "công chúa" trước mặt, tay khẽ run, không biết bắt đầu nói từ đâu.

"Ngươi. . . Ngươi thật sự là công chúa trong này?"

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

"Công chúa" trước mặt có mái tóc xoăn màu nâu sẫm, trông có vẻ hơi rối vì lâu ngày không được chăm sóc, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, chẳng liên quan gì đến từ "bạch tuyết". "Công chúa" mặc một chiếc váy màu xanh lá cây, ngồi vắt chéo chân trên ngai rồng vô cùng khiếm nhã, bắp tay trên cánh tay đặt trên ghế hơi phồng lên...

"Nhìn ngươi thế nào cũng đều là đàn ông a!"

"Đàn ông thì sao? Đã là năm 2020 rồi mà ngươi vẫn còn phân biệt giới tính hả? Tại sao đàn ông không thể làm công chúa?"

"...???"

02

Hạ Tuấn Lâm đã đến đất nước này ba ngày trước, y không phải là một người dũng cảm nhưng là một thợ săn tiền thưởng nổi tiếng, dù bản lĩnh không cao nhưng y đủ thông minh để nhận tiền thưởng mà chưa bao giờ bị lật xe.

Cho nên khi nhìn thấy 100 triệu đồng tiền vàng treo thưởng, y lập tức xé tờ cáo thị.

Y nhanh chóng lên một bản kế hoạch và mang vào cung cho quốc vương xem, quốc vương lập tức sai người bắt tay vào chuẩn bị.

Ba ngày sau, một "công chúa" tay cầm gậy, mặc váy đính kim sa xuất hiện ở bãi đất hoang trên núi Rồng.

Đúng như dự đoán, không mất nhiều thời gian con rồng đã xuất hiện trên trời, lượn vòng và tiếp cận y.

Ác long thích bắt công chúa, ác long còn thích những thứ lấp lánh, ác long làm sao có thể không thích công chúa mặc váy lấp la lấp lánh?

Hạ Tuấn Lâm đến được hang ổ của rồng như ý muốn.

Sau đó, y nhìn thấy một chàng trai cao lớn trong trang phục phụ nữ đang luyện đấm bốc với một nhóm dũng sĩ.

"Hừ! Ha! Mạnh thêm chút nữa! Chưa ăn cơm hả?"

"Vâng, thưa công chúa điện hạ!"

Ồ, đó không phải nữ trang đại lão, đó là công chúa a, không sao, không sao, không có sai...

Chết tiệt!

Mẹ ơi, ai đến cứu con với, con không cần tiền nữa, đưa con ra khỏi đây đi hu hu hu...

Ngay lúc Hạ Tuấn Lâm khom người muốn lặng lẽ rời đi, nữ trang đại lão, à không là công chúa chú ý tới chỗ này.

"A Long, ngươi lại mang đồ gì về vậy?"

Sau này, Hạ Tuấn Lâm thầm nghĩ lẽ ra mình nên sớm biết khi những người hầu trong cung thương hại nhìn mình, lẽ ra mình nên biết có chuyện gì đó không ổn, mình nên làm gì đây, đã quá muộn rồi...

03

"Quốc vương điện hạ, dũng sĩ kia nhìn yếu như vậy có thể đánh thắng công chúa điện hạ mang người quay trở về không?"

"Haizz, tùy duyên thôi."

04

"Ngươi làm sao vậy? Ngươi bắt người về làm gì? Còn là con gái, ngươi là muốn bị..."

Ác long tủi thân co rúm thành một quả bóng, Lưu Diệu Văn ban đầu còn muốn tiếp tục mắng sau đó bị cái ló đầu thăm dò của "thiếu nữ" làm cho im bặt.

"Thiếu nữ" trước mặt có mái tóc đen mềm mại, che nửa khuôn mặt nhỏ như hạt dưa, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, đôi mắt đặc biệt xinh đẹp giống như cánh hoa, lông mi vừa dài vừa dày, trông có vẻ thẹn thùng (?) và nhút nhát (?), hồn Lưu Diệu Văn sắp bay rồi.

"Gọi chị dâu."

? ? ? Cái gì?

"Xin chào, xin chào, ta tên Lưu Diệu Văn, vợ ơi em tên gì vậy?"

Hạ Tuấn Lâm sững sờ nhìn "công chúa", y chưa kịp kinh ngạc thì phát hiện hai tay Lưu Diệu Văn định đặt lên eo mình, vội vàng trốn về phía sau.

"Đại... đại ca, thật xin lỗi, ta là đàn ông, được quốc vương ủy thác đi cứu công chúa, nhưng mà xem ra ngươi không cần ta cứu, chúng ta kết bạn đi, ta không cần tiền nữa, đi thôi!"

"Vợ ơi! Thì ra em đặc biệt đến tìm ta! Ta rất vui!"

"?! Trọng điểm không phải cái này! Ta là đàn ông!"

"Không sao, ta không quan tâm, ta thích mỹ nữ, vả lại ta còn là công chúa nè."

"Cho nên ta không phải mỹ nữ, ta là đàn ông a!"

"Mỹ nữ chính là mỹ nữ, còn chia nam nữ làm cái gì? Em đừng phân biệt giới tính."

"..."

05

Hạ Tuấn Lâm ở trong hang của ác long gần một tuần dần dần quen với những lời nói thỉnh thoảng gây sốc của Lưu Diệu Văn, nhưng y chắc chắn rằng dù ở lại bao lâu, y cũng không thể quen được bị một đám đàn ông cao to vạm vỡ xếp hàng gọi mình là chị dâu.

"Lưu Diệu Văn! Bảo họ đừng gọi ta là chị dâu nữa!"

Khi Hạ Tuấn Lâm tức giận chạy đến chỗ của Lưu Diệu Văn, hắn đang thay quần áo, Hạ Tuấn Lâm đá cửa vào, Lưu Diệu Văn vừa mới cởi quần áo ra, trên tay vẫn cầm một bộ tóc giả màu nâu lộn xộn, nghe thấy giọng nói của Hạ Tuấn Lâm, hắn quay người lại.

"...Xin... Xin lỗi làm phiền rồi."

"Hạ nhi! Ta rất vui, em nhất định là nghĩ thông rồi, chủ động đưa tới cửa, bước tiếp theo chính là nhào vào vòng tay ta! Ta biết để cho bọn họ gọi em là chị dâu nhất định có tác dụng mà!"

Đôi mắt hạnh phúc của Lưu Diệu Văn trở nên sáng ngời, hắn không che chắn thứ gì bước về phía Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm trơ mắt nhìn xxx lắc qua lắc lại và khoảng cách ngày càng gần mình hơn, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, y không thể chống đỡ mà ngã về phía trước.

"Aaaaaa!!! Ngươi đừng qua đây a!!"

Lưu Diệu Văn đỡ được Hạ Tuấn Lâm sắp ngất đi, niềm vui của hắn càng dâng cao.

"Hạ nhi, em thật chủ động!"

Hết rồi, Hạ Tuấn Lâm muộn màng nghĩ khi bị Lưu Diệu Văn đẩy lên giường.

06

"Tại sao ngươi lại là công chúa a? Có phải khi còn nhỏ cha mẹ ngươi đã nuôi ngươi như công chúa không?"

Mặc dù họ đã ở bên nhau một thời gian dài và đã tìm hiểu kỹ tính cách của Lưu Diệu Văn, nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn không thể không hỏi câu hỏi đã khiến y băn khoăn trong một thời gian dài.

"Không có, từ nhỏ đến lớn ta đều đọc truyện cổ tích, cảm thấy làm công chúa sẽ rất trâu bò, gặp phù thủy, các loại lời nguyền kỳ quái, còn có ác long đến bắt họ, ta cũng muốn xem những thứ này nên ép mọi người trong cung gọi ta là công chúa."

Ồ, thì ra là như vậy, thảo nào mấy người hầu đó dùng ánh mắt thương hại nhìn mình.

Chết tiệt!

"Ngươi có bệnh hay gì!! Vì cái gì ngươi không làm công chúa mà lại chạy đến nơi này vậy đại ca?"

"Không phải bây giờ Công chúa Disney đang lẩn trốn nổi tiếng lắm sao? Ta là một công chúa đạt tiêu chuẩn, nhất định phải bắt kịp trend a."

"..."

"Còn em thì sao? Tại sao em muốn trở thành dũng sĩ? Rõ ràng đánh nhau không lợi hại chút nào."

Bởi vì 100 triệu đồng tiền vàng a! Hạ Tuấn Lâm định giải thích thì bị Lưu Diệu Văn cắt ngang.

"Đợi đã, ta là công chúa, còn em là dũng sĩ, trong truyện cổ tích, dũng sĩ đều kết hôn với công chúa đúng không?"

Hạ Tuấn Lâm không phản ứng kịp, chỉ gật đầu theo bản năng, đợi khi y định thần lại thì đã quá muộn.

"Em muốn kết hôn cùng ta! Hạ nhi! Em thật yêu ta!"

"Không. . . Không phải, ta chỉ là muốn mang ngươi trở lại. . . " quay trở lại hoàng cung rồi cầm tiền rời đi.

"Đúng! Muốn kết hôn, trước tiên phải hồi cung, sau đó phụ hoàng sẽ phong em làm phò mã, chúng ta sẽ sống hạnh phúc mãi mãi!"

Lưu Diệu Văn phấn khích vén gấu váy lên, dùng chân giậm mạnh vào ghế, bắt đầu cao giọng nói.

"Các huynh đệ! Mau thu dọn đồ đạc, lập tức hồi cung! Đến lúc đó, tất cả các các ngươi nhất định phải tới tham dự hôn lễ của ta!"

Lưu Diệu Văn bước lên ác long và đưa tay về phía Hạ Tuấn Lâm, trong một khoảnh khắc, Hạ Tuấn Lâm nghĩ bản thân đang xem cao thủ thuần phục rồng.

Chỉ là cao thủ thuần phục rồng này mặc váy công chúa.

07

Thời gian quay về hoàng cung nhanh hơn một nửa so với khi đến đây, tất nhiên không phải vì quãng đường ngắn mà là nhờ "công chúa" quá phấn khởi nên cả nhóm vội vã đến hoàng cung trước khi kiệt sức.

"Ôi... công chúa nhỏ của ta... cuối cùng con cũng bình an trở về rồi! Phụ hoàng nhớ con lắm"

"Ưm, con cũng nhớ người, vậy khi nào thì người để con và Hạ nhi kết hôn?"

"Được rồi, được rồi, tất cả đều theo ý con."

"Vậy thì hôm nay đi! Trước tiên đính hôn, sau đó chúng ta nhất định phải tổ chức một hôn lễ hoành tráng trước sự chứng kiến của người dân cả nước giống như trong truyện cổ tích vậy.

Hửm?? Hello? Chẳng lẽ không có ai hỏi ý kiến của một đối tượng còn lại trong hôn lễ này sao? Hạ Tuấn Lâm nhìn hai người kia coi mình như không khí, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Ta không đồng ý! Ta sẽ không kết hôn với công chúa điện hạ đâu."

Bầu không khí ấm áp đột ngột kết thúc, quốc vương nhìn thấy mắt công chúa lộ ra một tia hung ác, cảm thấy cung điện này sắp bị phá bỏ nên lập tức kéo Hạ Tuấn Lâm sang một bên.

"Ấy chà, dũng sĩ thông minh này, tại sao ngươi lại không muốn làm phò mã?"

"Ngài hỏi ta??" Hạ Tuấn Lâm tức giận lấy ra cáo thị treo thưởng, "Ngài tự xem đi! Công chúa này có điểm nào giống Ngài nói trong đây không?"

"A, chỗ này, không phải dòng đầu tiên đã viết là truyền thuyết sao? Ai cũng biết, truyền thuyết đều không thể tin mà."

Hạ Tuấn Lâm lại nổi giận, quốc vương lập tức xoa dịu y.

"Ây da, làm phò mã có gì không tốt? Thay vì sống cuộc đời phiêu bạt rày đây mai đó, ngươi có thể sống trong cung điện nguy nga tráng lệ. Hơn nữa ta thấy tình cảm giữa các ngươi rất tốt, lúc vừa đến còn ôm ôm ấp ấp ở trên rồng mà. Công chúa của chúng ta có gì không tốt? Gương mặt ưa nhìn, vóc dáng cân đối, không những không cần bảo vệ mà còn có thể bảo vệ ngươi."

"Đúng, hắn rất tốt, lớn lên đẹp trai như vậy, trong khoảng thời gian bên nhau hắn đối xử với ta rất tốt. Ta thừa nhận ta cũng động tâm rồi, nhưng cứ như thế mà kết hôn? Ngài không cảm thấy trở thành bạn đời nhanh như vậy là quá qua loa hả?"

"Haizz, con ta ta biết rõ, công chúa, hắn là người khi đã nhận định việc gì đó thì nhất quyết sẽ làm đến cùng, ta tin các ngươi sẽ sống hạnh phúc một đời một kiếp."

"Nhưng mà..."

"Hơn nữa làm phò mã rất tốt, ngươi có thể tiêu tiền trong quốc khố, còn có vàng bạc châu báu đếm không xuể nữa."

"..."

"Ta muốn một chiếc bánh cưới bảy tầng."

08

"Truyền thuyết kể rằng ở Vương quốc TNT có một nàng công chúa xinh đẹp da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, môi đỏ như máu...

Công chúa lớn lên trong tình yêu thương của vạn người, nhưng đến ngày nàng trưởng thành thì chuyện khủng khiếp xảy ra, một con rồng không biết từ đâu đến bắt nàng đem về hang ổ trên núi Rồng, quốc vương và hoàng hậu vô cùng đau buồn lệnh cho binh lính hoàng gia chiến đấu chống lại con rồng, tuy nhiên những binh lính đó một đi không trở lại...

Sau đó, một dũng sĩ tình nguyện đi đến hang ổ của rồng. Anh dũng cảm đối mặt với sự tấn công của rồng và giải cứu được công chúa xinh đẹp. Sau khi trở về cung điện, quốc vương vui mừng gả công chúa cho người dũng sĩ dũng cảm. Từ đó về sau, công chúa và dũng sĩ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi...

Được rồi bé cưng, câu chuyện kết thúc rồi, con nên đi ngủ thôi."

"Nhưng mẹ ơi, công chúa tóc nâu mặc váy công chúa màu xanh lá cây cưỡi rồng bay trên trời sao lại thành ra thế này? Người anh trai xinh đẹp mỗi ngày luôn tức giận gọi bọn họ ăn cơm thật sự đã đánh bại ác long sao?? Trông anh ấy gầy quá."

"À, cái này... là truyền thuyết, nó luôn có sự khác biệt với hiện thực, nhưng kết cục giống nhau, họ sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau mãi mãi."

-----Hoàn-----

Tác giả: Có thể thấy rằng Tiểu Lưu khá ám ảnh với công chúa, vì vậy tôi viết truyện này để thực hiện ước mơ làm công chúa của Tiểu Lưu (xin lỗi, tôi sai rồi, lần sau lại dám.)

Vãn: Hôm nay vừa dịch xong chiếc đoản đáng yêu này nên up luôn hehe, sau này tôi sẽ cập nhật đoản văn ở đây nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net