chương 5:Cùng nhau xuống địa Ngục (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Được rồi , cậu về công ty trước đi tôi tự mình lái xe đi có việc " sau khi anh phân phó , thư ký Trịnh tấp vào ven đường xuống xe bắt taxi về công ty.

"A lô, Thiếu Hào phim cậu casting ở đâu?" anh bước vào ghế lái cầm điện thoại gọi cho Trần Thiếu Hào.

"Sao? Cậu hứng thú muốn đến xem à?" Thiếu Hào bất ngờ hỏi lại trong giọng nói có chút trêu đùa.

"Nói mau tôi không có thời gian nghe cậu nói nhảm" anh hơi cáu giận giọng nói có chút không vui.

"Khu tầng trệt khách sạn Hoàng Mai" bên kia Trần Thiếu Hào cũng nhìn ra được anh đang tức giận không còn kiên nhẩn nên không đùa giỡn nữa.

"Hôm nay Kiều Lục Nghi có đến casting chứ?" anh bâng quơ hỏi.

"Đương nhiên , cô ấy vai chính đương nhiên phải đến tham gia tuyển chọn xem phù hợp không chứ. Ngoài ra còngia Đường Tịch tham gia bộ phim này,họ đang là couple hot được fan đẩy thuyền. Bộ phim nhất định sẽ ăn khách" Trần Thiếu Hào trả lời một cách tự nhiên, nhưng anh ta không hề biết bên này mày của Lục Nghị Phong đã nhíu lại mặt đen lại rất khó coi.

"Chọn nam chính khác đi" anh tức giận nói.

"Tại sao, couple này đang hot. Cậu làm sao mà muốn đổi người ta có thù oán với cậu chắc " Thiếu Hào ngỡ ngàng khó hiểu nói.

"Tôi đến chỗ cậu " nói xong không dài dòng anh tắt điện thoại , lái xe đến chỗ casting.

Khi anh bước vào cả phòng đang im lặng xem nam nữ chính đang diễn cảnh thân mật trước khi chia xa anh mở cửa bước vào , mọi ánh mắt bấy giờ lại tập trung lên anh. Lục Nghị Phong thản nhiên  bước vào đi đến chỗ trống phía trên bàn giám khảo casting nhìn Lục Nghi và Đường Tịch.

Ánh mắt của Lục Nghị Phong nhất thời làm Lục Nghi khó chịu không thể tập trung được vào vai diễn, thấy thế Đường Tịch tưởng cô bị căng thẳng nên nói nhỏ bên tai động viên cô.

"Không sao, bình tĩnh làm hết sức mình là được "

Hành động này lọt vào mắt anh lại là tình chàng ý thiếp anh càng thêm chướng mắt thêm ,lửa giận trong lòng bùng lên mạnh mẽ.

Sau buổi casting cô đang đứng bên ngoài chờ A Trân đi lấy xe thì bất ngờ đi đến nắm chặt tay cô lôi cô nhét vào trong xe mình, cô giãy giụa nhưng anh dùng lực khá mạnh khiến tay cô hằn năm ngón tay của anh đỏ lên da mồn một.

Reng...reng...reng...

"Chị Nghi em thấy chị lên xe của Lục Tổng , chuyện này là sao ạ?" A Trân lúc nãy vừa lái xe đến thấy cô bước lên xe anh nên lo lắng gọi điện thoại cho cô.

"Chị không sao, em lái xe về đi. Lát chị về nhà nghỉ ngơi luôn" cô trả lời.

"Dạ "
Sau khi tắt máy của A Trân, cô quay qua nhìn anh hai tay nắm chặt lấy nhau cố gắng bình tĩnh hỏi anh

"Rốt cuộc anh muốn thế nào? "

"Câu này không phải tôi nên hỏi cô sao?" anh nhếch môi cười khinh thường nhìn cô.

"Anh muốn thế nào, nói thẳng đi" cô cũng không muốn liên quan gì đến anh nữa, nhưng anh lại luôn gây khó dễ cho mình khiến bản thân Lục Nghi không thể chịu đựng được nữa.

"Cô đúng là rất dễ quyến rũ đàn ông nhỉ? Tôi cảnh cáo cô tốt nhất tránh xa Đường Tịch ra xa một chút " anh xoay qua bóp cằm cô lạnh lùng nói.

"Anh ghen sao?" cô buồn cười cố gắng gỡ tay anh ra nói.

"Tôi nói lại lần nữa đừng mong phá hoại hạnh phúc của Mộng Nghi nếu không hậu quả khó lường, tôi không biết mình sẽ làm gì cô đâu" anh nhìn cô cảnh cáo một lần nữa.

"Thì ra là vậy... Lục Nghị Phong tôi không nghĩ anh cao cả như vậy, bảo vệ hạnh phúc của cô ta nhưng hạnh phúc của cô ta không hề có tên anh, thật buồn cười. Tôi cũng nói cho anh biết cô ta cướp đi mọi thứ của tôi, anh biết tôi theo đuổi anh nhưng cô ta cướp mất anh, vậy tôi đi tìm hạnh phúc mới không được sao? Giả lại tôi là đang muốn cướp hạnh phúc của cô ta thì làm thế nào đây?" cô nhìn anh đầy khiêu khích nói.

"Cô tốt nhất nên biết điều, cô ấy không cướp của cô mà cô không xứng đáng có những thứ tốt đẹp mà thôi" anh tàn nhẫn nói với cô.

"Đúng tôi không có thì cô ta đừng hòng có " cô cười càng lúc càng rạng rỡ hơn nhưng  trong lòng như ngàn con dao nhọn đâm thấu tâm can.

"Chắc cô biết hôn ước Lục gia và Ngô gia. Nhưng mà Ngô gia không phải có mình Mộng Nghi là con gái, tôi có nên lấy cô không? " anh nhìn cô một ánh mắt khôi hài cùng khinh thường.

"Lục Nghị Phong nếu anh đã muốn như vậy, chúng ta cùng xuống địa ngục đi. Anh muốn bảo vệ Mộng Nghi của anh nên lấy tôi, Lục Nghi tôi cũng không ngại cùng anh chơi trò vợ chồng trước mặt người anh yêu " cô lên tiếng.

"Rồi cô sẽ hối hận về quyết định này " anh nhìn cô như muốn bóp chết cô.

"Mong chờ, nếu không còn gì nữa tạm biệt " cô cười rạng rỡ đẩy cửa xe bước ra đi về phía trước đón taxi chạy đi mất trước mặt anh.

Trong lòng cô còn gì đau bằng đây chứ, tất cả, tất cả đều là Mộng Nghi. Từ nhỏ cô phải sống thiếu tình thương của cha, Mộng Nghi lại được che chở, rỏ ràng anh hứa sẽ bảo vệ cô nhưng cuối cùng lại vì người khác mà tổn thương cô. Tất cả mọi người xung quanh đều nghĩ cô dơ bẩn cô mặt kệ, cô  đi lên bằng thực lực của bản thân lăn lộn trong giới giải trí. Nhưng ngay cả anh cũng xem thường cô câu nói "cô không xứng " của anh như đâm cô ngàn mũi dao nhọn.

"Bác tài đưa con đến ngoại ô Thành A đi ạ" cô lau nước mắt, cố gắng tỏa ra mạnh mẽ. Cô nghĩ mình không gì phải đau hết, cô còn may mắn còn có mẹ mà.

Khi về đến nhà , cô đứng trước cửa cố gắng nặn ra một nụ cười sau đó đưa tay lên bấm chuông trên cửa.

Rất nhanh dì Lâm đã ra mở cửa. Trong ánh mắt của dì Lâm có phần khó xử. Khiến cô nghi ngờ hỏi.

"Dì Lâm, có khách đến nhà sao?"

"Dạ... Thưa cô chủ....tôi....bà chủ đang tiếp khách trong nhà " Dì Lâm ấp úng không biết nên trả lời thế nào.

Điều này khiến cô càng nghi ngờ hơn, cô bước nhanh vào trong nhà nhìn thấy Ba cô và vợ của ông ấy đang ngồi trò chuyện cùng mẹ cô. Mẹ Kiều cũng rất ngạc nhiên khi thấy con gái mình về giờ này bên lên tiếng hỏi.

"Sao hôm nay con về giờ này? "

"Tại sao hai người lại ở trong nhà tôi?" cô không trả lời chỉ nhìn hai người kia bằng ánh mắt căm phẫn , không để ý đến câu hỏi của mẹ mình.

"Ba...ba đến thăm hai mẹ con con...Nghi Nghi.... Ba..." Ông Ngô nhìn cô ánh mắt chứa đầy tia ôn nhu và tự trách bản thân.

"Nghi Nghi con bình tĩnh ngồi xuống đi" mẹ cô thấy cô tức giận liền kéo cô ngồi xuống khuyên ngăn.

"Hai người cút khỏi nhà tôi ngay, tôi không muốn thấy mặt hai người. CÚT" cô tức giận quát lớn.

"Chát" một tiếng thất thanh vang lên, tay mẹ Kiều run run nhìn bên má bị tát của con mình.

"Mẹ đánh con, vì hai con người này mẹ lại đánh con" nước mắt cô chảy xuống bao nhiêu đau thương trong lòng ùa về.

"Mẹ... Mẹ xin lỗi, Nghi Nghi con bình tĩnh lại có được không " Mẹ Kiều ôm chầm lấy cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net