Chương 25: Tôi sẽ bắt anh li hôn với, cô ấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Phàm khó chịu nhìn ra cửa muốn biết người vừa nói câu đó. Còn Diệp Dạ Thi thì đứng yên bất động bởi giọng nói này đối với cô quá quen thuộc.
- Anh là ai mà xen vào chuỵên gia đình của tôi_ Ngô Phàm giận dữ đi về phiá Lưu Nhiên đang đứng, lớn tiếng nói. Ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Lưu Nhiên.
- Tôi là người yêu cầu cô ấy và anh li hôn, không vấn đề gì chứ?_ Lưu Nhiên bế Tịnh Yên lướt qua Ngô Phàm, đi đến đưa Tịnh Yên cho Hồ Châu, rồi kéo tay Dạ Thi đến trước mặt Ngô Phàm. Vẻ mặt Lưu Nhiên bây gìơ tràn đầy vẻ hiếu thắng. Cô mệt mỏi hít sâu một hơi, kiềm nén cảm xúc của mình, bước đi theo sự lôi kéo của anh.
- Buông cô ấy ra_ Ngô Phàm xông lên, muốn tách hai người ra. Không lấy được phải chiếm được.
- Anh đừng có nổi điên, cô ấy tuy là vợ anh, nhưng cô ấy là người phụ nữ của tôi. Tôi nghĩ anh nên kí đơn li hôn đi là hơn_ Lưu Nhiên ôm chặt Dạ Thi hơn, tránh thóat được ý định của Ngô Phàm. Lời nói này thật sự đối với cô là một sự xỉ nhục rất lớn.
Cô mệt rồi, không muốn nói gì nữa. Mặc anh muốn nói gì, muốn làm gì cũng không liên quan tới cô.

- Thì sao? Tôi thấy với, anh cô ấy cũng không tự nguyện. Hay anh nghĩ không đấu lại tôi nên uy hiếp cô ấy_ Ngô Phàm nhếch môi khinh bỉ, một lần bỉ ổi, thì có thể, được nhìêu lần bỉ ổi. Giọng điệu thập phần khiêu chíên.
- Đủ rồi. Về hết đi, tôi muốn nghĩ ngơi_ Diệp Dạ Thi lớn tíêng nói, vẻ mặt cô trắng bệch. Cô mệt rồi, cho cô yên tĩnh một chút không được sao.
Cả hai người cùng quay sang nhìn cô, phát hịên sắc mặt cô rất không tốt, mỗi người đều lo lắng cho cô, nhưng, chẳng ai lên tíêng. Ánh mắt họ nhìn nhau như kẻ thù truyền kiếp.
Cô quay người về phòng, bỏ lại hai người đàn ông. Nhìn theo cho đến khi cánh cửa khép lại. Lưu Nhiên lướt qua Ngô Phàm.
- Tôi sẽ bắt anh li hôn với cô ấy, chờ đi_ Để lại tràn cười và câu nói rồi mới chịu rời đi.
Ngô Phàm nắm chặt tay, ánh mắt sắc bén theo sát Lưu Nhiên. Mày có mơ cũng đừng nghĩ tới, tao sẽ không bao gìơ li hôn. Chờ, đi. Rồi cũng rời đi.
Hồ Châu bế, Tịnh Yên đi dạo, để lại không gian yên tĩnh cho Diệp Dạ Thi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net