Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau khi bị gọi ra ngoài, vị quản lý kia đã cực kỳ phẫn nộ lớn tiếng chất vấn. Những nhân viên đang nghỉ ngơi ở gần khu vực cũng vô tình nghe thấy câu chuyện vừa rồi.

"Cô mau giải thích cho tôi ngay! Lời của Trương tiểu thư có phải là sự thật hay không!?"

Trong thoáng chốc tâm trí lại quay trở về một đoạn ký ức quen thuộc. Dường như tình huống này cô đã từng trải qua một lần. Nhưng kiếp trước Thư Nhiễm vẫn còn nhớ rất rõ bản thân đến bước chân ra ngoài còn cảm thấy khó khăn thì làm gì có việc đi làm nhân viên phục vụ. Trí nhớ bắt đầu trở nên mơ màng vì những chuyện đã xảy ra, thậm chí còn sinh ra ảo giác rằng cơ thể này chính là của mình.

Bất động một lúc lâu cơ thể mới có lại được sự tỉnh táo. Nhưng cuối cùng vẫn là không thể giải thích một cách rõ ràng. Sự thật này nếu để lộ ra ngoài thì xem như tiền đồ cũng bị phá hỏng ngay. Trương Nhan cô ta muốn dựa vào nó để hoàn toàn loại bỏ Thư Nhiễm ra khỏi các cuộc thi nếu như báo chí đưa tin về sự việc này.
Cuộc thi nào sẽ chấp nhận sự tham gia của một kẻ có lai lịch liên quan đến tội phạm bị truy nã khắp cả nước. Ngay tại thời điểm này bản thân cô cũng cảm thấy cuộc sống bắt đầu trở nên chật vật hơn.

Cậu của Giang Thư Nhiễm là một con nghiện. Ông ta bắt đầu sử dụng ma túy ngay từ khi còn học cấp ba. Vì không có bằng cấp cùng lười biếng nên chẳng có một công việc cố định. Hết tiền thì lại về tìm Giang Khiết xin thêm và cứ thế kéo dài đến khi bà ấy bị cưỡng ép vào viện tâm thần.

Mất đi cây rút tiền, Giang Triển lại chuyển sang con đường buôn bán ma túy cung cấp cho những con nghiện khác đồng thời cũng tự thỏa mãn nhu cầu của bản thân. Mười một năm trước vì mất đi sự tỉnh táo sau khi sử dụng chất cấm ông ta đã làm bị thương 2 cảnh sát hình sự. Một trong số đó đã có người hy sinh.

Sự kiện đã làm chấn động giới truyền thông đưa tin trong một khoảng thời gian. Giang Triển lập tức trở thành tội phạm bị truy nã khắp cả nước. Nhưng cho đến hiện tại vẫn không xác định được vị trí cụ thể của ông ta. Giả thuyết nhanh chóng được đặt ra. Thứ nhất, trong lúc truy bắt gã ta đã bị thương nặng và rơi xuống ngọn núi ở khu rừng phía đông Tây Thành và mất mạng. Thứ hai, rất có thể đã may mắn sống sót và lẫn trốn đến một nơi khác.

Vào thời điểm báo chí rộ lên tin tức này thì quan hệ giữ Giang Triển và Giang Khiết vốn đã chẳng còn liên quan gì đến nhau. Một người là tên buôn ma túy bị truy nã, người kia lại là bệnh nhân tâm thần. Chỉ từ hai yếu tố này thôi cũng đã cho thấy họ đều sống ở hai thế giới khác nhau.

Nhưng lạ thay người hứng chịu tất cả mọi hậu quả lại chính là Giang Thư Nhiễm. Trong những năm tháng còn là một đứa trẻ, cô ấy là mục tiêu của nạn bạo lực học đường. Mặc dù là đứa bé thông minh nhất, nhưng lại chẳng nhận được bất kỳ sự quan tâm nào.

Thứ mà cô ấy thường xuyên nhìn thấy chính là ánh mắt kỳ lạ của các thầy cô. Cho đến sau này bản thân mới nhận ra những ánh nhìn khác lạ kia lại chính là sự chán ghét đến cùng cực. Sẽ không có bất kỳ ai yêu thích một đứa trẻ có vết nhơ cho dù cho nó chẳng làm gì cả.

Từ nhỏ không có được một cuộc sống trọn vẹn với đầy đủ cả cha và mẹ. Lớn lên lại vì người "cậu" chưa một lần gặp mặt kia khiến cho ai nấy đều không dám tiếp cận. Tiền đồ vốn rộng mở khi đặt chân vào giảng đường đại học lại một khắc bị hủy hoại bởi gã đàn ông cặn bã.
Cơ thể bị ô uế đến cả thanh danh cũng mất sạch. Vào thời điểm tinh thần chịu đả kích nặng nề đến mức không thể gắng gượng lại bất chợt nhận tin người thân duy nhất của mình ra đi. Sợi dây cứu mạng cuối cùng cũng trở nên mục nát sau đó chính thức đứt đoạn.

Đến cùng cô ấy cũng chẳng còn lại gì. Biết bao nỗ lực lại như không khí thoáng chốc hòa tan vào vũ trụ rộng lớn. Thượng đế chính thức tước đoạt đi tất cả của cô ấy chỉ để lại thân xác mục rỗng, hoang tàn.

Đứng trước những lời chất vấn của người quản lý Thư Nhiễm vẫn bình tĩnh đưa đôi mắt đen nhìn lấy bầu trời đầy u ám bên ngoài. Tâm trạng ngay lúc này lại vô thức trở nên trống rỗng không biết bản thân mình muốn gì, càng không rõ mục tiêu tiếp theo là gì. Bỗng chốc nhìn thấy sinh mệnh của bản thân thật vô nghĩa. Nếu ngay từ đầu chủ thể không vướng mắc những thứ ở thế giới này thì cô cũng có thể đã đi đến một nơi nào đó ở chân trời xa xôi kia. Vì sao phải cố chấp hoàn thành chấp niệm khi linh hồn được giải thoát. Đến cả khi chết cũng chưa một lần nghĩ đến chính mình.

"Này Giang Thư Nhiễm! Cô có đang nghe rõ lời tôi nói hay không vậy!?"

Đôi mắt chậm rãi hướng về phía người quản lý rồi trực tiếp đối diện với gương mặt giận dữ của ông ta. Chất giọng trầm ấm vang vọng ở dãy hành lang vắng tanh

Thư Nhiễm: "Tôi sẽ nghỉ việc!"

"Cô...!"

Giữa khung cảnh âm u của dãy hành lang thiếu ánh sáng. Ngũ quan cùng đôi mắt của Thư Nhiễm cứ thế mà tỏa sáng trong bóng tối. Đôi ngươi đen đậm xoáy sâu vào tâm can đối phương. Những suy nghĩ mà ông ta chôn vùi lại cứ như đã bị nhìn thấu trong thoáng chốc. Không rõ vì sao cơ thể lại sinh ra cảm giác muốn vùng vẫy như đang rơi vào vực thẳm.

"Mau cút! Sẽ chẳng có bất kỳ chỗ nào chấp nhận một kẻ như cô!"

Hàng tá lời nguyền rủa mà ông ta muốn nói ra đều đã hiện hữu thật rõ nét trong đôi mắt đang phẫn uất.

--------
Trở lại phòng thay đồ lại bớt chợt nhìn thấy bóng dáng của Tô Thược thấp thoáng sau cánh cửa. Thư Nhiễm tựa hồ đã đoán được chị ấy đã biết chuyện xảy ra vừa rồi.

Thư Nhiễm: "Em sẽ đi tìm chỗ mới! Chị đừng lo lắng!"

Nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự yên ắng đến kỳ lạ. Thường thì với tính cách nhiệt tình của Tô Thược sẽ không có chuyện im lặng làm ngơ lời nói của người khác.

Tô Thược bất ngờ cất tiếng: "Cậu của em là Giang Triển!?"

Thư Nhiễm vừa mặc xong chiếc áo khoác cũng vừa vặn câu hỏi này được cất lên. Không rõ lý do vì sao Tô Thược lại bất ngờ hỏi như thế nhưng dường như bầu không khí lại có chút biến đổi.
Cánh tay gầy guộc của cô chậm rãi đưa lên vuốt lại mái tóc đồng thời cũng là một hành động tự trấn an chính mình.

Ngập ngừng một lúc cuối cùng Thư Nhiễm vẫn nói ra sự thật
"Đúng vậy!"

Ngay lập tức sự yên ắng bao trùm lấy không gian vắng lặng. Cả hai chỉ đối mắt nhìn nhau không nói một câu nào.
________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net