Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khí trời xe lạnh của thời tiết lại như là một lời cảnh báo cho một điều gì đó tồi tệ sắp xảy đến. Chỉ là chẳng một ai rõ được tường tận ý muốn của thượng đế. Vận mệnh được tạo ra như là một thứ mơ hồ đang hiện hữu trong cơ thể con người. Cũng chẳng biết bao giờ nó sẽ đến thời hạn nên vào thời khắc sinh mệnh kết thúc vẫn còn vương lại những chấp niệm sâu đậm.

Châu Bạch lăn lộn hơn 10 năm trong giới cảnh sát chứng kiến những người đồng đội sát cánh bên cạnh bây giờ chỉ còn lại nắm mồ lạnh lẽo theo thời gian. Cảm xúc vào thời điểm đó cũng hỗn loạn và tràn đầy phức tạp.

"Cô gái đó là người nhà của Giang Triển!?"

Bầu không khí yên ắng đến mức căng thẳng lại bỗng nhiên bị phá vỡ. Suy nghĩ của đội trưởng Châu luôn là thứ khó hiểu nhất. Chỉ mới vài phút trước tâm trạng còn cực kỳ tồi tệ vì để vụt mất con mồi bây giờ lại bỗng dưng trở nên hoà hoãn

Tô Thược: "Vâng...!"

Châu Bạch: "Tôi biết rõ tâm trạng của em rất dễ bị kích động. Chính vì vậy trước lúc thầy nhắm mắt vẫn cẩn thận dặn dò tôi phải chăm sóc và đào tạo em trở thành một cảnh sát ưu tú. Thầy ấy cũng sẽ không chấp nhận việc em trở thành cảnh sát chỉ vì vụ án 11 năm trước!"

Tô Thược: "Em biết...!"

Châu Bạch: "Nếu đã biết vì sao vẫn để cảm xúc lấn át lý trí! Đặc biệt là đối với một người vô tội!?"

Tô Thược cúi gằm mặt chấp nhận sai sót của mình. Cảnh sát luôn là mục tiêu từ nhỏ chỉ vì muốn được như cha bảo vệ những người bị kẻ xấu bắt nạn. Nhưng cuối cùng khi đã đạt được ước mơ bản thân lại quên mất việc mình phải nhận định đâu là kẻ xấu. Quá đáng hơn là chất vấn một người vô tội không hề liên quan đến vụ án.

Châu Bạch: "Trông cô ấy chắc cũng chỉ là học sinh trung học! Sợ rằng vào thời điểm 11 năm trước chỉ mới là một đứa trẻ! Làm sao có thể biết đến tội phạm và buôn bán ma túy!?"

"Em...!"

Lời chất vấn của Châu Bạch từ đầu đến cuối đều chỉ là những câu hỏi rất dễ trả lời nhưng cũng rất khó để đối diện. Bởi những triết lý đơn giản này đáng lý ra Tô Thược phải hiểu nó hơn ai hết. Là một người đại diện cho công lý lại không thể khống chế chính cảm xúc của mình. Bản thân Tô Thược vô cùng hổ thẹn.

Thư Nhiễm chậm rãi bước chân ra khỏi nhà hàng với mái tóc còn vương vài giọt nước. Phải mất một lúc lâu cơn buồn nôn kia mới chính thức chấm dứt. Cơ thể cũng dường như bị kiệt sức. Quá nhiều thứ ập đến cùng một lúc lại càng khiến cho não bộ khó thích ứng.

Chân mặc dù có chút tê cứng nhưng vẫn cố chấp tiến về phía cổng. Cuối cùng khi bắt thân ảnh mờ nhạt của Tô Thược bản thân Thư Nhiễm cũng tức khắc dừng lại. Cả hai đối mắt với nhau một lúc lâu vẫn không nói bất kỳ lời nào.

Thư Nhiễm là người đầu tiên cất tiếng phá bỏ tình huống kỳ quặc vừa rồi bằng một cái cúi đầu.

"Thật xin lỗi..!"

Tô Thược có chút hoảng loạn: "K... không...đừng làm như vậy! Chị mới phải là người xin lỗi em!"

Sự khách khí của Tô Thược lại tựa hồ như một lời nói không quá quan trọng càng không có đủ sức để thuyết phục đối phương. Thư Nhiễm cảm thấy cô ấy chắc vẫn còn vô cùng tức giận. Ai có thể nói xin lỗi với một người có dính líu đến kẻ đã giết chết người thân của mình. Tô Thược vẫn chưa xuống tay với cô đã là một sự kiềm chế rất lớn. Cô không trông mong điều gì hơn như thế.

Thư Nhiễm: "Nhà họ Giang nợ chị! Chúng tôi vĩnh viễn có lỗi với gia đình chị! Thật xin lỗi!"

Nhận được sự khách khí không đáng có từ đối phương hiển nhiên đã khiến Tô Thược cảm thấy ngượng ngùng. Đã tiếp xúc với nhau hơn 1 năm tính cách của Thư Nhiễm tuy khép kín nhưng vẫn là một người biết giữ tự trọng cho chính mình. Dù vậy đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy cô gái này hạ mình chỉ vì một người không liên quan đến bản thân.

Sẵn sàng vứt bỏ cả lòng tự tôn của bản thân chỉ để cố gắng bảo vệ danh dự của nhà họ Giang. Vì sai lầm của một kẻ cặn bã đã gần như phá hủy tất cả mọi nỗ lực của cô ấy.
Mất đi công việc làm thêm đồng thời còn phải sống dưới ánh nhìn phán xét của người khác.

"Thư Nhiễm...!"

Ngoài lời xin lỗi sáo rỗng kia bản thân cô cũng chẳng thể làm gì khác. Mất đi người thân chính là nỗi đau lớn nhất cuộc đời, Thư Nhiễm tất nhiên hiểu rõ điều đó. Nhưng với một kẻ không có gì trong tay như cô thì lấy gì để đền bù tổn thất cho họ. Cái cúi đầu này không phải vì muốn giữ lại mặt mũi cho nhà họ Giang, mà là hành động bày tỏ nỗi hổ thẹn. Giang Triển là kẻ giết người đó là sự thật không thể thay đổi được.

Đúng như dự đoán ban đầu, thông tin về vụ án 11 năm trước nhanh chóng được đào bới bởi các tay săn tin và phủ sóng khắp tất cả các trang mạng xã hội. Nổi bật giữa hàng loạt các tiêu đề là chi tiết khẳng định người nhà của Giang Triển còn đang sinh sống tại thành phố B. Sự việc đã gây nên nhiều luồng ý kiến trái chiều. Một phần chính là yêu cầu Thư Nhiễm lập tức rời khỏi thành phố B. Đám đông còn lại không có ý kiến phát biểu càng không rãnh rỗi đến mức bênh vực cho một người xa lạ.

---------

Buổi sáng đầu tuần Lâm Cẩn canh đúng thời gian tiếng chuông dự phòng reo lên mới chậm chạp sải bước đến dãy hành lang hướng thẳng đến lớp học. Mỗi buổi sáng hầu như đều diễn ra như thế đã sớm biến thành một thói quen. Lúc cậu vừa nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng của cô gái ấy, tâm tình bỗng chốc trở nên thoải mái đến lạ kỳ.

Bóng lưng nhỏ nhắn của thiếu nữ cùng mái tóc dài buông xõa một cách tùy ý. Dáng vẻ đơn giản không cầu kỳ lại mang đến một sức hút mãnh liệt khiến trái tim không tự chủ được mà đập mạnh. Gương mặt quen thuộc của cô gái ấy, Lâm Cẩm từ lâu đã sớm khắc cốt ghi tâm. Nhưng nét đẹp kiều diễm đến động lòng kia lại như một bức tranh đơn sắc xinh đẹp mang đầy vẻ u buồn. Đôi mắt đen sâu thẳm khó đoán, tính cách trầm lặng lại xa cách nên chẳng có lấy một ai dám tiếp cận, nếu có thì chắc chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không dám tiến gần thêm một bước.

Suốt khoảng thời gian khi còn là một đứa trẻ cậu đã sớm quen thuộc với việc nhìn ngắm cô ấy. Mọi biểu cảm của đối phương luôn nằm trong tầm mắt của cậu. Và dường như Lâm Cẩn phát hiện ra rằng việc mỉm cười cũng trở thành một điều hy hữu đối với cô ấy.

Lâm Cẩn chỉ muốn mỗi ngày mình có thể tiến gần đến cô ấy thêm một bước. Có thể khiến cô ấy tin tưởng mình hơn một chút. Sau đó chờ đợi đến khi đối phương hoàn toàn buông bỏ cảm giác phòng bị mà chia sẻ tất cả với cậu.

"Thư Nhiễm! Trùng hợp quá!"
________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net