1. Beginning

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi họp thông báo chuẩn bị cho việc tổ chức concert, các thiếu niên bắt đầu lựa chọn các tiết mục solo và hợp tác. Lưu Diệu Văn vừa đưa mắt nhìn về phía Nghiêm Hạo Tường, còn chưa kịp bước đến đã thấy ai kia tay trong tay với Mã lão sư, vừa khoác vai vừa thì thầm to nhỏ rời đi. Bé út chỉ có thể bất lực nhìn người thương mà lệ nóng quanh tròng.

Đến giờ cơm trưa, út Văn mới nhìn thấy Tường ca, vẫn là tay trong tay với Mã ca bước tới. Vì sao?? Tường ca, chúng ta đã hơn một tiếng không gặp nhau rồi, anh không nhớ em thì thôi, lại còn khiến em ăn giấm hết lần này đến lần khác?? Văn Văn quyết định, lần này nhất định phải dỗi tới cùng!!!

Trong khi đó, Tường ca của chúng ta vẫn bình chân như vại, bình thản ăn hết một bát cơm đã đứng lên, nói "Em no rồi." sau đó tiêu sái rời đi, hoàn toàn không nhìn ra sắc mặt của Diệu Văn đã đen như thế nào. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ 15 tuổi, như thế nào mà lại có hàn khí mạnh như vậy chứ?

Thế nhưng Mã Gia Kỳ là ai chứ? Làm leader lâu như vậy rồi, cộng thêm tính cách tỉ mỉ, làm sao mà không đoán ra Lưu Diệu Văn đang không vui vì chuyện gì. Sau khi ăn xong, anh chủ động kéo em út đang hậm hực nhà mình vào phòng.

"Sắc mặt của em không tốt lắm, làm sao thế. Có phải bị cảm rồi không ?"

Đôi mắt nhỏ kiêu ngạo của Văn Văn nhìn chầm chầm ông anh, như kiểu "Anh biết rồi còn hỏi?"

"Anh và Nghiêm Hạo Tường quyết định sẽ hợp tác sân khấu đôi trong concert lần này. Bài hát cũng đã chọn được, là "Phiêu dạt phương Bắc". Bọn anh cũng đã gặp giáo viên thanh nhạc rồi, phần rap sẽ do em ấy phụ trách viết lời, còn anh sẽ chỉnh sửa melody." Mã Gia Kỳ bình tĩnh thuật lại mọi chuyện.

"Là Tường ca đề xuất trước sao?" Lưu Diệu Văn sau khi nghe xong, có lẽ đã hiểu được phần nào.

Mã Gia Kỳ cười như không cười: "Xem như anh đã nhìn ra, hai đứa thật sự rất hiểu nhau đấy!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net