Chương 8: Bệnh Biến Tuyết?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta tự tay bắt mạch cho nàng, mạch tượng ổn định. Vậy tại sao cơ thể nàng lại suy nhược đến vậy?

Sau đó vài ngày, ta cũng cho vời rất nhiều đại phu, đến cả "thần y" Lãnh Ninh ta cũng đã mời tới nhưng tất cả đều lắc đầu.

Vài ngày sau, Tả Vấn Nguyệt đang hôn mê mới tỉnh dậy. Chắc là nàng biết ta đã nhọc công tìm người xem bệnh cho nàng nên nàng chỉ lắc đầu cười. Giống như nàng vốn đã buông bỏ tất cả.

Lúc này ta mới chợt nhớ đến một người.

Hoàng tộc Thiên Hương-Quân Cẩm Vân.

Nói là hoàng tộc cũng không hẳn, hắn vốn đã bị trục xuất khỏi hoàng tộc Thiên Hương từ lâu. Đã mai danh ẩn tích, ta muốn tìm cũng không phải ngày một ngày hai mà tìm được.

Huyền Vũ thì ta đã phái đi điều tra Hàn Gia và vụ ám sát ngày nọ. Thủ vệ thân cận của ta cũng chỉ có y, còn lại một tốp ám vệ chuyên nghiệp, phái một người đi tìm là đủ rồi.

Ám sát, đã có một lần thì ắt có lần hai lần ba. Vương phủ càng phải canh phòng nghiêm ngặt hơn, không thể tùy tiện sử dụng đội ngũ ám vệ đó được...

*********Một tháng sau********

Một tháng qua, ngoại trừ việc đợi kết quả điều tra và tìm kiếm thì cũng không có gì thay đổi. Ta cũng giữ kín mục đích ta thu nhận Tả Vấn Nguyệt, bảo hộ nàng là chính, ta còn phải xem xem rốt cuộc Tả thừa tướng đã làm chuyện gì khi còn sống thông qua nàng.

Để tiện cho việc giao tiếp với một người câm như nàng, ta đã đi học thuật ngữ suốt một tháng qua. Giờ thì ta có thể "nói chuyện" với nàng như với một người bình thường.

Đêm khuya, ám vệ ta phái đi cuối cùng cũng trở về.

"Bẩm vương gia, Quân Cẩm Vân nói nhất định sẽ đến trong ngày hôm nay. "

Ngày hôm nay? Không phải chỉ còn 2 canh giờ nữa là hết ngày sao? Quân Cẩm Vân này là có ý gì?

Thực tế, hắn chẳng có ý gì cả. Bởi vì không đến nửa canh giờ sau hắn đã như một cơn gió đến trước mặt ta.

"Quân ngỗ tham kiến Lãnh vương gia. "

Hắn cúi thấp đầu hành lễ.

"Quân tiên sinh đa lễ rồi. Ta thật vất vả mới tìm được ngươi... "

Đôi mắt tím sẫm của hắn đảo một vòng. Rồi quay sang nhìn ta đầy ngụ ý.

"Vậy nữ tử khiến vương gia phải nhọc công tìm ta đâu? Ta muốn xem xem, nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào. "

"Đi theo bổn vương. "

Đoạn ta phất tay áo đi đến Nhàn Vân Các. Mong là nàng vẫn còn thức.

Nến vẫn chưa tắt...

Ta gõ cửa:

"Tả Vấn Nguyệt, ngươi có còn thức? "

Cạch!

Nàng vận một bộ y phục màu lam, tóc vấn cao. Nàng nhìn ta rồi lại nhìn Quân Cẩm Vân đứng bên cạnh. Ánh mắt bỗng chốc ánh lên một tia đề phòng.

Ta biết, nàng đang đề phòng kẻ lạ mặt Quân Cẩm Vân kia.

"Không phải địch, là bạn. "

Ta giải thích ngắn gọn.

Sau đó nàng mới đứng sang một bên để ta và hắn vào.

Ngồi xuống bàn trà, ta kể cho Quân Cẩm Vân nghe về những triệu chứng kỳ lạ của nàng.

Hắn xoa cằm, lẩm bẩm:

"Không lẽ lại là biến tuyết? "

Rồi hắn ngẩng đầu nhìn Tả Vấn Nguyệt nói:

"Tả cô nương, ngươi có thể cho ta xem cổ của ngươi?! "

Nàng nhìn ta, ta gật nhẹ đầu ý nói nàng yên tâm, nàng mới đồng ý cho Quân Cẩm Vân xem.

Xem xong, Quân Cẩm Vân thở dài:

"Đúng là bệnh biến tuyết rồi. "

Ta tò mò, kỳ thực ta chưa từng nghe đến loại bệnh này...

Quân Cẩm Vân giải thích:

"Bệnh này một vạn người mới có được một người mắc phải. Mà bệnh này chỉ có nữ nhân thuộc hệ băng mới có xác suất mắc phải cao nhất. Tả Vấn Nguyệt, ngươi rốt cuộc là ai?! "

Lại một lần nữa thân phận của nàng trở nên bí ẩn.

Bởi lẽ, con gái của Ôn Thù mang dòng máu nóng, không thể nào điều khiển được băng tuyết.

Mọi chuyện đã rối lại càng thêm rối. Đến cả một người vốn cứng rắn như ta cũng trở nên hoang mang ba phần.

Nàng không trả lời, vẻ mặt nàng âm trầm hơn...

Rõ ràng nàng biết chuyện gì đang xảy ra, cũng biết rõ thế cục như thế nào. Nhưng nàng vẫn im lặng không trả lời.

Ta không ép.

"Quân tiên sinh, bệnh này có cách nào chữa khỏi được hay không?"

"Có thì đương nhiên là có. Nhưng liệu vương gia có làm được hay không thôi. "

"Ngươi cứ nói... "

"Căn bệnh quái quỷ này thực ra không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là không thể chết nhưng khó mà sống. Nếu để nàng vận công quá mức có thể nàng sẽ trở thành cái xác không hồn. Chữa bệnh này không cần dược, chỉ cần tâm... "

"Ý ngươi là...? "

"Máu của nam nhân hệ hỏa, đem dung hòa với máu hệ băng của nàng ta. Tuy khắc nhau nhưng không gây nguy hiểm, chỉ cần đem nhiệt độ trong máu của nàng tăng bằng cách dung máu hệ hỏa vào mà thôi. Ngài hiểu ý ta chứ?! "

Nghe có vẻ phức tạp nhưng thực ra rất đơn giản. Làm cho máu của nàng ấm lên bằng cách dùng máu nóng. Như vậy quả thực khá đơn giản, nhưng lại tiêu tốn không ít máu nóng...

"Thêm nữa, một khi đã dung máu của ngươi nào rồi thì chỉ dung mỗi máu của người đó. Tuyệt đối không được thay đổi. "

"Đến đây thôi. Đa tạ Quân tiên sinh đã ra tay giúp đỡ. Bản vương tiễn ngươi về. "

Hắn xua tay

"Không cần không cần. Quân ngỗ tự có chân, tự đi được. Có gì cứ đến tìm ta, ta rất sẵn lòng giúp đỡ vương gia đây. "

Hắn cúi người hành lễ, thoáng một chốc đi mất bóng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net