Chương 14: Chụp ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Thái Dương nhìn Cao Hưng, rất bực mình với kẻ đột nhiên chen vào cuộc đối thoại giữa hai người. Cậu nắm lấy ống tay áo của Mạnh Khôi, cúi đầu nhỏ giọng nói:

   "Em xin lỗi ạ. Em gặp được anh Khôi, vui quá nên mới... Nhưng mà em kiểm tra lại máy móc hết rồi ạ, không để trễ tiến độ của đoàn đâu."

   Mạnh Khôi thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn Cao Hưng, không vui nói:

   "Chúng tôi chờ mọi người chuẩn bị thôi. Cậu đang trang điểm nên không có việc gì làm, nói với nhau vài câu có sao đâu? Ngày đầu tiên cùng nhau làm việc, dĩ hòa vi quý đi."

  Cao Hưng tức giận đến mức muốn xông lên đánh nhau với Thái Dương. Mồm thì nói mấy lời yếu đuối ngoan ngoãn, mắt thì liếc nhìn khiêu khích hắn! Chỉ có tên ngốc Mạnh Khôi mới bênh cái tên này.

   Thái Dương thấy hắn định nói gì với Mạnh Khôi, vội vàng tiếp lời:

  "Dạ, anh đã chuẩn bị xong rồi thì chúng ta bắt đầu chụp thôi ạ."

  Lời vừa định nói ra đã phải nuốt xuống. Hắn không hiểu sao cái tên nhiếp ảnh này lại cố ý muốn nhằm vào mình. Cao Hưng phất tay bỏ đi.

   Buổi chụp hình diễn ra không mấy dễ dàng. Mạnh Khôi nhìn Thái Dương chỉ huy ánh sáng, dáng người, thần thái cho Cao Hưng. Có vẻ như yêu cầu của cậu rất cao thì phải, chụp bao nhiêu tấm cũng không hài lòng lắm, phân tích hợp lý đến mức người nghe cũng phải gật gù.

   Cao Hưng duỗi lưng, muốn kêu trả dép bố về, không có chụp choẹt gì cả. Nhưng Quốc không những không hiểu tâm trạng của hắn mà còn khuyên nhủ:

   "Cố gắng tí đi. Thấy tác phẩm trước đây của Mạnh Khôi chưa, không có khâu nào là không hoàn hảo cả. Cố gắng làm sao cho người ta thấy hài lòng, lần sau còn hợp tác được tiếp."

   "Em thấy không phải Mạnh Khôi không hài lòng mà vấn đề ở tên chụp ảnh kia thì đúng hơn. Rõ ràng hắn muốn kiếm chuyện với em."  Cao Hưng khó chịu nói. "Anh, đổi người đi được không?"

   "Đừng có xàm." Quốc nhíu mày không đồng ý. "Cậu ta chỉ là sinh viên sắp ra trường nhưng lại là học trò cưng của thầy Tô Hạ Thanh đấy. Sớm hay muộn cậu ta cũng làm nên chuyện thôi, lúc ấy sợ là muốn book cậu ta cũng khó."

   "Này này, đừng nói như em yếu kém quá thế chứ." Cao Hưng cảm thấy rất là oan ức. Dù sao hắn cũng là ca sĩ trẻ được săn đón nhất nhì hiện nay đấy nhé. Sao bây giờ lại phải hết nhịn người này lại đến người kia rồi?

    "Em phải hiểu chứ, trong cái vòng tròn giải trí này thì mối quan hệ rất quan trọng. Nếu không nhờ những nhạc sĩ, đạo diễn, nhiếp ảnh giúp em có thể xuất hiện hoàn hảo trước công chúng thì em nghĩ mình sẽ hot bao lâu? Không có tác phẩm tốt thì ai nhớ đến em?"

   Cao Hưng bĩu môi, bắt chéo chân. Quốc biết hắn hiểu rồi, thở dài nói:

   "Anh biết em vất vả, leo lên vị trí như bây giờ thì cũng không dễ dàng gì. Nhưng nổi lên thì dễ, giữ độ hot mới là khó. Có đầy đứa ngoài kia còn đang chầu chực cướp ánh nhìn của công chúng với em kia kìa."

    Hắn thở dài, gật gật đầu. Lúc sau, hắn rất phối hợp với Thái Dương để chụp ảnh. Tuy nhiên hiểu thì hiểu, nhưng quả nhiên là hắn vẫn rất ghét cái tên chụp ảnh lùn tịt này!

   Chờ đấy!

   Mạnh Khôi thấy công việc đã xong xuôi, tiến đến đưa nước cho Cao Hưng. Anh thầm cảm thán, hóa ra chụp ảnh cũng phải vất vả như vậy. Có vẻ hắn cảm thấy rất ngạc nhiên vì anh mang nước đến cho mình. Hắn vặn nắp chai, tu một ngụm dài rồi nói:

   "Làm sao thế? Đột nhiên tốt vậy?"

   Mạnh Khôi liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:

   "Cậu vất vả rồi. Tôi đương nhiên sẽ tốt với người làm việc nghiêm túc."

   Cao Hưng nghe vậy, cảm thấy rất vui vẻ. Xem ra đối phương rất hài lòng với thái độ làm việc của hắn. Như vậy Mạnh Khôi sẽ đồng ý làm bạn với hắn đúng chứ?

    "Anh Hưng, qua đây xem ảnh đi ạ." Thái Dương từ xa hô lên.

    Nghe thấy người gọi mình, Cao Hưng siết chặt chai nước, không tình nguyện đi qua. Mẹ kiếp, hắn còn chưa nói được với Mạnh Khôi được mấy câu mà cái thằng nhãi này lại...

   Thái Dương cười lạnh nhìn Cao Hưng, muốn đơn độc nói chuyện với Mạnh Khôi à? Không có cửa nhé. Ánh mắt cậu liếc nhìn chai nước trong tay hắn, khẽ nhíu mày.

   Mạnh Khôi cho Cao Hưng chai nước vì thấy hắn làm việc tốt. Thế cậu không làm tốt à? Bực thế nhỉ?

   Mạnh Khôi cũng muốn xem ảnh, vì thế tiến đến sau lưng Thái Dương. Cậu liếc mắt nhìn, vội vàng muốn nhường chỗ cho anh ngồi nhưng bị anh đè vai lại. Cậu vừa thấy vui vì anh đang nhìn ảnh mình chụp, vừa bực mình vì anh đang nhìn Cao Hưng.

   Mọi người đều hài lòng vì ảnh chụp, công việc hôm nay đã xong. Ai nấy đều thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về nhà. Thái Dương đi sau lưng Mạnh Khôi, nhìn anh nói:

   "Anh ơi, trông anh mệt mỏi quá. Về nhà nhớ ăn uống đầy đủ rồi nghỉ ngơi đi nhé."

   Anh khẽ ừ, thầm cảm thấy Thái Dương rất giống một em trai ngoan ngoãn đáng yêu. Nghĩ tới kiếp trước anh không có người thân, trái tim liền cảm thấy mềm mại. Có một đứa em trai nghe lời cũng là điều tốt đẹp ra phết đấy chứ.

   Hôm nay Mạnh Khôi cũng có làm gì đâu, đứng một bên quan sát và góp ý mà thôi. Trời đã tối, anh không muốn về nhà nấu ăn lắm nên cúi đầu hỏi cậu:

   "Có muốn đi ăn với tôi không? Nếu cậu không vội về nhà..."

   "Dạ không vội ạ!" Thái Dương vội vàng nói, sau đó lẩm bẩm khe khẽ. "Với anh em luôn rảnh ạ."

   Cậu liếc nhìn Cao Hưng đang cùng quản lý rời đi, tâm trạng không vui vì Mạnh Khôi đưa nước cho hắn đã không còn.

=======

   Thái Dương tâm cơ dần online rồi đây.

   Mà tớ muốn viết một bộ mạt thế quá các cậu ơi ༎ຶ‿༎ຶ. CP sẽ là ngây thơ dễ dụ, đại mỹ nhân công x thèm sắc đẹp của công, bạo dạn tà răm (?) thụ. Bộ này sẽ sớm được công bố thôi, ủng hộ tớ nha (◍•ᴗ•◍)❤
  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net