Chương 32: Lý Minh Hưởng cố sự (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chung Thần Lạc nhìn viên đá dưới chân của Lý Đông Hách, cậu liếc mắt nhìn xung quanh. Buổi chiều tối trên con đường trong trấn không có lấy một bóng người, thậm chí cả một âm thanh của côn trùng cũng không có. Cả không gian rộng lớn như vậy mà lại không có lấy một âm thanh nào.

Lý Đông Hách trong lòng phát hoảng, nhưng mà thói quen nghề nghiệp nhiều năm khiến cho anh vẫn luôn giữ bình tĩnh mà quan sát xung quanh.

Chung Thần Lạc nhớ lại trước đây Lý Minh Hưởng cũng nói bản thân bị cuốn vào một không gian kỳ lạ nào đó. Cậu sờ tay vào trong túi áo khoác, nắm chặt một nắm bột cậu giấu từ trước.

"Bây giờ chúng ta cứ tiếp tục đi về phía trước đi."

Chuyện cũng đã đến, thứ này muốn cho bọn họ nhìn thấy thứ gì thì cứ chiều theo ý nó vậy. Chung Thần Lạc không sợ lắm, ngược lại cậu cảm thấy thú vị nhiều hơn.

Từ sau khi ông cụ tạ thế, cậu đã nhiều năm không ra ngoài lăn lộn trong giang hồ, luôn chuyên tâm học hành làm việc. Thế nên tính ra cũng đã nhiều năm rồi không gặp được thứ gì quá mức bí ẩn như vậy, thậm chí có thể cuốn cậu vào ảo giác mà không hề để lại manh mối.

Cánh tay hai người cận kề nhau, Chung Thần Lạc vẫn luôn cho tay vào túi áo, chuẩn bị sẵn sàng. Lý Đông Hách thì nắm chặt nắm đấm, chỉ cần có thứ gì xuất hiện sẽ lập tức ứng phó. Hai người song song đi cùng nhau, đôi mắt không rảnh rỗi mà để ý biến hóa xung quanh.

Đi được một đoạn, Lý Đông Hách lại cảm thấy dưới chân có vật gì đó cứng ngáng đường, nhìn xuống thì lại là hòn đá đó. Anh nhíu mày nhìn sang Chung Thần Lạc, cậu cũng để ý đến chuyện đó.

"Anh nghĩ xem đoạn đường này dẫn đến những đâu?"

Lý Đông Hách nhìn đoạn đường hơi tối mờ trước mắt, nếu không tính đến căn nhà hoành tráng của ông chú ở cuối trấn, hiển nhiên là dẫn đường đến phần mộ tổ tiên của bọn họ.

"Là phần mộ của gia đình anh."

Vừa nhắc đến, hai người lập tức nhìn thấy phía trước có một con đường khác, hiển nhiên là đường dẫn vào phần mộ mà anh vừa nhắc đến.

Chung Thần Lạc lập tức hiểu được ý đồ của thứ đang che mắt bọn họ, không phải ngẫu nhiên lại muốn tìm đến bọn họ làm gì.

"Đi vào đó đi."

Không đi thì thôi, vừa bước vào liền nhìn thấy một nơi hoang tàn. Tất cả lư hương bị lật tung lên, khắp nơi đều dán phù đen, trên những tấm phù đang bay còn mang một màn khói đen kì dị.

Lúc này bên tai bọn họ lại xuất hiện âm thanh của chim chóc, sự im ắng ban nãy đã biến mất, sự sống lại một lần nữa xuất hiện.

Phía sau có một bàn tay chạm vào người cậu, Chung Thần Lạc lập tức quay đầu lại, lùi bước về sau tránh đi. Đến khi nhìn rõ được người vừa xuất hiện, tinh thần luôn căng thẳng nãy giờ mới buông xuống.

"Phác Chí Thành."

"Không sao chứ?"

Phác Chí Thành nắm lấy cánh tay cậu, hơi xoay người cậu kiểm tra một hồi, đến khi Chung Thần Lạc vịn bàn tay của anh lại, đôi mắt đang dò xét kia mới dời lên khuôn mặt cậu.

"Không sao? Sao anh lại ở đây?"

Phía sau Lý Minh Hưởng, Hoàng Nhân Tuấn, La Tại Dân, Lý Đế Nỗ cũng chạy đến, vẻ mặt của mọi người đều vô cùng lo lắng.

"Ban nãy hai người đi trên đường, mọi người đứng trong nhà đều nhìn thấy, nhưng mà hai người không đi vào nhà lại lướt qua mà vẫn đi thẳng về phía trước."

Lý Minh Hưởng ánh mắt lo lắng nhìn hai người, thấy cả hai không sao mới lên tiếng kể lại.

"Thì sao? Em với anh ấy vô tình gặp nhau thôi. Sao trông mọi người lo lắng quá vậy."

"Vốn dĩ không có gì, nhưng Phác Chí Thành nói hai người đi đường nhưng hoàn toàn nhắm mắt, trông như đang mộng du vậy. Anh Minh Hưởng nhớ ra lần trước bản thân cũng gặp hoàn cảnh như vậy, cho nên mọi người vội vàng chạy theo."

Chung Thần Lạc gật đầu, chắc chắn với suy nghĩ ban nãy.

"Ban nãy bọn em đã bị quỷ che mắt, sau đó dẫn ra đến nơi này."

Lúc này mọi người mới nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, mặc dù có những người không hề có mắt âm dương, nhưng cũng cảm thấy khung cảnh này quái lạ âm u.

Hoàng Nhân Tuấn lại gần Chung Thần Lạc, cúi đầu nói nhỏ với cậu.

"Bãi tha ma mà không có lấy một hồn ma nào."

Điều này cậu cũng nhận ra từ lúc nãy. Mặc dù là phần mộ tổ tiên, nhưng phàm là nơi có âm khí như nghĩa địa, lúc nào cũng sẽ có những âm hồn vất vưởng vào hưởng ké nhang khói, không lý nào lại sạch sẽ như hiện tại.

"Trước hết tháo hết những thứ kia xuống, đó không phải là đồ sạch sẽ gì."

Lúc mọi người tản ra, Chung Thần Lạc quay đầu nhìn Phác Chí Thành đang muốn vươn tay cầm lấy một mảnh phù gần nhất, đang muốn cản anh lại, không ngờ miếng phù đột nhiên lung lay, sau đó âm khí bên trên hoàn toàn tiêu tán, trở thành một miếng giấy đen vô hại.

Chung Thần Lạc nhìn mà nghẹn họng, bàn tay vốn đã đưa ra lại rụt lại, không lên tiếng nữa. Người bên kia để ý thấy hành động của cậu, ngẩng đầu lên nhìn.

"Làm sao thế?"

"Không có gì, anh tự nhiên đi."

Vốn sợ thân thể Phác Chí Thành yếu ớt, sợ âm khí sẽ làm tổn hại đến nguyên căn của anh. Không ngờ mệnh thiên tử không phải là chuyện nói đùa, dương khí dồi dào, phúc khí thịnh vượng. Một lá phù mang âm khí không làm hại được gì anh, thậm chí còn bị vận khí đỏ tím của anh làm cho tiêu tán.

Đúng là mệnh trời ban, khiến người người ganh tỵ mà.

Mọi người đi vòng quanh tháo phù, Chung Thần Lạc đi dần về phía phần mộ bị đào trộm kia, nhìn xuống bên dưới, hiển nhiên là bị đào thành một cái hố trống, không còn gì bên dưới.

Nhưng Thần Lạc nhìn thấy một ít âm khí bị vươn lại xung quanh, hiển nhiên không phải đến từ những lá phù bên ngoài. Nó giống như bị ngấm vào trong đất lâu rồi, hiện tại bị đào lên nên vẫn luôn vương ở đó.

Cậu nhớ lại khung cảnh ban nãy nhìn thấy ở tang lễ, người đàn ông dán lá phù lên hòm của người tạ thế, lá đó so với lá được dán ở đây không khác mấy. Cầm lá phù trên tay, nhìn nét vẽ uốn lượn bên trên, sau đó lục lại trí nhớ của bản thân.

"Anh Đông Hách."

Lý Đông Hách chạy lại, trên tay cầm cũng không ít lá phù được tháo xuống.

"Ban nãy anh có để ý thứ người đàn ông trong tang lễ được gọi là thầy Lục dán lên hòm không? Anh nhìn thứ này thử xem."

Đông Hách nhìn lại, anh ngẫm nghĩ một lát sau đó gật đầu.

"Em nhìn ở đây, thứ ban nãy cũng có nét móc này, độ giống nhau khoảng tầm 90%. Còn có vòng tròn này nữa, có rất nhiều cách vẽ vòng tròn, nhưng trùng hợp là cả hai đều là kiểu phần đuôi thẳng hướng lên trên một chút, nét bút sau đó mảnh đi hình như còn là vẽ chung một loại bút, hoàn toàn trùng khớp."

"Em nghĩ chúng ta phải đi gặp thầy Lục đó một chuyến rồi."

_____________

Dạo này mê sub video quá nên lại bỏ bê viết truyện rồi 😶‍🌫️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net