#19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Không phải bồ câu đưa thư của triều đình, với lại năm sau là lễ sắc phong rồi... Hắn có biết cũng không tới đây tìm ta đâu..."

Tử Nguy nghe vậy cầm bức thư lên nhìn ngắm tên mình được đề bên trên mặt bằng nét chữ rồng bay phượng múa, nắn nót tỉ mỉ. Mực viết còn chưa khô, tuy Ngạn Kỳ bảo rằng đây không phải là thư của triều đình gửi tới nhưng y biết rất rõ loại mực đắt tiền này chỉ có hoàng thất mới dùng, hơn nữa ngoài phạm vi trong cung cũng chẳng có ai biết đến một vị tướng quân vô danh tính như y.

Đáng nói hơn chính là vì sao người gửi thư biết được Tử Nguy ở nơi này?

Y trầm mặc hồi lâu mới lật thư ra cẩn thận xem, từng dòng chữ đập vào mắt khiến mày y chau lại, thần sắc bình thản chuyển sang nửa phần xám đen khó coi, Ngạn Kỳ ngồi bên giường cũng nhận ra được điều khác thường ấy, nàng định mở lời hỏi han, đại khái như trong thư viết gì, có chuyện gì cấp bách không, chưa kịp thì đã thấy y vò nát lá thư cùng phong thư tiện tay ném thẳng vào bếp lửa bập bùng kế bên. Giấy trắng mực đen lách tách cháy thành tro.

-"Muội hiện giờ cảm thấy thế nào rồi?"

Xem như chưa có gì xảy ra, y lau sạch tay, chậm rãi tới ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng sờ tay lên trán nàng rồi đặt tay lên trán mình, nhiệt độ quả thật có hạ xuống một chút... Nhưng chỉ một chút thôi.

Y lục lọi trong tay áo, vụng về lấy ra một lọ thuốc nhỏ cùng với hai ba viên kẹo dường như vẫn còn xem nàng là trẻ con, sợ thuốc đắng không muốn uống nên mới tiện tay mua đồ ngọt dỗ nàng. Thấy dáng vẻ ấy của y, Ngạn Kỳ che miệng khẽ cười:

-"Huynh xem, ta đã lớn rồi... Ta cũng không còn bướng bỉnh nữa, thuốc đắng dã tật, không phải huynh từng nói qua sao? Ta không sợ nữa đâu."

-"Không còn sợ đắng thì uống thuốc vào sẽ không đắng sao?..."

-"..."

-"Không còn sợ đau, tuyệt nhiên sau này gặp phải thương tích gì cũng sẽ không đau sao?"

Ý cười trên nét mặt nàng bỗng khựng lại hồi lâu, nhớ đến U Linh Tử đang quằn quại trong lục phủ ngũ tạng, nàng tự dằn lòng hỏi chính mình...

Vốn dĩ nhát gan, yếu đuối như thế mà...

Kể từ khi nào đã chẳng còn sợ nữa? Thậm chí có đôi lúc trong mơ chợt choàng tỉnh thức giấc nàng cứ ngỡ rằng thấm thoát hồi ức mười mấy năm qua nhất thời chỉ là mộng cảnh, căn nhà nhỏ này ắt hẳn là nơi nàng còn có hai vị sư huynh cùng sư phụ năm ấy bên bờ suối vô âu vô lo trải qua những khoảng khắc tươi đẹp nhất cuộc đời. Vị sư phụ nàng từng theo học ấy thường có thói quen hay đi săn đêm, đi lâu vậy rồi sẽ rất mau thôi người lại trở về mang cho đồ nhi nhỏ tuổi nhất của mình một cây kẹo đường hồ lô mua được dưới trấn... Kí ức chồng chéo lên nhau chẳng phân định được ranh giới, ngày giờ. Lại có khi nàng quên mất rằng bản thân đang dần dần bị ăn mòn, đối diện với cơn đau thập tử nhất sinh như trở thành thói quen xâm nhập vào sâu trong cốt tuỷ...

Ngạn Kỳ bất giác sờ tay lên phần bụng khuất sau lớp y phục sờn cũ, chợt nhận ra một điều, thân thể này so với khi chưa rời khỏi hoàng cung đã ốm đi nhiều rồi, thế nhưng dù mang lý do đó ra để tự lừa mình đi chăng nữa nàng cũng không thể chối bỏ được sự sống mãnh liệt của sinh linh bé nhỏ đang tồn tại hằng ngày, từng phút từng giờ lớn lên, trông đợi một ngày không xa sẽ được mau chóng vươn mình tỉnh giấc, nhìn thấy ánh mặt trời...

-"Ta là loại người đáng để huynh phải bận lòng vậy sao?"

-"..."

-"... Hay là bởi do thân phận trước kia của ta từng là Công Chúa Âu Lương, huynh vì giữ lại chút tình xưa nghĩa cũ mà không muốn bỏ rơi ta đi chăng nữa thì... Bây giờ... Bây giờ ta đã không còn gì nữa... Kể cả tôn nghiêm của mình cũng triệt để đánh mất rồi... Huynh tại sao... Tại sao..."

Tâm tình kích động, nàng cố gắng dằn lại tiếng nấc nghẹn ngào trong thanh quản.

Có lẽ là oan nghiệt trĩu nặng trên vai nàng cả kiếp này...

Nhìn người mình yêu, người nàng mang chấp niệm một đời trên đài cao thẳng tay ra lệnh giết chết phụ mẫu, đánh đổ cả tâm can dồn chính mình vào bước đường cùng thôi chưa đủ... Chính là để nàng phải tận mắt chứng kiến thêm tình cảnh người cùng nàng kề vai bên cạnh, vì nàng mà bị lôi xuống vũng bùn lầy không lối thoát.

———————————

Bầu không khí hoà hoãn được một lúc, Tử Nguy tưởng rằng nàng đã thiếp đi nên nhanh chóng phóng lên lưng con ngựa vụt đi vào sâu trong rừng. Đợi khi bóng dáng y khuất dạng, im hơi lặng tiếng sau lùm cây, nàng mới từ từ mở mắt ngồi dậy.

Nàng biết nguyên nhân khiến y rời đi vội vàng như vậy chắc chắn có liên quan đến bức thư vừa được gửi tới, y đọc xong liền vứt vào bếp lửa nhưng nếu Tử Nguy không muốn nói cho nàng biết, Ngạn Kỳ cũng sẽ không tò mò quá mức mà đi tìm hiểu nguyên nhân sâu xa. Đăm chiêu hồi lâu, nàng thở một hơi dài, đứng bật dậy.

Vơ lấy tấm ván gỗ, dùng dao khắc lên vài nét chữ sơ sài, Ngạn Kỳ chộp lấy đấu lạp treo trên đầu giường cứ như vậy một thân bạch y đơn sơ, một ván gỗ, gậy trúc đẩy cửa cất bước ra đi tiến thẳng về phía hoàng thành nườm nợp người qua kẻ lại...

Sức khoẻ nàng hồi phục bình ổn hơn lúc trước nên đi bộ không mấy chốc đã đặt chân tới nơi, tìm tạm một góc trên phố mà ngồi xuống an tĩnh, bảng gỗ ghi vài chữ: "Xem vận mệnh, đoán tình duyên." đặt kế bên nhìn qua có chút ấu trĩ nhưng quả thật về mảng này nàng có hiểu biết chút ít từ những ngày tháng tầm sư học đạo.

Khách vãng lai qua đường nhìn nữ nhân kì lạ, dung mạo bí ẩn khuất sau lớp vải trắng kia mà tò mò không ngớt, chẳng biết là vị cao nhân từ đâu tới hay kẻ vô danh tiểu tốt nào ngồi trên phố muốn kiếm chút tiền sống qua ngày... Trong số họ cũng có những kẻ ngày trước từng buông lời phỉ nhổ, ở tại pháp trường ném vào người nàng vô số trứng gà tanh hôi, bẩn thỉu...

Nhưng đã không còn quan trọng nữa rồi... Giữa hồng trần mênh mông rộng lớn, có ai còn nhớ mặt ai?

Suy tư bâng quơ trong vô thức, bỗng dưng một cánh tay đưa đến phía trước mặt khiến nàng sực tỉnh trở lại với thực tại... Nàng cố gắng giả vờ vui tươi chưa kịp nhìn mặt đã hỏi:

-"Ngài là muốn xem vận mệnh hay đường tình duyên? Muốn gì cũng được, ta đều có thể giúp ngài xem qua... Xin hỏi quý danh..."

Ngạn Kỳ ánh mắt sáng bừng sau lớp vải đấu lạp, ngước đầu nhìn hai vị khách đầu tiên ghé đến nhưng vừa thoáng qua, đồng tử nàng đã vội co lại, mất đi tiêu điểm... Tim hẫng đi một nhịp hay như đã dừng hẳn trong giây phút ấy... Không còn đập nữa...

-"Phu quân đừng như vậy nữa... Coi thử một quẻ đi, ta chính là rất tin vào lương duyên, chàng không coi ta sẽ buồn mất... Được không?"

-"Nha đầu ngốc... Được, chiều nàng."

-"Ta biết mà. Cô nương xem giúp chúng ta, đường tình duyên có tốt không?"

Cánh tay kia đã buông lỏng bớt đi, đưa về phía nàng chờ đợi hồi lâu...

Đôi uyên ương này... Không phải Túc Cảnh đi cùng La Minh Huyên thì có thể là ai?

-"Ngươi nhanh lên một chút được không?"

Ngạn Kỳ chậm rãi vươn tới, vụng về cầm tay hắn, thất thần một lượt xem qua rồi lại đưa mắt nhìn La Minh Huyên đang háo hức đứng kế bên cạnh vẻ mặt trông chờ... Lúc ấy nàng mới chợt nhớ ra điều gì đó...

Đúng rồi... Đây là lần đầu tiên nàng cầm lấy tay hắn, cảm giác xa lạ tựa hồ khơi dậy trong lòng, nhất thời khoé mi có chút đau nhói.

Lại phải thay băng vải nữa rồi, có chút phiền thật đấy...

Nàng cười lạnh một tiếng nhạo báng sự hèn mòn của chính mình, nhỏ tiếng nói với hắn, giọng lạc hẳn đi:

-"Chúc mừng công tử... Đường tình duyên của công tử rất tốt, không còn gì vướng bận nữa... Chỉ là..."

-"Chuyện gì?"

-"Không, cũng không có gì quan trọng... Chung quy lại, ngài đã tìm thấy ánh sáng của đời mình, bạch nguyệt quang trong lòng... Đời này về sau được như ước muốn, không còn ai cản trở nữa..."

Một vài đồng tiền vàng theo tay hắn trút xuống đất giống như để ban tặng cho nữ nhân giúp hắn xem vận mệnh...

La Minh Huyên ríu rít cảm tạ nàng, quay sang nhìn hắn nở nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng ấm áp ban trưa, trong mắt hắn ngập tràn ý cười mãn nguyện, nhanh chóng đã chẳng còn bận tâm gì đến kẻ vừa được bố thí kia. Nàng ta kéo hắn sang quầy hàng gần đó, vì đây là lần đầu hắn đích thân đi vi hành cùng người ấy dạo phố sao bao nhiêu năm xa cách, ly biệt nên La Minh Huyên muốn thứ gì, hắn đều không lưỡng lự mà vung tiền mua cho...

Túi đồ chẳng bao lâu đã đầy tay rồi...

Nhìn hắn rời đi xa dần, trong lòng nàng mang một tia thanh thản lạ thường... Có điều hắn mãi mãi không biết được, người nhìn hắn ở trên phố dành trọn sự ôn nhu dành cho ái nhân... Mở miệng nói câu chúc hắn bách niên giai lão, cùng người kia thiên trường địa cửu lại chính là nàng.

Ngạn Kỳ mặc kệ tiền rơi đầy đất, loạng choạng đứng dậy, đi về phía ngược lại, bước được một đoạn bỗng dưng choàng tỉnh dường như liên tưởng đến điều gì, thần sắc liền phút chốc tối sầm đi.

Chỉ tay vận mệnh của hắn có chút không đúng lắm nhưng nghĩ mãi vẫn chẳng nghĩ ra được rốt cục không đúng chỗ nào... Dường như là điềm dữ... Hoặc có thể nàng nhìn lầm hay chăng?

Vô thức miên man không để tâm đến xung quanh, cũng không nhớ rằng mình đang đứng giữa đường đi mà thơ thơ thẩn thẩn... Cho đến khi một lão nương già nua ở sạp hàng bên cạnh hướng về phía nàng hét lớn thất thanh, Ngạn Kỳ mới hoàn hồn. Nhận ra đã quá muộn rồi...

-"Có chuyện rồi... Có tai nạn rồi..."

-"Chuyện gì thế Trương tẩu..."

-"Máu... Máu... Nhiều máu quá, ai đó tới đây cứu người đi... Gọi đại phu... Mau gọi đại phu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net