Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 19

DeYun

"Vì sao bọn họ lại sợ công tử?" Yến Hạ bật thốt lên ngay khi vừa nghe, lòng tràn đầy hiếu kì.

Tô Khuynh nhìn cô gái nhỏ trong nháy mắt nhiều chuyện hẳn lên, cố nén cười: "Bởi vì xảy ra vài chuyện không hay."

Yến Hạ vẫn không hiểu được, Tô Khuynh lại không có ý muốn giấu, chàng từ từ giải thích: "Trước kia ta không còn nhà ở, là một vị trưởng bối lén giấu ta đi, lúc ta đang nghèo túng mà nhận nuôi, chăm sóc cho ta."

"Rồi sao nữa?" Yến Hạ nóng lòng muốn biết từ đầu đến cuối.

Giọng nói Tô Khuynh ôn hòa, đó vốn là những chuyện không vui, qua lời kể của chàng thì dường như nó không phải xảy ra với chàng: "Sau đó vị trưởng bối đó mất, trước khi lâm chung đã phó thác tất cả thứ quan trọng nhất cho ta. Đó là những thứ rất quan trọng, nhiều người muốn có nó, muốn phá hủy nó, ta phải dùng hết sức mới bảo vệ được. Thế nên lúc đó ta đã lựa chọn."

Chỉ là vài lời kể bâng quơ, nhưng Yến Hạ tin rằng lúc chuyện xảy ra, Tô Khuynh không dễ dàng như vậy. Tô Khuynh đã trải qua những chuyện còn ghê gớm hơn nàng tưởng tượng nhiều.

Nghĩ đến bản thân, sự đồng cảm dâng lên khiến nàng lo lắng: "Công tử đã chọn cái gì?"

Tô Khuynh cười: "Ta chọn giấu mềm yếu vào trong, quên hết những chuyện trước kia, hoàn toàn biến mình thành một người khác."

Nàng vẫn chưa nguôi nỗi lo, lại hỏi: "Công tử không sợ sao?"

"Nếu ta sợ, sẽ không thể bảo vệ được thứ gì." Tô Khuynh lắc đầu: "Cho nên ta không thể suy nghĩ quá nhiều."

Rốt cuộc Yến Hạ cũng hiểu, nhưng hiểu lại càng khổ sở: "Vậy nên công tử phải làm bọn họ sợ công tử."

Tô Khuynh mỉm cười gật đầu.

Yến Hạ nhìn biểu cảm đó, nàng cảm thấy bản thân đã bớt nỗi sợ dai dẳng kia, như vậy cũng tốt, phải trải qua chuyện mới biết cách bỏ qua.

"Vất vả không?" Yến Hạ nhỏ giọng hỏi.

Tô Khuynh bật cười: "Sao cô nương nghĩ vậy?"

Yến Hạ do dự một lát, chớp mắt nói: "Tính tình công tử vốn dịu dàng vậy, muốn giả bộ dạng khiến người khác sợ hãi hẳn sẽ rất khó." Trên thực tế, Yến Hạ không cách nào hình dung ra Tô Khuynh hung thần ác sát như thế nào, người này trong mắt nàng mãi mãi ấm áp như gió mùa xuân.

"Đã qua rồi." Tô Khuynh nhìn chăm chăm tách trà trước mặt, như suy tư điều gì: "Ta biết khi đó nếu không có vị trưởng bối kia quan tâm chăm sóc, chắc chắn ta không sống nổi đến bây giờ. Không ai có thể nghĩ đến, ta không những sống tốt mà còn có thể đủ sức khiêng những gánh nặng mà vị đó giao cho ta lúc mất chứ?"

Yến Hạ nghe Tô Khuynh nói, có thể cảm nhận được nỗi lòng cuồn cuộn bên trong.

Tô Khuynh lại cười: "Có khi, không có chuyện gì xảy ra mới khiến ta lo sợ, lúc nó thật sự xảy ra, cô nương sẽ biết rằng tất thảy đều sẽ qua đi, dù có gian nan hay không còn đường lui."

Yến Hạ suy nghĩ đến hoảng hốt.

Thì ra từ nãy đến giờ, Tô Khuynh nói nhều như vậy, vòng đi vòng lại, thậm chí không tiếc kể chuyện buồn của mình chỉ để...an ủi nàng.

Nhìn phản ứng của Yến Hạ, ánh nhìn Tô Khuynh đã rõ, bình tĩnh nói với Yến Hạ: "Vậy nên, cô nương đã quyết định rồi?"

Lần này không còn do dự, Yến Hạ gật đầu.

Tô Khuynh cười, đứng dậy dọn dẹp bàn trà, lần này Yến Hạ cũng cười theo, nàng không dám đối mắt với Tô Khuynh nên cúi đầu nhìn cánh hoa rơi trên mặt đất, lầm bầm: "Tô Khuynh công tử, quả thật là người dịu dàng mà."

Sau khi các vị cha mẹ mất tích, nàng rơi vào mơ hồ không biết làm gì, cũng may nàng gặp được Tô Khuynh, ít nhất là, nàng tìm thấy được thứ gọi là hy vọng rồi.

Dù vậy, Yến Hạ biết mình không thể ở đây lâu, vì sẽ mang phiền toái đến cho Tô Khuynh và cũng bởi nàng có việc cần làm.

Nàng cần phải đến Duyên Thành tìm được người Tiểu cha đã nói, nàng còn muốn tìm được các vị cha mẹ.

Trước khi chia tay, Nhị nương và Tiểu cha đã nói họ có thể sẽ trở về. Dù có khó khăn nhường nào, Yến Hạ sẽ không bao giờ từ bỏ, nàng nhất định phải tìm thấy bọn họ, nhất định phải cùng nhau về nhà.

Sáng sớm hôm sau, nàng chuẩn bị hành lý xong, thừa dịp Tô Khuynh chưa ra khỏi phòng đã rời đi.

Đi ra khỏi cửa, nàng nhẹ nhàng đóng cánh cửa cổng lại, nghĩ đến lúc Tô Khuynh an ủi mình tối qua, hơi ấm dâng lên. Nàng có chút không nỡ, quay đầu lại nhìn viện nhỏ, không biết con đường phía trước ra sao, không biết có thể sống sót được hay không, cũng không biết có cơ hội nào trở về, muốn gặp lại Tô Khuynh e rằng rất khó.

Nếu thời gian dừng lại vào tối qua thì thật là tốt, trong chớp mắt nàng đã có suy nghĩ như vậy.

Nhưng niệm tưởng chỉ là niệm tưởng, nàng phải quay về thực tại.

Đi dọc theo con đường nhỏ, Yến Hạ trở về nơi từng gọi là nhà, với chút mong đợi cuối trong lòng. Sân bị cháy đen, mặt tường hỗn độn, khiến cảnh thêm ảm đạm lạnh lẽo. Mái nhà trên vẫn còn lưu dấu đánh nhau, những người vốn ở sân viện nhỏ này, không biết đang ở đâu.

Yến Hạ cách tà váy bước vào giữa sân, cúi người tìm kiếm, giữa đống đổ nát ngổn ngang, phần lớn đồ vật bị lấp sâu. Yến Hạ tìm một lúc chỉ thấy được cây ngọc trâm còn lành lặn.

Đây là của Nhị nương, nàng vẫn luôn giữ nó như bảo bối, có lúc khó khăn đến mức nào cũng nhất quyết không chịu bán, Yến Hạ rất tò mò, không biết Nhị nương có nó từ đâu và nàng cũng không chịu nói.

Chà lau cây trâm sạch bụi, Yến Hạ cất nó vào sâu trong bọc hành lý.

Lần này nàng rời trấn Nam Hà, nàng muốn có một vật để mang theo, để sau này lấy ra nhìn còn nhớ lại.

Xong việc, Yến Hạ ra khỏi viện, nàng quay đầu nhìn lại lần cuối rồi sải chân bước về phía cửa trấn.

Yến Hạ không biết, lúc nàng xoay người đi về phía mặt trời mọc, gần ngay lối ra vào trấn Nam Hà có một bóng người.

Thân hình người đó cường tráng, đưa lưng về phía ánh sáng, ngồi trên tảng đá lớn ngửa đầu uống rượu, dưới chân la liệt bình rượu rỗng, vạt áo trước ngực ướt đẫm, đôi mắt híp lại nhìn về phía cửa trấn, như đang chờ đợi có ai từ trong đi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC