Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhan Nhan phản ứng lại đầu tiên mà vọt đến bên người cô gái :

-Aaaaa, aaaa, lão đại,cô tỉnh rồi.

Đợi cho Nhãn Nhãn hét một lúc, Trì Minh mới bừng tỉnh cũng vây quanh người thiếu nữ mà xum xoe. Duy chỉ còn Tiết Nghệ là khẽ gật đầu coi như đã biết với thiếu nữ.

Trì Minh trợn tròn mắt, nếu không phải lúc nãy Nghệ ca chạy như bay lên, hắn còn tưởng hai người bọn họ là người xa lạ.

Dung Tỉ nhìn cảnh trước mắt chỉ tủm tỉm cười không nói gì. Chính xác hơn là ngủ quá lâu khiến cơ miệng cô chưa kịp hoạt động không biết nên tiếp lời thế nào. Mặc cho Nhãn Nhãn cùng Trì MInh lải nhải.

Bầu không khí tuy không gọi là náo nhiệt nhưng vô cùng hòa hợp. Tựa như bọn họ chính là ở chung như thế.

"Lão đại, chị ngủ lâu như thế, không ăn không uống mà vẫn sống nhăn răng. Thật là thần kì!" Nhãn Nhãn ngọt ngào nói.

"..."

Tập thể chào đón im lặng một lúc. 

Dung Tỉ giật giật cơ miệng rồi xoa đầu Nhãn Nhãn :

-Nhóc con, lúc chị không ở đây có phải thành tích ngữ văn của em lại tụt không ?

Nhãn Nhãn kinh ngạc: "Lão đại quả thật là dự liệu như thần"

Trì Minh :"..." Nhóc con à, nịnh nọt cũng không phải nịnh nọt kiểu ngu xuẩn vậy đâu.

Tiết Nghệ :"..." Trầm mặc.jpg.

Dung Tỉ có khổ mà không nói, chỉ có thể kéo căng khuôn mặt nhỏ đuổi hai cái đuôi nhỏ xuống chỉ giữ lại Tiết Nghệ.

Trong phòng.

Tiết Nghệ đi theo Dung Tỉ ngồi xuống bàn ghế để sẵn.

Kiệm lời hỏi: " Bị thương ?"

"Ừm"- Dung Tỉ nhàn nhạt đáp.

Nghe thấy câu trả lời Tiết Nghệ cũng không chậm trễ mà cầm cổ tay của Dung Tỉ như có như không truyền lực lượng vào người cô. 

Một lúc sau, Tiết Nghệ mới gảy mắt kính vốn không tồn tại nói:

-Chỉ ngủ một giấc, sao lại bị thương đến tận thần thức rồi.

Loại đau đớn đến từ thần thức này phải kinh khủng độ nào. Thế mà từ nãy giờ đến nhăn mặt cô cũng chưa từng nhăn một cái. Ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt thì không có dấu hiệu nào để lộ cô bị thương.

Dung Tỉ khẽ nhướng mày, hiển nhiên cô cũng không nghĩ tới lại ảnh hưởng tận sâu trong thần thức nên không trả lời.

Tiết Nghệ lẳng lặng thở dài, móc ra hai cái túi:"Loại ảnh hưởng này rất lâu để lành lại. Tạm thời cô đừng sử dụng tinh thần lực, mỗi ngày sáng tối uống mỗi loại một viên."

Dung Tỉ cầm lấy túi thuốc không biết có nghe dặn dò hay không mà qua loa đáp một câu.

Tiễn Tiết Nghệ xuống, Dung Tỉ tùy tiện ném hai túi thuốc lên bàn. Nhắm mắt lại , một lần nữa đi vào thần thức của bản thân.

Bên tai vang lên âm thanh nóng vội khuyên nhủ:

-Dung Tỉ,cô đang bị thương đừng cố gắng tiến sâu vào trong. 

Mặc kệ cho âm thanh ấy khuyên thế nào, Dung Tỉ vẫn cố chấp. Đợi đến lúc cô mở mắt lần nữa, trên trán đã vịn một tầng mồ hôi, sắc mặt càng thêm tái nhợt, trên tay lại cầm thêm một nhánh thảo dược nhìn qua không có gì đặc biệt.

Lúc này, Dung Tỉ mới nhẹ nhàng đáp lại âm thanh kia :

-Không sao, tôi tự có chừng mực. Đúng rồi điều tra được kẻ ngoại lai kia là ai chưa ?

Âm thanh giận dỗi lên tiếng :"Chưa"

Đại khái là nghe được ngữ khí giận dỗi của âm thanh, Dung Tỉ khe khẽ cười thành tiếng.

---------

Đế Đô

Thủ đô xa hoa bậc nhất của Việt Quốc, từng đợt xe đi lại nhanh chóng, trên thông báo toàn màn hình ở giữa trung tâm thành phố đang chiếu tin tức về một vụ thảm án được phát hiện gần đây. 

Trên phố đi bộ, quần chúng nhân dân vừa xem vừa bàn luận.

" Ây, anh nói xem, nạn nhân này thật thảm, sinh viên nghèo từ quê lên nhập học mà bị giết thành thế này, cha mẹ phải đau lòng thế nào "

"Tôi nghe nói vụ án này đang đi vào bế tắc, cảnh sát không tra được manh mối gì, vốn định phong tỏa, không hiểu sao các báo đài lớn lại thi nhau đưa tin, giờ còn lên cả màn hình thành phố"

"Tàn nhẫn thế này, móc hết nội tạng của con gái người ta ra"

"Không chỉ vậy, nghe bảo hiện trường còn không có tí máu nào, chỉ có một thi thể rách toác trống không phần bụng."- Một cô gái lên tiếng.

Người bên cạnh nghe vậy liền phản bác: " Cô nói bừa cũng phải có chứng cứ, mặc dù báo đài không đưa ảnh nhưng làm gì mà bị móc nội tạng lại không để lại máu cho được"

Cô gái bị phản bác thì không vui, cô ta có người bạn làm cảnh sát nên nghe ngóng một ít rồi thuận miệng bàn tán, làm sao mà biết được. Nhưng cô ta cũng không lên tiếng nữa, dẫu sao đây cũng là vấn đề khó tin.

------

Tin tức vụ thảm án lần này, không biết làm sao càng đẩy càng nổi, người dân cả nước đều thảo luận, chửi bới tên hung thủ, thậm chí còn có lời đồn là một tên có quyền biến thái làm việc này nên bên phía nhà nước mới ém xuống.Thế nên ở quê còn có người biểu tình làm cho cảnh sát một phen khốn đốn.

Thành phố mấy người Dung Tỉ ở không lớn không nhỏ, tự nhiên cũng có vài người bất bình lên tiếng biểu tình.Nạn nhân là một sinh viên nghèo tự khắc sẽ dấy lên tâm lý của một số người thấp cổ bé họng mà lên tiếng. 

Cứ thế mỗi người một ít, dồn thành một đống thành thế trận như muốn ép chết cảnh sát một phen.

Nhãn Nhãn coi tin tức trên điện thoại mà "chậc, chậc" hai tiếng.

Trì Minh cũng nhíu mày nói :

-Nhìn oán khí thế này, con quỷ hại người kia cũng khá mạnh. Chỉ là không biết sao lần này nhà nước lại vô dụng đến nỗi không ém được tin tức xuống.

Quỷ ma lộng hành, nhất là lệ quỷ, nên mỗi lần có thảm án chỉ cần có âm khí, nhà nước bên trên đều giữ kín như bưng không để lọt tiếng gió nào. Lần này lại làm phừng phừng như thế. Có quỷ nha.

Dung Tỉ từ chối cho ý kiến, chậm rì rì gắp thức ăn trên bàn.

Hiển nhiên Trì Minh không có ý định buông tha:

-Lão đại tôi thấy con quỷ lần này không dễ đối phó đâu, hay cô ra mặt giải quyết đi, oán khí nồng đạm sắp tràn cả màn hình điện thoại thế này. Mang về cho Nghệ ca ăn chắc anh ấy thích lắm.

Tiết Nghệ: "..." Tôi lại cảm ơn cả nhà cậu quá.

Tiết Nghệ quả thật là quỷ nhưng bộ dáng của hắn không khác gì con người. Đôi lúc mặt hắn còn hồng hào hơn cả con người. Tuy là quỷ nhưng Tiết Nghệ cảm thấy hắn không thể sa đọa nên chỉ ăn oán khí sau khi được thanh lọc. Khẩu vị cũng không mặn như Trì Minh nói.

Dung Tỉ ăn uống từ tốn xong xuôi mới đáp lại:

-Bên nhà nước đã có thiên sư giải quyết. Mấy việc cỏn con thế này không đến nỗi Vân Xã ta phải động tay.

"Ồ"

Chỉ là Dung Tỉ có tính cũng không tính thật sự đến lượt Vân Xã Quán động tay.

Nhìn mấy cảnh sát trẻ tuổi tự xưng là đến từ tổ điều tra đặc biệt này, Dung Tỉ rất cạn lời.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net