Công khai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng dậy, Kim Duyên toàn thân đều bị Khánh Vân hôn đến đỏ hết, nhưng tuyệt nhiên đêm qua chỉ ở giới hạn là hôn và âu yếm nhau thôi.

Kim Duyên đêm qua mất ngủ với Khánh Vân thật sự, cô kêu nàng ngủ đi nhưng tay của cô thì cứ làm phiền cơ thể của nàng đến gần sáng mới chịu buông tha, đã thế không vừa lòng, Khánh Vân còn chui vào ngực nàng mà hôn à cắn khiến cả nơi đó đều là những dấu vết Khánh Vân để lại. Khi ra khỏi phòng, Kim Duyên phải mặc áo che luôn phần cổ để ông bà Huỳnh không thấy.

Uể oải đi vào bếp, đôi mắt của nàng vì không ngủ được mà bị thâm, bà Huỳnh trông thấy liền hỏi nàng.

"Kim Duyên, sao mắt của con lại thâm quá vậy? Đêm qua ngủ không được sao?"

"Dạ phải"

"Vì sao?"

"Có lẽ lâu quá mới về nhà nên con không quen một chút nhưng lát sẽ ngủ bù lại"

Khánh Vân bây giờ cũng bước vào bếp, bà Huỳnh thấy Khánh Vân liền vui vẻ đi đến.

"Vân, đêm qua con ngủ ngon không? Chỗ ngủ có lạ với con quá không?"

"Đêm qua con ngủ rất ngon mẹ ạ, giường rất em lại còn thoải mái vô cùng. Chưa bao giờ con được ngủ ngon đến thế"

Kim Duyên đứng bên cạnh, luồn tay ngắt phía sau lưng Khánh Vân một cái rất đau, Khánh Vân cảm nhận được nhưng vẫn cố gắng giữ trạng thái bình thường mà cười với bà Huỳnh.

Cả đem qua, Khánh Vân có ngủ bao giờ mà lại nói rằng ngủ rất ngon, Kim Duyên tức giận Khánh Vân nói dối không biết ngượng. Đêm qua nói đúng hơn là Khánh Vân nằm trên người của Kim Duyên chứ không phải là nằm trên giường. Phải, Khánh Vân rất thoải mái, còn Kim Duyên thì lại vô cùng không được thoải mái, vô cùng mệt mỏi vì con người đó. Nàng suy nghĩ xem đêm nay có nên cho Khánh Vân xuống giường nằm, nàng nhất định sẽ không mềm lòng với cô nữa.

"Vậy là tốt rồi, mẹ chỉ sợ con lạ chỗ"

"Dạ không đâu ạ"

"Được rồi, con hãy ra ngoài phòng khách ngồi uống trà với cha, công việc ở đây để mẹ và Dyn làm cho"

"Vậy con xin phép mẹ"

Khánh Vân không quên nhìn lại, Kim Duyên lườm cô như muốn ăn tươi nuốt sống, Kim Duyên càng như thế, Khánh Vân càng muốn chọc tức nàng hơn.

"Kim Duyên, làm phiền chị rồi"

"MAU ĐI RA NGOÀI"

Bà Huỳnh thấy Kim Duyên lớn tiếng với Khánh Vân như vậy, cảm thấy nàng bất lịch sự, đánh vào người nàng dạy dỗ.

"Sao lại lớn tiếng với Khánh Vân như vậy, thật bất lịch sự"

"Con chưa đánh em ấy mềm mình là may cho em ấy rồi"

"Hahaha, chỉ là Kim Duyên thường đùa với con như vậy. Không sao đâu mẹ"

Nói rồi, Khánh Vân đi ra phòng khách uống trà với ông Huỳnh. Trên kênh truyền hình đang tường thuật trực tiếp bóng đá, Khánh Vân vì cũng có hứng thú với bóng đá nên trò chuyện với ông Huỳnh rất hợp ý.

"VÀO"

"Hụt mất rồi"

Thỉnh thoảng lại có tiếng la của ông Huỳnh và Khánh Vân mỗi khi cầu thủ nào đó sắp ghi bàn khiến bà Huỳnh và Kim Duyên ở trong bếp cũng giật mìn thót tim.

Hình ảnh này, Khánh Vân thầm nghĩ lại giống như một gia đình, giống như cha vợ và con rể uống trà chờ đợi mẹ vợ và vợ của mình nấu cơm rồi được gọi vào ăn. Khánh Vân rất thích cảm giác này.

Đúng thật là một lúc sau đó, ông Huỳnh và Khánh Vân được gọi vào ăn cơm. Cả gia đình cùng nhau ăn cơm trò chuyện rất vui vẻ, điều mà Khánh Vân chờ đợi chính là khoảnh khắc này. Cứ yên bình như thế, cần gì quá cao xa. Lòng Khánh Vân dâng trào xúc động, chỉ muốn thời khắc này luôn diễn ra.

Quanh đi quẩn lại cuối cùng những ngày nghỉ tết của cả 2 cũng đã hết, đến lúc phải trở về thành phố P. Những ngày qua, Khánh Vân được cảm nhận mọi thứ tốt đẹp nhất mà cô đã từng ao ước.

Còn Kim Duyên đến lúc lấy hết dũng khí, nắm tay Khánh Vân đứng trước mặt ông bà Huỳnh mà công khai mối quan hệ này. Khánh Vân đã từng hỏi nàng đã sẵn sàng chưa, nàng có một chút lo sợ nhưng cuối cùng cũng cùng Khánh Vân đối mặt.

"Cha mẹ"

Khánh Vân cùng Kim Duyên đồng thanh đứng trước ông bà Huỳnh mà gọi, đồng thời, bàn tay cũng đan chặt vào nhau. Ông bà Huỳnh trông thấy có chút hơi ngạc nhiên, ngạc nhiên vì hai đứa trẻ lại có can đảm như vậy, phải chăng đây chính là sức mạnh của tình yêu làm cho cả 2 cùng vượt qua khó khăn. Thật ra, ông bà cũng đã biết khi nhìn thấy ánh mắt của Kim Duyên và Khánh Vân trao nhau ở tiệm mì hôm đó, nhưng cả hai người vẫn chờ đợi hai đứa con giải quyết vấn đề này như thế nào.

"Tụi con có chuyện gì muốn nói với cha mẹ đúng không?"

Khánh Vân cúi đầu trước cha mẹ nàng, lấy hết can đảm mà nói với họ

"Con và Kim Duyên thật ra không chỉ đơn thuần là bạn bè"

"Con cùng Khánh Vân yêu nhau. Cha mẹ, con xin lỗi, suốt 5 năm qua con đã quen bạn trai và đã chia tay cách đây vài tháng. Suốt 5 năm đó con không có được tình cảm với anh ta ngoài tình bạn. Con cũng không hiểu bản thân con rốt cuộc cần gì. Nhưng cho đến một ngày gặp được Khánh Vân, em ấy mang lại cho con những cảm xúc rất đặc biệt, em ấy che chở cho con, yêu thương con, mang lại cho con cảm giác hạnh phúc của tình yêu là như thế nào. Con xin lỗi vì con không giống như bao nữ nhân khác, không phải là một đứa con ngoan của cha mẹ, cũng không có hiếu thảo với cha mẹ. Là con đã làm buồn lòng cha mẹ đã mong chờ ở con, nhưng thật sự con không thể..."

"Thật ra cha mẹ đều đã nhận thấy từ những ngày đầu tiên Khánh Vân đến đây"

Cả hai bất ngờ ngước lên nhìn ông bà Huỳnh, không có một chút tức giận, không có một chút oán trách, ngược lại còn nhìn cả 2 với ánh mắt vô cùng yêu thương và cảm thông.

"Cha mẹ....."

"Cha mẹ đã từng yêu, đã từng hạnh phúc, cha mẹ có thể nhìn thấy được hạnh phúc đó từ hai con. Thật ra cha mẹ muốn con kết hôn rồi sinh con nhưng mà điều cha mẹ muốn nhất là được nhìn thấy Dyn của cha mẹ được hạnh phúc. Dù con có lựa chọn thế nào, cha mẹ cũng chấp nhận. Cha mẹ tin lựa chọn của con là đúng đắn, cha mẹ tin tưởng Vân sẽ mang đến hạnh phúc cho con. Hãy được là chính mình, dù con có như thế nào thì cha mẹ cũng vẫn yêu con"

Bà Huỳnh vừa dứt tiếng, Kim Duyên và Khánh Vân đã khóc, đã ôm chầm lấy ông bà Huỳnh.

"Cha mẹ, con nhất định sẽ không làm cha mẹ thất vọng, con nhất định sẽ yêu thương Dyn, sẽ bảo vệ chị ấy cho đến khi con nhắm mắt xuôi tay"

"Vân, cha mẹ đã lớn tuổi rồi, cũng không thể cả đời này bảo vệ được Duyên, cha mẹ chỉ mong con hãy thay cha mẹ mà yêu thương, bảo vệ cho nó. Mọi sự trông hết vào con"

"Nhất định là như thế"

-------------------

chap mới đến vs mng đâyyy


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net