chương 3: Điền Chính Quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh nhìn đôi bàn tay dính đầy máu của mình, hai mắt kinh hãi không tả thành lời.

Hắn chết r sao? Anh tự hỏi.

Kim Thái Hanh không thể tin vào mắt mình, anh gỡ tay hắn ra khỏi người anh, đặt hắn dựa lên thành của ghế sofa.

Nhìn khung cảnh trước mắt, khuôn mặt anh tái nhợt, hai chân anh như mất hết sức lực. Kim Thái Hanh cố nén đau ôm lấy vết thương trên vai.

Cơn đau truyền khắp cơ thể anh, vai chảy máu không ngừng, tay chân cũng bị những mảnh thủy tinh văng trúng.

Cảm giác như toàn bộ cơ thể bị xé rách ra.

Kim Thái Hanh giữ cho mình tỉnh táo cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ cho đến khi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.

Anh an toàn rồi, như trút bỏ được gánh nặng anh thả lỏng cơ thể, ngã khụy xuống sàn rồi bất tỉnh.

"Bác sĩ bảo chỉ bị mất máu quá nhiều, may mắn là vết thương sẽ không gây hại đến tính mạng"

Trong cơn mơ màng Kim Thái Hanh dường như nghe được giọng của ai đó đang nói.

"Cảm ơn cô" Người bên kia đáp lại.

Anh thấy được hai bóng người đang đứng gần cánh cửa, miệng anh khô khốc. Thật muốn uống nước, anh nghĩ.

"Nước...cho tôi nước." Anh dùng hết sức lực để lên tiếng, phát ra những âm thanh yếu ớt nhưng có thể nghe được.

Y tá lập tức đến bên cạnh anh, đỡ anh ngồi dậy một cách nhẹ nhàng rồi phục vụ anh uống nước.

Bấy giờ mắt của anh hồi phục dần có thấy thấy rõ được khung cảnh xung quanh.

Là bệnh viện.

Kim Thái Hanh nhìn quanh, vết thương đã được xử lý và băng bó, cơ thể anh cũng được lau chùi thay qua bộ đồ khác.

"Thái Hanh" Một giọng cất lên, vừa xa lạ mà cũng vừa quen thuộc.

Y tá sau khi làm xong công việc của mình cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.

Bây giờ trong phòng chỉ có anh và người ấy. Kim Thái Hanh giật mình, anh đưa mắt lên nhìn. Một gương mặt thân thuộc xuất hiện trước mắt anh.

"Kim Thái Hanh"

"Lâu rồi không gặp, Thái Hanh" Người kia thấy anh nhìn mình chằm chằm, không trả lời cũng không cáu gắt mà nhẹ giọng lặp lại tên anh.

Kim Thái Hanh không thể tin vào mắt mình, trong đầu anh trống rỗng, xuất hiện trong đầu, là tên của cậu trai ấy.

Điền Chính Quốc.

Cũng lâu rồi, Kim Thái Hanh chưa từng quên tên của hắn. Có lẽ là sau khi tốt nghiệp, hắn nói với anh rằng hắn phải cùng bố mẹ chuyển đến Mỹ, cắt đứt mọi liên lạc với anh.

Mặc kệ anh tìm đủ mọi cách để liên lạc, vẫn không một lời hồi âm.

Kim Thái Hanh ngẩn ngơ, cứ mắc kẹt trong suy nghĩ mà không bận tâm đến người trước mặt.

Điền Chính Quốc nhìn anh, nhìn đến say sưa. Đã lâu rồi anh không thấy được vẻ mặt đó.

Cả căn phòng cứ như vậy chìm vào khoảng lặng.

Hết chương 3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC