chương 5: tại sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng cười của hai thiếu niên ấy tràn ngập trong kí ức của Kim Thái Hanh.

Anh cười nhạt, đưa mắt nhắm nhìn đàn chim ngoài cửa sổ.

Giờ thì mỗi người một nơi, chỉ còn lại những mảnh vỡ kí ức. Và thực sự nếu có duyên Kim Thái Hanh hy vọng rằng có thể thấy được nụ cười ấy một lần nữa.

.

Đúng như đã hứa, buổi tối Điền Chính Quốc lại đến.

Hắn chưa bước vào cửa Kim Thái Hanh đã nghe được giọng nói không ngừng của hắn.

"Thái Hanh à, xem tôi mua gì đây này" Một tay hắn mở cửa ra tay còn lại đưa túi đồ đang cầm lên cao ngang đầu, lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Kim Thái Hanh chỉ lẳng lặng nhìn người trước mặt không nói gì.

"Tôi nhớ cậu rất thích dâu tây, bây giờ chắc vẫn còn thích nhỉ?"

Điền Chính Quốc ngồi xuống bên cạnh anh, đem hộp dâu đặt lên bàn.

"Này, ăn đi" lưỡng lự một chút rồi chọn quả dâu đẹp nhất đưa cho Kim Thái Hanh, hắn cười cười nhìn anh.

"Cảm ơn" Kim Thái Hanh hạ mắt nhìn quả dâu nhẹ giọng đáp.

Do dự một hồi, Kim Thái Hanh đưa lên miệng cắn một miếng, ngọt ngọt chua chua rất vừa vặn.

Cứ như vậy, thời gian cứ trôi qua.

Điền Chính Quốc đều thường xuyên đến thăm anh, vết thương trên vai anh cũng dần bình phục.

"Thái Hanh, bác sĩ nói chỉ cần làm xong thủ tục, mai có thể xuất viện rồi đó" Điền Chính Quốc ngồi bên cạnh anh vừa nói tay vừa gọt táo bỏ lên đĩa.

Anh không đáp, hắn cũng đã quen với sự im lặng của anh.

"À, cậu cho tôi phương thức liên lạc nhé. Sau khi cậu xuất viện tôi mời cậu đi ăn một bữa" Hắn nói tiếp, tay đưa một miếng táo cho anh.

"Ừm" Kim Thái Hanh trả lời như lấy lệ, tay nhận táo cho vào miệng ăn một cách ngoan ngoãn.

Điền Chính Quốc thấy thế cười cười đưa tay xoa đầu anh

"Ăn nhiều trái cây vào"

.

Hôm sau

Sau khi làm xong tất cả thủ tục xuất viện, Kim Thái Hanh đang định bắt taxi về nhà thì nhận được điện thoại của một số lạ.

"Alo"

"Thái Hanh à, ở yên đó đi tôi sẽ đến đón cậu" Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Vài phút sau có một chiếc xe dừng ngay trước mặt anh, Kim Thái Hanh đưa mắt nhìn.

Người trong xe hạ kính xuống, bước ra.

"Cậu vào đi"

Hôm nay Điền Chính Quốc không mặc cảnh phục, hắn mặc một chiếc áo sơ mi cùng quần jeans. Tuy đơn giản nhưng với khuôn mặt ưa nhìn đó cũng khiến không ít người qua đường ngoái đầu nhìn.

Kim Thái Hanh lưỡng lự, anh lên tiếng.

"Điền Chính Quốc"

"Sao vậy?" Người kia thấy anh bất động thì lấy làm lạ, trả lời một cách nhanh chóng.

"Anh..Tại sao anh lại làm những việc đó?" Kim Thái Hanh ngập ngừng.

"Hả?" Điền Chính Quốc không hiểu

"Năm đó anh bỏ đi, cắt đứt liên lạc với tôi, rồi bổng dưng anh quay về chăm sóc lo lắng cho tôi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Anh có biết những năm tháng đó tôi đã cảm thấy như thế nào không?"

Hết chương 5


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC