12 Ám Sát (Canh Hai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhắc tới chùa miếu, là nhớ tới thái độ của các cao tăng đối với thể loại xuyên việt này, Tạ Bích Sơ chu gò má mập mạp, một đôi mắt hạnh hơi híp lại, không biết có vị cao tăng nào biết trước không, mời "Người hữu duyên" như nàng qua, khuyên nàng "Sống ở đâu thì nên ở yên đấy", nếu quả thật có nhân vật lợi hại như vậy, dù cưỡng bức lợi dụ như thế nào nàng cũng nhất định phải trở về, về phần triều đại này sẽ thiên hạ đại loạn gì gì đó thì liên quan gì tới nàng, dù sao đây chỉ là một quyển sách, dù sao nàng sớm đã bị tác giả viết chết rồi.

Nàng ngồi ở trong xe ngựa suy đoán các loại phản ứng của cao tăng cùng với các loại ứng đối của chính nàng, đáng tiếc những thứ này đều không thể sử dụng được, bởi vì xe ngựa chạy chạy, đột nhiên một tiếng "Phập" trầm đục vang lên, cả thùng xe ngựa đều nặng nề lay động một trận, nước trà trên bàn nhỏ hắt vào cả người nàng.

Nàng còn chưa kịp mở miệng hỏi, ngoài xe đã vang lên một tiếng hô to: "Bảo vệ chủ tử!" Tiếp theo đó chính là tiếng ngựa hý vang, tiếng đao kiếm va chạm, nàng chỉ cảm thấy đầu óc "Oanh" một tiếng, một cái ý niệm rõ ràng hiện lên ở trong đầu nàng, sau đó trống rỗng.

Tha thứ cho một cô nương sinh trưởng ở thái bình thịnh thế đi, là cô gái yếu ớt từ nhỏ ngay cả giết gà cũng chưa thấy qua, hôm nay lại cách một tấm rèm, bên ngoài là đang giết người!

Nàng không ngất đi cũng đã coi như là có tố chất tâm lý mạnh mẽ, Tạ Bích Sơ giật giật khóe miệng, muốn lộ ra một nụ cười tự giễu, đáng tiếc nàng thất bại, ngón tay của nàng khẽ run, giống như có nghìn quân đè nặng, hình như cả linh hồn cũng bay ra khỏi thân thể, tất cả suy nghĩ và động tác đều chậm chạp giống như người bị rớt vào đầm lầy, khiến cho nàng ngay cả hít thở cũng không dám dùng sức, chỉ sợ một động tác rất nhỏ cũng sẽ khiến cho mình bị kéo vào địa ngục.

Lúc đang hoảng sợ, chỉ thấy một bóng người đột nhiên phóng tới, nặng nề nện vào trong xe ngựa , nện ở trên người nàng, hai người té nằm chồng lên nhau trên xe ngựa, một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai của nàng: "Nằm đừng động."

Tạ Bích Sơ nằm ngửa trên sàn xe, trên người bị đè ép bởi một người nặng đến chết người, cả người đều đau đến nói không ra lời, còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy một mũi tên từ bên trên xuyên qua mà đến.

Mũi tên này dễ dàng xuyên qua hai bên cửa sổ, mà mới vừa rồi nàng ngồi ở giữa hai cửa sổ, nếu như không phải là người trên người này kịp thời nện vào, sợ rằng hiện giờ thứ mũi tên này bắn trúng, chính là đầu của nàng.

Tạ Bích Sơ há hốc mồm, lại không phát ra được một âm thanh nào, tóc gáy cả người nàng đều bị dựng lên, sau lưng một tầng mồ hôi chen nhau toát ra, không biết là sợ, hay là đau 

Theo sát lại có một hai mũi tên xuyên qua từ cửa sổ, ngoài xe ngựa cũng vang lên một trận tiếng "Phập" như hạt mưa rơi, cả buồng xe theo đó mà lắc trái lắc phải, thế nên Tạ Bích Sơ mới biết, một tiếng lúc trước cũng là âm thanh mưa tên bắn vào trên xe ngựa.

Nàng dựng lỗ tai lắng nghe, qua một lúc lâu mới ngưng xuống.

Tạ Bích Sơ khẽ nhếch môi hồng, thở hồng hộc, một lúc lâu mới hơi dịu đi, cánh tay bởi vì sợ hãi mà không làm gì được rốt cuộc cũng khôi phục tri giác, nàng cố sức đẩy người trên người của nàng ra, rút tay về, trên đôi tay trắng nõn mềm mại là một mảnh màu đỏ tươi.

Nàng theo bản năng quay đầu nhìn người nọ, lại phát hiện đó thế nhưng là Tĩnh Vương Cảnh Hoan.

Hắn vốn là mặc y phục toàn thân màu xanh lam, như vậy nhìn qua cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái, thế nhưng lúc này dính vào mảng vết máu lớn, mặt mũi vốn là rực rỡ lại tươi sáng bởi vì mất máu mà tái nhợt, lộ ra cảm giác non nớt mà yếu ớt.

Tính ra, bất quá cũng mới chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi.

Cũng không biết hôm nay đám thích khách  này rốt cuộc là nhằm vào ai, cũng là bởi vì nàng bảo Cảnh Hoan mang ra khỏi thành đi chơi, nếu là ở trong thành, có lẽ thích khách cũng không thể ra tay dễ dàng như vậy.

Đầu óc Tạ Bích Sơ rối bời thành một đống, vốn cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, sững sờ nhìn Cảnh Hoan đang hôn mê, cũng không biết ngồi bao lâu, rèm xe ngựa được vén lên, Tạ Bích Sơ còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo vào trong một lồng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC