Chương 46: Vì em yêu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm sau...

Tuệ Anh năm nay chuẩn bị thi Đại học rồi, cô không cảm thấy gấp gáp lắm vì đã có chứng chỉ IELTS, còn Gia Quân thì có. Cậu dù đã có giải nhất vật lý nhất quốc gia, nhưng vì ngành học cậu chọn khá cao nên cần học hỏi thêm rất nhiều.

Sự kiện Chào hàng năm của Việt Đức năm nay vẫn được tổ chức. Sáng thứ hai hôm đó là lễ chào cờ lần cuối cùng trong cuộc đời học sinh của cô, đầu ngày trời hửng nắng rất đẹp. Khối 12 ai cũng đứng chào cờ trong cảm giác nghẹn ngào khó tả.

Từng người từng người nhúng tay vào bột màu, in dấu bàn tay của mình lên tấm bảng có dòng chữ CHÀO 10. Tuệ Anh chụp rất nhiều ảnh cùng thầy cô và bạn bè để làm kỷ niệm.

Mỗi lớp chuẩn bị một lá cờ riêng, chuẩn bị cho màn thả cờ tiếp tới. Bầu trời bắt đầu sầm tối, tất cả học sinh ai cũng hét lớn: "Mưa đi! Mưa đi"

Thể theo nguyện vọng, ông trời đổ xuống một cơn mưa rào nặng hạt, Tuệ Anh ra về với quần áo dính đầy vệt màu, khắp cơ thể từ trên xuống dưới ướt nhẹp. Ấy vậy nhưng ai cũng mang trên môi một nụ cười khó quên. Có lẽ, từng nụ cười đó đã ghi dấu ấn khó phai trong cuộc đời học sinh của cô.

Việt Đức bế giảng vào ngày 27/5. Ngày hôm đó Tuệ Anh thức dậy rất sớm, cô nhìn đồng hồ trên tường sau đó mỉm cười: "Vậy là kết thúc rồi sao?"

Sáng đó cô mặc lên mình chiếc áo dài trắng, cài bảng tên, ngắm nhìn bản thân trong tà áo, cô thật sự không nỡ: "Lần cuối rồi"

Thiên Nga hôm nay đi cùng Tuệ Anh tới trường, ngồi trên oto, chẳng ai nói với ai câu nào, nhìn bầu trời nắng vàng chiếu xuống mặt sông Hồng, nhìn cung đường đi qua đi lại hàng trăm lần, sao hôm nay lại hoài niệm đến thế, cô quay sang nói: "Sau này mình không đến trường với tư cách là tân học sinh nữa đâu"

Thiên Nga: "Mà là cựu học sinh rồi"

Việt Đức sáng đó nhìn đẹp một cách nao lòng, cô đi qua từng dày nhà, từng phòng học, và cả phòng y tế mà cô trốn học xuống đây không dưới mười lần.

Gia Quân nhìn tròng mắt cô rưng rưng thì bật cười: "Năm sau mình lại về mà"

Tuệ Anh: "Nhưng về lúc đó đâu còn được làm học sinh nữa?"

Mọi người ôm nhau khóc như mưa, Tuệ Anh mang chiếc sơ mi trắng của mình tới cho từng người kí, những lời chúc phủ kín màu trắng tinh khôi. 

Mai Khuê-chị gái khác cha khác mẹ của Tuệ Anh năm nay cũng về thăm trường, nhìn em gái xúc động đến bật khóc, Mai Khuê: "Năm ngoái chị cũng thế thôi, nhưng lên Đại học cũng nhiều cái khám phá lắm, cụ thể là khám phá deadline"

Trước khi tới buổi liên hoan với lớp, cô nhìn Việt Đức trong tư cách là học sinh lần cuối, lưu luyến nói: "Tạm biệt ba năm thanh xuân của tôi". Ngắm cổng trường mà cách đây ba năm cô khao khát muốn vào: "Vậy mà giờ đã tốt nghiệp rồi"

Tối đó lớp của Tuệ Anh tổ chức một buổi tiệc chia tay, thầy Tùng phát biểu nói rất nhiều, thầy khóc không chỉ vì nhớ học sinh, năm nay cũng là năm chủ nhiệm cuối cùng của thầy dưới ngôi trường này.

Thầy Tùng: "Thầy mong năm sau vẫn còn có thể gặp lại các bạn một cách đông đủ, năm nay cũng là năm cuối thầy dậy ở Việt Đức rồi, chúc 12A1 hoàn thành được mục tiêu của mình. Mong tất cả các cả các sĩ tử cuối cùng của tôi thành công tốt đẹp!"

Cả lớp vừa khóc vừa vỗ tay liên tục. Vì đã đủ 18 tuổi, vậy nên đám con trai trong lớp Tuệ Anh ai cũng mang trong người "chút" hơi men.

Gần 11 giờ tối mọi người mới không nỡ mà tạm biệt nhau ra về. Chỗ đặt tiệc của lớp Tuệ Anh có một sảnh chờ và một khuôn viên rất lớn.

Tuệ Anh kéo Gia Quân tới một chiếc ghế đá trong đó, ngồi tạm chờ tài xế tới đón.

Gia Quân lúc này không còn tỉnh táo nữa, gục đầu vào vai Tuệ Anh thiu thiu ngủ. Tuệ Anh đang mải ngắm nửa sườn mặt đẹp không góc chết của Gia Quân thì bỗng nghe tiếng cậu thủ thỉ.

Gia Quân: "Tuệ Anh, em tuyệt vời lắm. Lần đầu anh gặp em ở địa điểm thi tuyển sinh, anh đã yêu em mất rồi. Vì em giống Thuỷ Tiên quá"

Tuệ Anh nghe từng câu chữ như hoá đá tại chỗ, chưa kịp phản ứng gì thì Gia Quân lại nói tiếp.

Gia Quân: "Ban đầu anh theo đuổi em, chỉ vì dung nhan giống đến đáng kinh ngạc, tới tận khi yêu em anh vẫn chưa hề nhận ra em chẳng phải cô gái anh quen ngày nào. Nhưng em chinh phục anh giỏi quá, dần anh nhận ra, em khác biệt so với Thuỷ Tiên rất nhiều. Em không phải cô bé rụt rè cần được che chở nữa. Em mạnh mẽ theo cách của riêng em, em có mọi thứ mà người khác có muốn chưa chắc đã có được"

Cô cảm nhận được vai áo mình có dòng nước gì đó làm ấm dần, Gia Quân khóc sao?

Gia Quân: "Em cứu rỗi cuộc đời anh thành công lắm đấy, xin lỗi vì đã giấu em, nhưng anh sợ nếu nói ra, em sẽ như Thuỷ Tiên. Sẽ bỏ anh mà đi xa mất. Em luôn hỏi tại sao anh học giỏi vậy mà không thi chuyên. Vì nếu đăng kí thi chuyên, làm sao anh có cô hội gặp em đây?"

Giọng nói của Gia Quân cứ thế mà nhỏ dần, Tuệ Anh nhìn người con trai mình yêu ngủ thiếp đi trên bờ vai mảnh khảnh, cô không nhịn được mà rơi nước mắt. Cô yêu Gia Quân, và cô biết, cô không thể bỏ mặc cậu ấy bất kì giây nào.

Gia Quân tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc, chút rượu nhẹ tối qua làm đầu cậu đau như búa bổ. Bỗng kí ức tối qua truyền về, cậu giật mình nhận ra: "Tuệ Anh đã nghe thấy gì rồi"

Cậu mặc nhanh quần áo chạy tới nhà Tuệ Anh, vừa tới nơi thì gặp bố Tuệ Anh ở sảnh chờ, cậu vội hỏi: "Chú ơi, Tuệ Anh có nhà không chú?"

Quốc Cường: "Con bé đi đâu từ sáng sớm rồi con ạ"

Cậu gật đầu rồi chạy đi, ngồi trên xe cậu suy nghĩ không thông suốt nổi: "Rốt cuộc là cậu ấy đi đâu?"

Bác Hưng sau khi nghe cậu kể thì đưa ra một đề xuất chẳng ai nghĩ đến.

Gia Quân tròn mắt hỏi lại: "Mộ của Thuỷ Tiên?"

Cậu tới trước cổng khu mộ trắng, đứng hình nhìn Tuệ Anh thoăn thoắt nhổ cỏ tưới cây, khoảng cách không xa khiến cậu có thể nghe được tiếng cô nói, Tuệ Anh nâng chậu hoa Thuỷ Tiên lên, lời nói như hoà với gió trời: "Cậu ở trên đó có hạnh phúc không?"

Cô cầm nhánh hương thắp cho người có khuôn mặt giống hệt mình, xong xuôi, như thói quen cô mỉm cười nói: "Tháng sau gặp lại"

Gia Quân từ từ lại gần, Tuệ Anh cầm chỗ đồ mình mang đến, chuẩn bị đi về thì bất ngờ gặp Gia Quân đứng bất động tại chỗ, cậu lắp bắp: "Tại sao em biết đến sự tồn tại của ngôi mộ này?"

Tuệ Anh biết mình không giấu được nữa, chỉ cười nói: "Em chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa, em biết chuyện từ khi gặp bố mẹ bạn ấy rồi"

Gia Quân vẫn chưa hết bất ngờ: "Những lãng hoa này?"

Tuệ Anh: "Do người của mẹ anh chồng, em chỉ tới đây thắp hương cho cậu ấy thôi"

Gia Quân biết cô đang nói dối, dụng cụ trên tay cô nói lên tất cả, cậu cúi đầu nói với Tuệ Anh: "Anh xin lỗi"

Tuệ Anh đơ người: "Sao anh lại xin lỗi, đâu phải lỗi của anh?"

Gia Quân nhìn người con gái vì mình mà chịu đựng mọi thứ trước mặt, cậu thương cô đến bật khóc, Tuệ Anh luống xuống ôm lấy cậu, vỗ về tấm lưng mạnh mẽ thường ngày, cô nói: "Không sao mà, mọi chuyện qua cả rồi"

Gia Quân: "Tại sao em lại lựa chọn bao dung lấy quá khứ của anh? Tại sao khi biết anh ban đầu yêu em chỉ vì em giống người đã mất, em vẫn ở bên anh đến bây giờ vậy?"

Tuệ Anh: "Vì em yêu anh"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC