Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phác Chí Mẫn. Rốt cuộc thì mày sống trên đời này với mục đích gì chứ."

Câu hỏi này Phác Chí Mẫn không biết đã tự hỏi mình bao nhiêu lần rồi. Có lúc cậu trả lời rằng mình sống về đam mê của bản thân, chỉ cần có ước mơ chắc chắc đó sẽ là mục tiêu để phấn đấu. 

Phác Chí Mẫn ghét bản thân mình, cậu được sinh ra trong một gia đình giàu có, có đủ ba lẫn mẹ, có cả một người em gái xinh đẹp. Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ cho rằng cậu rất hạnh phúc.

Nhưng không ai có thể biết được Phác Chí Mẫn bao năm qua phải chịu đựng những gì. Cậu không được đối xử tốt giống như em gái, không được chu cấp để vào Đại học, Phác Chí Mẫn từ nhỏ đã rất thích vẽ cho nên lúc còn học Trung học cậu đã tự kiếm tiền gom góp để vào Đại học.

Bởi vì mẹ cậu nói rằng bản thân cậu vốn dĩ không lanh lợi, lại suốt ngày vẽ vời những thứ không ra gì, giống như một thằng tự kỹ vô tích sự, học nhiều cũng vô ích. Người như cậu chẳng giúp ích gì được cho việc làm ăn của gia đình cả.

Cuối cùng, Phác Chí Mẫn rốt cuộc đã thi đỗ vào một trường Đại học danh tiếng, cậu vào chuyên ngành mỹ thuật đúng như mong muốn của mình. Cậu muốn được học sâu hơn về kỹ thuật vẽ, sau này tự tìm kiếm một nghề nào đó liên quan để nuôi sống bản thân. Mặc dù gia đình cậu rất giàu có, nhưng Phác Chí Mẫn thật sự muốn thoát khỏi ngôi nhà đó. Cậu không muốn ở đó một giây phút nào.

___

"Có giỏi thì cút khỏi nhà tao luôn đi. Thằng rách việc."

Tiếng la hét của người phụ nữ trong căn nhà xa hoa bây giờ đã quá quen thuộc với mọi người xung quanh.

Phác Chí Mẫn bước ra khỏi cửa, chưa được vài giây thì tranh vẽ mà cậu thức đến nữa đêm để hoàn thành đã bị mẹ cậu vứt ra ngoài.

Phác Chí Mẫn thở dài, cuối người nhặt bức tranh đó lên. Cũng may là không sao cả.
Mặc dù bản thân cậu không dựa dẫm vào gia đình, Phác Chí Mẫn cũng không ăn xài phung phí, nhưng tất cả những gì liên quan đến vẽ cậu đều không tiếc, giấy vẽ này là loại giấy được làm bằng tơ lụa, khung gỗ cũng rất chắc.

Phác Chí Mẫn lau lau bề mặt bức tranh, cho dù loại giấy có tốt mấy thì vết bẩn bị dính trên màu vẽ không thể xóa được.

Cậu cầm bức tranh trên tay, tự đi bộ đến trường học, đây chính là bài tập cậu phải nộp cho giáo sư. Vào trường sửa lại vậy.
Phác Chí Mẫn cảm thấy thời gian ở trường khiến cậu được thoải mái nhất, Chí Mẫn được học rất nhiều điều ở ngôi trường này, chẳng trách sao học phí lại cao đến thế.

Còn đối với gia đình, Phác Chí Mẫn quen rồi, không còn thấy buồn nữa.

Lúc nhỏ cậu đã từng suy nghĩ rất nhiều, tại sao ba mẹ lại không thích cậu, chỉ đơn giản là cậu không hoạt bát đứa trẻ khác làm mất mặt họ.
Phác Chí Mẫn lúc đó ngây thơ đứng trướng mặt họ hỏi rằng 'tại sao ba mẹ lại ghét con đến vậy.'

Ấy thế mà cái trả lời mà cậu nhận được lại đúng như những gì mà Phác Chí Mẫn  nghĩ.

Cậu không thích nơi đông người, không dễ hòa hợp với người khác, kèm theo việc bản thân sau này rất dễ sợ hãi, rất dễ mất tập trung.
Mặt dù âm thanh khi phát ra vẫn giống người bình thường nhưng cậu lại rất ít nói, đứng trước đám đông một tiếng Phác Chí Mẫn cũng không thể nói.

Lúc nhỏ bị ba mẹ cấm ra ngoài, giống như họ chưa từng có đứa con trai này vậy. Vì có lần Phác Chí Mẫn cùng gia đình đi dự tiệc, cậu bị những đứa trẻ khác bắt nạt mà sợ hãi co rút một chỗ, còn khóc nất lên làm mất mặt gia đình. Kết quả ngày hôm đó cậu đã bị ba mẹ lôi ra đánh một trận. 

Sau một khoảng thời gian bị cấm túc ở nhà. Một mình trong phòng xem tin tức trên tv, cậu thấy ba mẹ và em gái xuất hiện trong một buổi sự kiện của công ty rất vui vẻ.
Từ lúc đó Phác Chí Mẫn đã nhận ra rằng mình chính là người thừa thãi trong ngôi nhà này. Họ đều không xem cậu là người thân.

.

"Mày nhìn đi. Em gái mày từ nhỏ đã lanh lợi học hành giỏi giang, bây giờ mới 20 tuổi đã phụ giúp ba mày tiếp quản công ty. Còn mày ngay cả việc ăn nói cũng không xong. Đầu óc thì ngu suy. Tối ngày chỉ biết vẽ vời mấy thứ linh tinh không ra hình thù gì. Tại sao tao lại sinh ra một đứa vô dụng như mày chứ."

Phác Chí Mẫn ngồi trong phòng học vẽ, vừa chỉnh sữa tranh vẽ vừa nhớ lại những gì mẹ cậu vừa nói lúc nãy của mẹ cậu.
Phác Chí Mẫn biết làm sao được.
Cậu vốn dĩ sinh ra đã như vậy rồi, cậu là một người con trai khác thường, đã vậy còn không có cảm giác với con gái.

Tay Phác Chí Mẫn dừng lại, trong lòng cậu luôn sinh ra một cảm giác bất an khi nghĩ đến những chuyện này.

Người đã mang đến động lực cho Chí Mẫn chính là người mà cậu rất quý trọng... Mặc dù đó là một người con trai, và cậu cũng chính là con trai.
Vì vậy nên Phác Chí Mẫn rất sợ, nếu như anh ấy biết có lẽ cũng sẽ bỏ rơi cậu.

Anh ấy tên là Kim Nam Tuấn. Là một người rất giỏi, thật ra Chí Mẫn cố gắng để vào được trường này cũng một phần là bởi vì anh.
Kim Nam Tuấn là đàn anh lớp trên của cậu, anh ấy trước đây đã vô tình gặp cậu ở quán cafe, Jimin vô tình nhặc được ví tiền của anh ở phòng vệ sinh và mang đến trả. Từ đó cả hai trở nên thân thiết.

Từ nhỏ Phác Chí Mẫn đã thích màu sắc, cảm giác tất cả màu sắc hòa hợp với nhau thật sự rất tuyệt vời.
Không ai có thể nhìn ra được rằng Phác Chí Mẫn đang muốn vẽ thứ gì. Không ai có thể hiểu được ý nghĩa của chúng. Cũng chẳng ai nhìn nhận rằng tranh của Chí Mẫn thật sự rất thu hút.

Chỉ có những chuyện gia hoặc người thật sự yêu thích tranh nghệ thuật mới thật sự mới cảm nhận được tất cả những điều đặc biệt trong tranh vẽ của cậu. Bởi vì thế nên ba mẹ Phác Chí Mẫn rất ghét nhìn thấy cậu vẽ.

.

"Phác Chí Mẫn. Bức tranh này của em đặc biệt. Ý nghĩa cũng khá độc đáo."

Vẻ mặt của giáo sư Bách rất hài lòng khi xem bức tranh của cậu. Vốn dĩ cô cảm thấy cậu bé mang tên Phác Chí Mẫn này rất có tài năng, tranh mà cậu vẽ ra chỉ cần hiểu rõ ý nghĩa của nó chắc chắc trong đầu người xem sẽ nhìn xoáy vào từng chi tiết nhỏ trong bức tranh.

Chỉ tiếc là tính cách của Phác Chí Mẫn hơi đặc biệt, lúc trên lớp chỉ biết gật và lắc đầu. Có lẽ cậu đang mắc phải một căn bệnh gì đó mà không muốn để ai biết được.
Cho nên thật tiếc rằng Phác Chí Mẫn không thể bộc lộ được hết ý nghĩa của những bức tranh đó.

Phác Chí Mẫn nhận được lời khen của cô vẫn giữ một vẻ mặt. Nếu như cậu có thể vui vẻ nói chuyện như các bạn cùng lớp thì chắc có lẽ cuộc đời của cậu đã khác rồi.
Chí Mẫn  thật sự ghét bản thân mình.

Cả lớp học vẽ không hề quan tâm đến người mang tên Phác Chí Mẫn mà giáo sư vừa nhắc đến. Mặc dù cậu ta luôn được giáo sư Bách, một chuyên gia mỹ thật khen ngợi hết mực, nhưng nếu đưa ra đề tài tự do thì cậu ta làm rất tốt, còn những bài học vẽ bình thường thì cậu ta cũng giống như mọi người thôi. Chẳng có gì đặc biệt.

Cộng với việc. Phác Chí Mẫn giống như một người câm, chẳng nghe cậu ta nói chuyện với ai, giáo sư hỏi chỉ biết gật đầu lắc đầu. Mà nghe nói cậu ta chỉ duy nhất nói chuyện được với tiền bối Kim Nam Tuấn. Cả hai còn khá thân thiết. Điều này thật khiến người ta hiếu kỳ.

_____

Phác Chí Mẫn đi trên hành lang trường học, đôi mắt khẻ trộm nhìn xung quanh... Ở trường này cậu không thân thiết với ai ngoài anh Nam Tuấn, nhưng anh ấy là người hoạt bát nên có rất nhiều mối quan hệ, còn cậu phải chăng cũng chỉ là một người bạn vô cùng bình thường.
Phác Chí Mẫn cũng không muốn điều gì hơn nữa, chỉ cần được nghe anh nói chuyện là được.

Chí Mẫn nhìn thấy Kim Nam Tuấn đang cùng bạn của anh cười nói vui vẻ. Cậu cuối mặt lảng tránh, bởi vì cậu thừa biết bạn bè của anh đều không thích cậu. Nhất là....

"Cục bột của mày kìa Nam Tuấn."

Giọng nói của một nam sinh vang lên. Phác Chí Mẫn cũng đứng lại, cậu hơi ngẩng mặt nhìn.

"Hạo Thạc, mày đừng có trêu cậu ấy nữa."
Kim Nam Tuấn nói rồi bước đến gần cậu. Anh đối với Phác Chí Mẫn rất tốt, bởi vì anh biết rõ hoàn cảnh của cậu. Từ nhỏ đã không có được sự yêu thương của bố mẹ, ngay cả em gái cũng không nhìn mặt.

"Sao nhìn em mệt mỏi vậy. Hôm qua có phải lại thức nguyên đêm vẽ tranh."

Phác Chí Mẫn lắc đầu. Cậu không muốn mở miệng nói, bởi vì cậu rất tự ti, cũng không ai có thể nghe thấy giọng nói của cậu cả. Ngoại trừ lúc chỉ có cậu và anh Nam Tuấn.

Kim Nam Tuấn nhìn cậu nhóc trước mặt, anh đặt tay lên vai cậu, hơi cuối người nói nhỏ.
"Sau giờ học anh đến lớp tìm em. Để anh đưa em về."

Phác Chí Mẫn lại lắc đầu. Cậu không muốn về nhà. Bây giờ mà về chắc mẹ cậu sẽ tức giận lắm, thà cậu ngủ ở nhà sách còn tốt hơn.

Kim Nam Tuấn nhìn vào mắt cậu đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, điều này luôn đến với Chí Mẫn. Vài ba ngày mẹ cậu là tìm cớ muốn đuổi Chí Mẫn ra khỏi nhà. Cũng không biết tại sao trên đời lại có một người mẹ độc ác đến vậy.

"Em..."

Chưa nói xong thì đám bạn của anh đã tiến tới, Trịnh Hạo Thạc khoác lấy vai Phác Chí Mẫn, miệng cười trêu chọc.
"Thằng nhóc này muốn bám theo Kim Nam Tuấn đến bao giờ đây. Người ngoài nhìn vào còn tưởng cậu là người yêu của cậu ấy chứ."

Phác Chí Mẫn liền cảm thấy ngại, cậu lập tức tránh né anh. Ngay lập tức bị  Trịnh Hạo Thạc nắm chặt hai cánh tay. Anh tiếp tục trêu chọc cậu, bởi vì lúc Phác Chí Mẫn này xấu hổ rất thú vị. Anh cứ thích chọc cậu như vậy khiến Kim Nam Tuấn cũng không phải làm sao mà ngăn lại được.

Trịnh Hạo Thạc dù sao cũng không phải người xấu, chỉ là thích trêu đùa người khác.

"Nhìn cậu ta đi. Cả gương mặt đều đỏ lên hết. Cậu thật ra là thích Kim Nam Tuấn hay là thích Trịnh Hạo Thạc tôi vậy."

Phác Chí Mẫn mở to mắt nhìn thẳng mặt anh. Môi cậu mấp máy, từng chữ rất nhỏ phát ra.
"Tôi...không có thích anh"

Trịnh Hạo Thạc có chút thất thần. Đây chính là lần đầu tiên anh và mọi người nghe thấy được giọng nói của Phác Chí Mẫn.

Mặc dù nói rất nhỏ, nhưng cũng không phải gọi là khó nghe.
Cả ánh mắt đó của cậu ta đang nhìn anh nữa.

"Thôi được rồi đó Trịnh Hạo Thạc."
Kim Nam Tuấn chắn ngang người Phác Chí Mẫn, đối diện với Hạo Thạc vẫn chưa hoàn hồn.

Anh mặc kệ, quay sang Phác Chí Mẫn mỉm cười nhẹ.
"Vào lớp đi. Sắp vào tiết rồi. Tan học gặp lại."

Kim Nam Tuấn khi nói chuyện với Phác Chí Mẫn lúc nào cũng rất nhẹ nhàng. Cậu dễ xúc động lắm, ngay cả khi anh lớn tiếng thì Phác Chí Mẫn cũng nghĩ rằng cậu đã sai rồi im lặng quay lưng đi.

Có lẽ là do từ nhỏ đã bị đối xử tệ nên Phác Chí Mẫn có chút khép nép, việc gì cũng lo sợ rằng mình đã làm sai, rằng mình đã làm không tốt.
Nhưng việc mà ba mẹ đều nói vì sinh ra đứa con như cậu nên trong nhà mới gặp xui xẻo, Phác Chí Mẫn chính là sao chổi...

Phác Chí Mẫn  rất hận câu nói đó.

____


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net