Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày cuối tuần. Sáng sớm chưa đến 5h Phác Chí Mẫn trở về nhà một cách thầm lặng, cậu vào phòng, tắm rữa thay ra áo thun và quần thể thao thoải mái. Phác Chí Mẫn không chú tâm về vẻ bề ngoài cho lắm, trước khi ra ngoài cậu chỉ soi gương đúng một lần, kiểu tóc cũng nhiều năm không đổi, đối với Phác Chí Mẫn chỉ cần cắt cao hơn mắt một chút là được.

"Anh Chí Mẫn."

Cậu vừa mở cửa phòng định ra ngoài thì gặp em gái ruột của cậu. Một người con gái vừa xinh đẹp vừa tài giỏi trong mắt ba mẹ và mọi người. Còn đối với Phác Chí Mẫn, người em này giống như không hề tồn tại trong cuộc sống của cậu. Vốn dĩ nó cũng không xem cậu là anh trai.

"Em muốn hỏi anh một việc."

Hiếm lắm mới nghe thấy Chu Uyển Ngân kêu cậu một tiếng anh như vậy.
Vì sao em gái không theo họ Phác, bởi vì mẹ cậu không muốn con gái sau nay sẽ trở thành một người vô dụng như Phác Chí Mẫn nên lúc ba mất đã đổi họ của em gái thành họ của bà. Cái gì cũng không được giống Phác Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn gật đầu, bất giác cảm thấy có điều gì đó không hay.

Chu Uyển Ngân vẫn giữ thái độ không hề kính trọng người anh trai này mà nói.
"Trong trường anh có một người tên Tuấn Chung Quốc đúng không."

Tim Phác Chí Mẫn đập mạnh một nhịp. Sao Chu Uyển Ngân lại biết Tuấn Chung Quốc..
Muốn biết lý do nên cậu đã gật đầu.

Chu Uyển Ngân khoanh tay trước ngực rồi tiếp tục nói.
"Có thông tin liên lạc với anh ấy không. Wechat hay là số điện thoại thì đưa cho em."

Phác Chí Mẫn rất bất ngờ. Tuấn Chung Quốc vừa về nước và nhập học chỉ mới hai tháng, chẳng lẽ hắn nổi tiếng đến mức đó.
Nhưng dù sao thì cậu cũng không muốn quan tâm đến những việc này, nếu như Chu Uyển Ngân muốn biết thì hãy tự đi tìm hiểu.

Cậu lắc đầu rồi bước ngang cô. Vừa nhắc đến cái tên Tuấn Chung Quốc trong lòng cậu đã thật khó chịu.

"Anh ấy chính là chính là người thừa kế thứ hai của tập đoàn POWER. Tìm thông tin của anh ấy giúp em đi. Em sẽ đưa tiền cho anh."
Giọng nói của Chu Uyển Ngân vang lên như một cú đấm trực tiếp đấm thẳng vào mặt Phác Chí Mẫn. Cậu không được ba mẹ chu cấp tiền như cô ta, bị đối xử như con ghẻ trong nhà mặc dù vị trí của cậu và Chu Uyển Ngân đều như nhau.

Bây giờ thì cô ta đang sai bảo cậu sao, dù gì Phác Chí Mẫn vẫn được sinh ra trước. Đối với cậu cô ta theo lẽ còn phải kính trọng.

Phác Chí Mẫn bước nhanh ra cổng. Cậu nắm chặt giá vẽ trên tay để cố trấn tỉnh bản thân. Cậu muốn rời khỏi căn nhà này quá, cậu không bao giờ muốn trở lại nữa.
Nhưng Phác Chí Mẫn không có chỗ để dung thân, cũng không hề có tiền. Nhưng không bao lâu nữa cậu sẽ tự nguyện rời đi thôi. Tìm một cuộc sống mới, gửi thoát cho bản thân mình. Để làm được điều đó, cậu nhất định phải chiến thắng trong cuộc thi sắp tới.

.



Phác Chí Mẫn mua một chiếc bánh nướng được bán ở lề đường. Cậu vội ăn xong rồi lập tức hoàn thành bức tranh. Cậu đặt tên cho bức tranh này là 'color in invisible'. Hy vọng rằng sau khi mọi người nhìn thấy vẻ đẹp của pháo hoa thì đâu đó vẫn còn vấn vương trong lòng, trên bầu trời trống trải của màn đêm vẫn có thể nhìn thấy từng đợt pháo hoa đầy màu sắc được lan tỏa một cách đồng đều rực rỡ.

Phác Chí Mẫn mỉm cười, chỉ khi được hòa mình vào những đường nét của cọ vẽ và màu sắc thì cậu mới cảm thấy tâm trạng khá lên. Bức tranh này cậu đã đặt công sức vào nó rất nhiều, trước đây bắt đầu vẽ không biết cậu đã bỏ bao nhiêu bức tranh khi không vừa ý.
Cho dù người xem nhìn vào rất khó đều phát hiện lỗi cũng như rất khó để nhìn ra ý nghĩ của nó. Nhưng Phác Chí Mẫn là người cẩn thận, đây là cuộc thi có thể sẽ thay đổi cả cuộc đời của cậu. Phác Chí Mẫn thật sự rất quyết tâm.

"Hoàn thành."

Phác Chí Mẫn thì thầm trong lòng. Cuối cùng cũng đã hoàn chỉnh. Thật tốt quá, bức tranh.. Thật sự tốt quá.

Cậu vươn vai, ngồi suốt 4 tiếng đồng hồ khiến lưng cậu mỏi nhừ. Phác Chí Mẫn nằm  dưới thảm cỏ xanh. Nhìn lên bầu trời rộng lớn, thời tiết thật dễ chịu.

Giá mà Phác Chí Mẫn có được một gia đình hạnh phúc thì vui biết mấy, cuối tuần cùng nhau đến đây ngắm cảnh, ăn uống vui đùa, làm nhiều việc cùng Phác Chí Mẫn hiện tại cũng có gia đình, chỉ tiếc là họ không hề quan tâm đến sự tồn tại của cậu.
Cậu hận họ đến tận xương tủy, những người đó sinh cậu ra nhưng không cho cậu được quyền sống như một con người. Lúc nhỏ đối xử tệ bạc chỉ vì Phác Chí Mẫn không lanh lợi, thay vì đưa cậu đi chữa trị thì họ lại chọn cách bỏ rơi cậu.
Thật sự quá nhẫn tâm.

Phác Chí Mẫn nhắm mắt lại. Trên tay ôm lấy bức tranh được cất cẩn thận trong hộp gỗ. Cuộc sống của cậu sẽ tốt thôi, Phác Chí Mẫn luôn hy vọng như vậy. Hy vọng sẽ có nhiều người thật sự yêu thích bức tranh này của cậu.
_____

"Thật tuyệt đấy Chí Mẫn. Cô chắc chắn bức tranh của em sẽ đoạt giải nhất. Trong thời gian ngắn như vậy mà em có thể hoàn thành xuất sắc một bức tranh như thế này. Cô thật sự rất khâm phục em đó."

Giáo sư Bách vô cùng yêu thích bức tranh của Phác Chí Mẫn, nhất là khi đọc ý nghĩa của nó thì càng thấy bức tranh rất tuyệt.

Phác Chí Mẫn cuối đầu cảm ơn. Trong lòng cậu hiện đang rất vui. Giáo sư Bách nói vậy làm cậu thật yên tâm.

"Được rồi. Em cứ đem về cất giữ cẩn thận, có muốn thêm gì vào thì phải cẩn thận suy nghĩ. Nhớ đừng để bị bám bụi nhé. Chờ đến ngày nộp tranh cô sẽ giúp em gửi. Cứ yên tâm về nhà nghĩ ngơi đi. Đừng làm việc quá sức"

Phác Chí Mẫn mỉm cười. Rời khỏi phòng giáo viên mà trong lòng vô cùng vui vẻ. Lần đầu tiên cậu quyết tâm vào một bức tranh đến như vậy. Nếu như cậu chiến thắng cuộc thi này, Phác Chí Mẫn sẽ dành được một học bổng cùng phần thưởng rất lớn. Cậu sẽ rời khỏi ngôi nhà đó, có cho mình một cuộc sống riêng thật thoải mái. Cũng không phải làm việc vất vả như bây giờ nữa.

Chỉ cần nghĩ đến đó, Phác Chí Mẫn lại có thêm một động lực mới để tiếp tục phấn đấu hơn.

Phác Chí Mẫn vừa cười tươi vừa ra khỏi trường để đến nhà sách. Cậu không hề biết ở bên dãy phòng học đối diện có một ánh mắt luôn theo dõi từng cử chỉ, bước đi của cậu.

"Làm cái gì mà cười không ngớt vậy."
Tuấn Chung Quốc đứng tựa vào tường, nhìn biểu cảm trên gương mặt Phác Chí Mẫn thật khác so với tính cách thường ngày của cậu ta. Cười tít cả mắt, bộ dạng giống như một đứa trẻ con được cho kẹo.

Trước mặt Kim Nam Tuấn có cười như vậy không?

Nhưng so với gương mặt tối hôm qua trong quán bar thì bộ dạng này cũng thật là dễ coi hơn nhiều.

Không ai có thể phủ nhận rằng Phác Chí Mẫn trời sinh có một gương mặt vô cùng đẹp, dáng người thuộc dạng cân đối. Điểm thu hút nhất của cậu chính là đôi mắt mang một nét buồn bã kỳ lạ, nhưng đến khi cười lên lại thật sự đáng yêu.
Phác Chí Mẫn chỉ có duy nhất khuyết điểm chính là luôn lầm lì, còn lại cậu so với người khác đúng là có tài năng hơn rất nhiều.

Phác Chí Mẫn có trí nhớ rất tốt, thông minh lại vô cùng sáng tạo. Từng ý tưởng của cậu đều rất sâu sắc, Phác Chí Mẫn tỉ mỉ và rất kỹ lưỡng trong việc vẽ tranh. Cậu chưa lần nào khiến giáo sư thất vọng cả. Đặc biệt là bức tranh 'color in invisible' lần này.

Tuấn Chung Quốc khẽ nhếch đôi môi quyến rũ. Hắn đột nhiên cảm thấy rất thích bộ dạng tươi cười này của Phác Chí Mẫn, nhìn cái vẻ cuối thấp mặt lầm lì của cậu khiến hắn phát chán rồi. Sau này có lẽ phải bắt Phác Chí Mẫn cười nhiều hơn. Đặc biệt là chỉ cười với một mình hắn.

___




Phác Chí Mẫn nhận được tin nhắn của Kim Nam Tuấn, anh hỏi cậu giáo sư nói thế nào về bức tranh.
Cậu vui vẻ trả lời, ngay cả chị quản lý trong nhà sách cũng cảm thấy Phác Chí Mẫn hôm nay thật khác với mọi khi.

"Có chuyện gì mà vui quá vậy. Hiếm khi thấy em cười lắm đấy"

Phác Chí Mẫn vẫn giữ nét rạng rỡ trên gương mặt. Cậu đưa điện thoại lên, chỉ chỉ vào tin nhắn cậu vừa mới gửi cho Nam Tuấn. Bên trong là dòng chữ cùng icon vui vẻ.
"Giáo sư nói tranh em vẽ rất tốt. Còn nói rằng nhất định em sẽ chiến thắng đó 😁😁."

Chị quản lý cũng vui mừng theo cậu, chị vỗ nhẹ vào vai cậu rồi nói.
"Cố gắng lên. Chị tin em sẽ được giải cao nhất."

Phác Chí Mẫn được thêm một lời động viên từ chị liền vô cùng cảm động. Vẫn còn người yêu quý cậu, Phác Chí Mẫn không thể nản lòng vì bất kỳ điều gì.

Chị quản lý 10h tối sẽ trở về nhà để lại nhà sách cho Phác Chí Mẫn canh chừng.
Thời gian này học sinh đến thật sự rất đông. Ở đây thật tình cũng giống như nhà của cậu vậy, bởi vì là nhà sách khá nhỏ nên chỉ có 2 tầng. Trên tầng 2 chính là nơi cho nhân viên sinh hoạt. Mà nhà sách chỉ có hai nhân viên, Phác Chí Mẫn phụ trách trực vào ca tối.

Cậu nấu một phần mì ăn liền đem xuống chỗ ngồi thường ngày của cậu để vừa ăn vừa quan sát camera. Chỉ khi nào là khách quen vào đây cậu mới dám ngủ thôi, thời gian ngủ của Phác Chí Mẫn rất ít, có khi một ngày chỉ ngủ được 2 tiếng. Cậu đêm không thể ngủ được thì ban ngày vào lớp, tiết nào không cần chú ý nhiều cậu sẽ tranh thủ ngủ, hoặc là ngủ vào giờ ra chơi.

Chưa kịp ăn mì xong thì lại có khách vào, Phác Chí Mẫn nhanh chóng đứng lên để đưa thẻ chỗ ngồi cho khách thì chân khựng lại.

Tuấn Chung Quốc... Đến nhà sách.

Hắn ta đến đây để làm gì. Người như hắn làm sao lại đến những nơi này, đáng lẽ ra bây giờ phải có mặt ở quán bar hay tập tụ chỗ nào đó để ăn chơi chứ.

"Nhìn thấy tôi bất ngờ lắm sao."
Tuấn Chung Quốc nhìn xung quanh. Hắn biết rõ nơi mà Phác Chí Mẫn làm việc nhưng chưa từng bước chân vào đây, nói đúng hơn là chưa từng đặt chân tới những nơi ngoan ngoãn như thế này.

Học sinh và cả sinh viên trong nhà sách  bắt đầu chú ý đến Tuấn Chung Quốc. Cả thư viên đột nhiên xuất hiện những tiếng xì xầm chưa bao giờ có.
Phác Chí Mẫn rất sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc vì camera đã quay lại hết những gì đang diễn ra. Cậu lập tức mở to mắt nhìn hắn, gương mặt biểu hiện như muốn nói tại sao Tuấn Chung Quốc lại đến đây.

Tuấn Chung Quốc đi đến kệ để sách, cầm lên một quyển lật vài trang rồi nói.
"Tôi muốn xem thử nơi này có gì đặc biệt mà Kim Nam Tuấn lại thích đến như vậy."

Phác Chí Mẫn rất bất ngờ, hắn còn biết cả việc anh Nam Tuấn đến đây. Vài giây sau cậu liền nhớ ra rằng lúc trước có người từng đăng ảnh cậu và anh ở trong thư viện cùng nhau Phác Chí Mẫn mới nhẹ nhõm trong lòng. Chắc anh ta sẽ không rãnh rỗi để theo dõi cậu.

Phác Chí Mẫn cứ như thế nhìn hắn, mày nhíu lại.
Tuấn Chung Quốc tựa người vào kệ sách. Gương mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày.
"Cậu thử mở miệng nói thì sẽ chết à."

Phác Chí Mẫn rất tức giận. Cậu nắm chặt điện thoại trong tay, hắn đến đây là để gây sự với cậu nữa hay sao. Mục đích của Tuấn Chung Quốc hôm nay là gì. Cậu mấy ngày nay cũng không gặp anh Nam Tuấn.

Tuấn Chung Quốc bất chợt giữ chặt cằm của cậu. Lại là âm thanh trầm trầm đầy mê hoặc đó phát ra.
"Tôi thấy cậu chỉ không chịu nói chuyện với tôi."

Phác Chí Mẫn lùi lại một bước, tuy nhiên cằm vẫn bị hắn siết chặt đến phát đau. Cậu đã định mở miệng nói rồi nhưng không hiểu sao lý trí cậu không hề muốn nói khi ở trước mặt Tuấn Chung Quốc. Chỉ khi người nào cậu thật sự tin tưởng, Phác Chí Mẫn mới can đảm nói chuyện với người đó.

"Tôi kêu cậu nói."
Tuấn Chung Quốc ép sát gương mặt cậu. Đối diện với đôi mắt hổ phách đáng sợ đó của hắn. Chân Phác Chí Mẫn giống như mềm nhũn, ngay cả nhìn cũng không thể nhìn được nữa.

Phác Chí Mẫn trong giây phút hoảng loạn vì ánh mắt đó của Tuấn Chung Quốc. Miệng đã vô tình phát ra.

"Anh..."



"Tuấn Chung Quốc"

Giọng nói quen thuộc vang lên. Cả hai người đều quay sang nhìn.



Kim Nam Tuấn bước đến nắm lấy tay Phác Chí Mẫn kéo về phía sau mình. Anh nhìn thẳng vào Tuấn Chung Quốc rồi nói.
"Đây là nơi trật tự. Em đừng gây chuyện"

Tuấn Chung Quốc cười lên một tiếng.
"Em chưa hề gây chuyện. Chỉ là muốn nghe cậu ta nói thôi."

"Cậu ấy không muốn nói em còn ép làm gì."
Kim Nam Tuấn tránh nhắc đến việc Chí Mẫn gặp khó khăn trong giao tiếp. Anh siết chặt tay cậu hơn, miệng vẫn gắt với Tuấn Chung Quốc.
"Nơi này không phù hợp với em đâu. Về nhà đi, sau này đừng đến đây nữa."

Tuấn Chung Quốc nhìn thấy anh trai họ như thế mà lại đi bảo vệ một đứa con trai yếu ớt. Đúng là như mọi người đồn đại, Kim Nam Tuấn với Phác Chí Mẫn không phải là mối quan hệ bình thường.

Phác Chí Mẫn thật sự có sức hút lớn đến vậy sao. Vậy thì hắn cũng muốn biết cậu ta rốt cuộc là dùng mưu kế gì để quyến rũ Kim Nam Tuấn.
"Anh cũng đã đến đây rồi, vậy thì em về trước. Phác Chí Mẫn, lần sao cậu hãy nói nhiều hơn. Giọng cũng khá êm tai đấy."

Tuấn Chung Quốc lấy trong ví ra một tờ tiền mệnh giá cao rồi đặt vào tay cậu.
"Tôi mua quyển sách này."

Hắn tùy tiện chọn đại một quyển sách màu đen rồi để lại nụ cười đầy ẩn ý với Phác Chí Mẫn, sau đó rời khỏi nhà sách.

Kim Nam Tuấn lập tức đặt tay lên vai cậu, anh cuối người quan sát sắc mặt Chí Mẫn.
"Không sao chứ. Tên nhóc đó có làm gì em không."

Phác Chí Mẫn ngẩng mặt nhìn anh rồi lắc đầu. Quả thật gương mặt cũng hiện lên một chút sợ hãi.

Tuấn Chung Quốc đến đây một lần, có khi nào vài ngày tới cũng đến không.
Cậu nhìn vài tờ tiền trên tay, mệnh giá của nó có thể mua thêm 2 quyển sách nữa vẫn còn dư.
Phác Chí Mẫn rất lo lắng, sợ rằng Tuấn Chung Quốc sẽ phá hỏng công việc này của cậu mất, cậu gắn liền với nhà sách này hơn một năm rồi. Giống như nhà của cậu vậy. Phác Chí Mẫn không hề muốn bất kỳ điều gì làm ảnh hưởng đến nơi này cả.

_____


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net