Bí mật của Phác Xán Liệt bị phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền trở về nhà trong tâm thái vui vẻ, cả người như đang trôi lửng giữa tầng mây xanh. Lần này anh đã hạ quyết tâm không gây thêm bất cứ sai lầm nào gây tổn hại đến tình cảm cả hai.

Sau khi trở lại thành phố, mỗi người lại tiếp tục với công việc của mình. Chín giờ đi làm, chiều bốn giờ về nhà. Biện Bạch Hiền sợ rằng thời gian bên cạnh cậu người yêu không nhiều bèn tính tới tính lui tìm cách vẹn toàn.

Quay về với tháng ngày trước kia, cái độ tình cảm còn đang thắm thía mặn nồng, chỉ một khắc không gặp nhau nỗi nhớ nhung cứ như đã xa cách tận mấy độ xuân thu.

Biện Bạch Hiền trong giờ họp mà thần hồn đã vắt ngược cành cây, cả ngày không tài nào tập trung được việc gì. Cứ nhắm mắt lại thôi là hình ảnh Phác Xán Liệt lại hiện lên, cõi lòng như thao thức, tập tim thổn thức liên tục đập thình thịch.

Cầm điện thoại trên tay đã dằn lòng là không được gọi cho hắn, Phác Xán Liệt hẳn đang trong giờ làm mà, một người yêu chu đáo thì phải biết suy nghĩ cho đối phương chứ, Phác Xán Liệt kiếm tiền là để sau này nuôi mình mà, phải nghiêm túc để cậu ấy làm việc.

Biện Bạch Hiền tự cảm thấy tự hào về bản thân ghê gớm, tâm tình ngập tràn hạnh phúc, cảm thấy ngay cả bầu trời hôm nay có giông nhưng vẫn cứ đẹp làm sao.

"Bây giờ đnag giờ nghỉ trưa, hay nên gọi thử nhỉ! Hỏi xem đã ăn cơm chưa vậy." Biện Bạch Hiền cảm thấy lý do rất hợp lý.

...

"Sao vậy?"

Đầu giây bên kia vừa kết nối, giọng Phác Xán Liệt trầm trầm quen thuộc vang lên. Biện Bạch Hiền nghe thấy thì cảm giác tan vỡ hoàn toàn, chỉ nghe thấy giọng hắn thôi trái tim lại đập liên hồi. Biện Bạch Hiền không ngờ bản thân mình lại mong chờ đến thế!

"Muốn nói là... ừm, cậu bên kia đã ăn cơm chưa." Biện Bạch Hiền đưa ra cái cớ cho cuộc gọi.

Phác Xán Liệt vẫn nhẹ giọng đáp: "Vẫn chưa." Hắn vẫn đang trong phòng làm việc, khi Biện Bạch Hiền hỏi tới Phác Xán Liệt đưa tay xem đồng hồ.

"Anh đã ăn chưa?" Phác Xán Liệt không chưa ý giờ giấc, đã đến giờ cơm trưa nhưng không hề phát giác ra.

"Nuốt không vào, khó ăn." Giọng Biện Bạch Hiền có vẻ không vui, đúng là thức ăn ở công ty Biện Bạch Hiền không thích thật, nhưng nguyên nhân là vì không có tâm trạng.

"Nhớ cậu... ăn không vô." Biện Bạch Hiền giọng nghe thảm vô cùng, bởi vì trái tim đang thổn thức, dạ dày có kêu gào thế nào cũng làm như không nghe thấy.

Phác Xán Liệt "ừ" một tiếng, sau đó tựa hồ rơi vào trầm mặc.

Một lúc không lâu sau đó hắn đứng lên khỏi ghế, lấy áo khoác rồi rời khỏi phòng làm việc. "Mười phút nữa ở dưới công ty chờ tôi."

"A, cậu đến đây hả? Không cần thiết thế đâu." Biện Bạch Hiền mặc dù vô cùng cảm động, nhưng không thể vì không có hứng ăn lại bắt người yêu lao lực vì mình như vậy. Làm như vậy quá không có chút khí chất gì cả.

Nghe được tiếng thang máy truyền qua từ đầu giây bên kia, Biện Bạch Hiền thầm nhủ Phác Xán Liệt đã xuống lầu rồi.

"Không sao, tôi đến với anh."

Sau khi tắt máy, Biện Bạch Hiền nhảy cẫng lên vì vui sướng, kết quả vì phần bụng khi mổ chưa lành hẳn vết thương mà bị động trở nên đau đớn, báo hại khiến anh ôm bụng đau đớn một trận.

...

Phác Xán Liệt đến sớm hơn thời gian dự định, Biện Bạch Hiền canh đồng hồ, chỉ tám phút trôi qua hắn đã có mặt, trên tay là phần thức ăn đựng trong hộp giữ nhiệt.

"Dùng ăn trưa." Phác Xán Liệt đưa cho Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền hẳn có bao nhiêu mong nhớ, đâu thể gặp mặt xuông thế này, phải mượn cơ hội kéo người ở gần mình thêm chút thời gian mới được.

"Đang giờ nghỉ trưa mà, ăn cùng nhau đi." Vừa nói vừa kéo tay Phác Xán Liệt đến công viên đối diện công ty.

Cả hai ngồi trên một băng ghế dài, bóng cây đổ mát một khoảng khá lớn, trước mặt là một đài nước, phía sau là những luống hoa bảy sắc nở rộ.

Hộp cơm của Phác Xán Liệt khá đơn giản nhưng đầy đủ, có đủ cả canh lẫn món mặn, cơm chỉ chiếm một phần nhỏ, chủ yếu là thịt cá và rau xanh.

Phác Xán Liệt nhét muỗng vào tay anh: "Mau ăn đi."

Một bên nhặt ra những món hải sản, "Đừng đụng đến những thứ này, vết thương chưa lành hẳn."

Biện Bạch Hiền nhai một miếng chả, thật ra nhìn khối đồ ăn này anh rất ngạc nhiên. Đăm chiêu suy nghĩ một lát, đầu mày có hơi cau, bất an lên tiếng hỏi hắn.

"Đây là đồ nhà làm mà, cậu đâu thể nào chỉ mười phút mà mua được những thứ này?" Biện Bạch Hiền buông muỗng, nghiêm túc hỏi.

"Nói, là của Ngô Khả Hân đúng không? Cô ta làm cho cậu."

Tất cả từ từng miếng trứng được kì công trang trí này, những khúc cà rốt tỉa hình bông hoa này, đến phần cơm cũng in thành hình một con icon mặt liệt. Rõ ràng hoàn toàn là làm cho hắn.

Phác Xán Liệt nghe Biện Bạch Hiền nói, động tác trên tay ngưng hẳn, hắn ngẩng mặt nhìn anh, không vội nói, vẫn muốn xem Biện Bạch Hiền nghĩ gì trong lòng.

Thấy hắn không còn lời để nói, Biện Bạch Hiền biết ngay mình đã đoán trúng rồi, cảm thấy thức ăn trong miệng nhạt tuếch, không thèm ăn nữa, ngồi thừ ra một đống.

"Tôi biết ngay mà, biết ngay là cậu không nỡ." Nhìn Phác Xán Liệt một cái rồi thở dài thườn thượt, chán ghét nhìn thức ăn trong hộp. "Đã vậy còn dám mang đến trước mặt muốn tôi ăn, cậu cũng rộng lượng quá nhỉ! Tôi không thèm ăn nữa, đồ ăn dở tệ, ngậm vào liền muốn phun."

Phác Xán Liệt không lên tiếng khiến Biện Bạch Hiền cứ tự biên tự diễn, tiếp tục: "Bảo cô ta tay nghề tệ quá, khẩu vị quá tồi, nuốt không trôi, có phải đồ ăn giảm béo đâu toàn rau với rau, không thấy nhạt mồm à! Cậu ăn mình cậu đi, tôi không cần. Cơm công ty thà khô khan nhưng còn tốt chán."

Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền mặt đỏ gay, tiết trời đang giông, một tia nắng cũng không có vậy mà một tầng ráng đỏ nổi lên trên mặt. Chẳng lẽ một hộp cơm vô cớ cũng trở thành một nồi giấm chua đối với Biện Bạch Hiền hay sao.

Vô thức hắn bật cười.

"Bị tôi đoán trúng rồi còn dám vui như tết! Cậu quá đáng lắm!"

Phác Xán Liệt nhét lại muỗng vào tay Biện Bạch Hiền, thu lại nụ cười: "Là mẹ chuẩn bị, tất cả dựa vào khẩu vị cá nhân tôi mà nấu, khó ăn đến vậy sao?"

"Aaa!!!" Biện Bạch Hiền mắt chữ O mồm chữ A.

"..."

"Đối với phương diện ăn uống tôi khá kén, từ nhỏ đã không quen ăn ngoài, mỗi phần cơm trưa đều là mẹ chuẩn bị, bộ đựng thức ăn này đã theo tôi từ những năm sơ trung... thật sự khó nuốt đến vậy?"

Phác Xán Liệt không thích đồ Pháp, cũng không thích những thứ quá cầu kì, đồ ăn dầu mỡ càng không được, hắn thích những món thanh đạm, truyền thống. Trước đây Phác Xán Liệt khá xem trọng việc ăn uống, nếu khi nào mẹ hắn không thể chuẩn bị Phác Xán Liệt sẽ không ăn hoặc sẽ uống sữa hộp, khi ở nhà hắn cũng tự mình biết nấu mấy món gia đình đơn giản. Sau này khi đi làm, thậm chí ba năm sống ở Đức hắn cũng không thể nào thay đổi khẩu vị được, đa phần sẽ tự nấu ăn, khi bận rộn thì dùng cafe. Cùng đối tác đi ăn ở nhà hàng cũng chỉ chọn uống rượu, những thứ nửa sống nửa chín hoàn toàn Phác Xán Liệt hắn nuốt không được.

Thấy Biện Bạch Hiền vẫn chưa hoàn hồn, Phác Xán Liệt lay nhẹ vai anh.

"Này!" Phác Xán Liệt đút cho anh một miếng đậu phụ. "Mau ăn."

"Ưm." Biện Bạch Hiền cố gắng ổn định, ban nãy phun ra bao nhiêu câu từ mắng chửi, giờ thì hay rồi, không còn mặt mũi đâu mà nhìn hắn nữa.

Nhưng mà con người vô sỉ ấy vẫn cố gắng mặt dày cười nói: "Cũng đúng ha, cậu kén ăn như thế, ngoài cha mẹ ra chắc chẳng có ai khiến khẩu vị của cậu hài lòng."

Phác Xán Liệt mặt liệt nhìn Biện Bạch Hiền, anh lại vờ như không thấy bầu không khí gượng gạo này, tiếp tục ăn ngon lành.

"Ban nãy không cảm nhận được, bây giờ mới thấy mùi vị rất ngon." Biện Bạch Hiền nhét vào miệng Phác Xán Liệt một miếng bông cải, vừa ăn vừa luyên thuyên.

"Không chỉ ngon, tôi còn cảm nhận được mùi vị của cậu nữa nè, cái muỗng này cậu từng ăn bao nhiêu lần, sao tôi lại ngửi thấy mùi của cậu vậy nhỉ! Hay thật nha." Vậy ra những thứ này Phác Xán Liệt từng ti tỷ lần dùng qua rồi, Biện Bạch Hiền có cảm giác rất lạ, kiểu như cùng dùng chung đồ với hắn khiến cho khoảng cách cả hai thêm gần nhau hơn vậy ấy.

Phác Xán Liệt im lặng là vì bận suy nghĩ lời nói của Biện Bạch Hiền. Hắn tựa hồ suy nghĩ rất kĩ, rất muốn phản biện Biện Bạch Hiền rằng: "Thật ra trên thế gian này vẫn còn một người khiến khẩu vị của tôi rất hài lòng."

Biện Bạch Hiền bận ăn hoàn toàn không biết Phác Xán Liệt đã bao lần muốn đem anh ôm chặt vào trong lòng, hoà vào cốt nhục chính mình.

Biện Bạch Hiền tại sao tôi lại nuông chiều anh thế này, tại sao trên thế giới này bất kì ai ngoài anh đều không được.

Phác Xán Liệt thở dài, hắn không biết, cũng không muốn biết, cũng chẳng cần biết. Hắn chỉ cần biết nhìn người con trai ăn uống ngon lành trước mắt đây, trong lòng hắn đã được đổ đầy rồi, cũng chẳng hề có cảm giác đói bụng nữa.

Biện Bạch Hiền muốn Phác Xán Liệt cùng ăn nhưng hắn bảo không đói, cuối cùng hài lòng nhìn Biện Bạch Hiền một bụng no căng đang đưa tay xoa xoa bụng. Biện Bạch Hiền cảm thấy áy náy vô cùng, rõ là phần cơm trưa của người ta thế mà lọt trọn vào dạ dày của mình hết. Có vô sỉ thế nào cũng phải biết thẹn chứ.

"Dạ dày anh yếu, đừng hay ăn đồ ăn bên ngoài, những món dầu mỡ phải nên tránh, khó tiêu hoá."

"Tính tôi trước nay cẩu thả đâu phải cậu không biết, dặn lắm như thế không bằng cậu nuôi tôi đi, cậu nấu gì tôi ăn đó." Mặt dày sát lại bên người ta, dùng ngón tay khều khều ống tay áo hắn.

Phác Xán Liệt thu dọn lại hộp cơm đặt dưới chân ghế, hắn không hề đắn đo suy nghĩ, gật đầu.

"Được, tôi nuôi anh."

Thoả mãn ôm lấy cánh tay hắn: "Tiểu Xán Xán nuôi tôi, nuôi tôi đó~"

Tốc độ ăn của Biện Bạch Hiền tương đối nhanh, như là muốn ăn xong còn có việc phải giải quyết.

Quả nhiên Biện Bạch Hiền là có chủ đích, ban nãy đảo mắt tìm kiếm cũng tìm được một cột điện thoại công cộng.

Biện Bạch Hiền hoan hỉ trong lòng, cộng thêm lão thiên gia hôm nay rất biết nể mặt cậu con trời này, mây đen sớm đã vây kín, khi này bầu trời đã bắt đầu ầm ĩ muốn mưa.

"Xán Liệt, mưa rơi rồi." Biện Bạch Hiền đưa tay che đầu.

Mây đen trên trời không còn đủ sức chưa đựng thêm hơi nước, dưới bầu trời thành phố hối hả cuối cùng cũng đổ mưa. Mưa nặng hạt đua nhau rơi xuống, cả thành phố dần bị cơn mưa trắng muốt nhận chìm, cảnh vật bắt đầu mơ hồ không nhìn rõ.

Phác Xán Liệt nhanh chóng kéo Biện Bạch Hiền, hướng gần nhất chỉ có một trụ điện thoại, kéo người chạy vào bên trong tránh ướt.

"Nhanh."

Biện Bạch Hiền hoan hỉ bị kéo theo, trong đầu đang vạch ra kế hoạch tiếp theo.

Vào trong đó rồi thì sao nữa đây... chẳng lẽ chỉ đứng nhìn mưa thôi, diện tích trong đó không có lớn nữa nha, sẽ chạm vào nhau đó.... nói thật! Đầu óc Biện Bạch Hiền còn đen hơn cả đám mây đang trôi trên trời kia!

Có nên làm một nụ hôn kiểu Pháp không ta...

"Ui."

Đang bận suy nghĩ không để ý cả hai đã vào bên trong cả rồi.

"Sao thế?" Phác Xán Liệt hỏi, Biện Bạch Hiền chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, hắn không nói nhiều cởi áo ngoài khoác lên mình Biện Bạch Hiền.

Cả hai dù có chạy nhanh nhưng cũng dính mưa đôi chút.

"À không sao, tôi chỉ đang suy nghĩ một số chuyện thôi."

"Ừ." Phác Xán Liệt nói.

"Thế nào? Không hiếu kỳ tôi đang suy nghĩ cái gì sao?" Biện Bạch Hiền toả ra mùi nguy hiểm.

Phác Xán Liệt mặt liệt thản nhiên như không, hắn nói: "Không ngạc nhiên."

"Vì sao chứ?" Biện Bạch Hiền tủm tỉm cười, trong khung cảnh chật hẹp, chân nhẹ nhàng bước về phía trước nửa bước, tiếp cận hắn gần thật gần.

"Không ngạc nhiên, suy nghĩ của anh đều viết lên mặt cả rồi." Phác Xán Liệt nói.

Biện Bạch Hiền vuốt chán, khuôn mặt nổi lên thêm một tầng lưu manh: "Thật không? Vậy cậu nói xem tôi vừa rồi là đang nghĩ cái gì?"

Phác Xán Liệt nhướn mày: "Nói sao?"

"Đúng vậy." Biện Bạch Hiền gật đầu.

"Soạt" trong không gian chật hẹp, tiếng xoay người loạt soạt vang lên, tiếp theo là tiếng va chạm trên vách kính. Khi nghe tiếng "được" của Phác Xán Liệt trầm trầm vang bên tai thì trước mắt đã là khuôn mặt kề gần của hắn.

"Trên trán anh viết hai chữ..."

Biện Bạch Hiền ngẩng mặt chớp chớp mắt nhìn hắn như vô cùng mong đợi câu trả lời, trong lòng anh đang rất tò mò.

Trên khuôn mặt băng lãnh nổi lên một tia tiếu ý, sóng tình tràn ngập trong đáy mắt. Giữa tiếng mưa rơi tí tách, giữa tiếng gió rít gào bên kia ô cửa, âm thanh Phác Xán Liệt càng thêm khàn khàn mà cất tiếng.

Trên trán anh viết hai chữ...

"Muốn hôn."

Tiếp theo, không có lời nào được thốt ra nữa, bởi vì hai cánh môi kia đã áp vào nhau.

Phác Xán Liệt đã quá thành thục trong việc đoán nhìn tâm trạng của Biện Bạch Hiền, tính Biện Bạch Hiền thẳng như ruột ngựa, biểu cảm thái độ gì cũng viết ngay trên mặt, không cách nào che giấu.

Một trận giông dài kéo qua, những hạt mưa nặng trĩu tí tách rơi, giữa tiếng lá cây xào xạc trong gió, trong tiếng vạt hoa giao động rung ring... ở một góc nhỏ trong công viên thành phố, Phác Xán Liệt tựa bên người Biện Bạch Hiền, nụ hôn vừa dứt, tiếng thở gấp cùng nhịp tim nhộn nhịp kéo dài.

"Cậu thật cơ hội." Biện Bạch Hiền mặt đỏ môi hồng ngón tay chỉ chỉ lên ngực hắn.

Phác Xán Liệt không nói, cúi đầu đem Biện Bạch Hiền ôm vào lòng.

Biện Bạch Hiền trong ngực hắn vặn hỏi: "Cậu không đói bụng sao?" Còn tử tế đưa tay xoa xoa bụng đối phương.

"Không đói."

"Nhưng cậu chưa ăn gì mà?" Biện Bạch Hiền ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau, Phác Xán Liệt thoả mãn gật đầu.

"Không, đã ăn xong rồi."

*

Ngay tối hôm ấy, Biện Bạch Hiền kệ nệ tay xách nách mang bao nhiêu túi đồ, vali đến căn hộ của Phác Xán Liệt.

Đây là đang có ý định chuyển nhà, vừa chuyển về nhà sống với cha mẹ không bao lâu đã bỏ nhà đi theo trai, Biện Bạch Hiền thật không có tiền đồ. Báo hại cha anh hoan hỉ không được bao lâu bây giờ lại trưng ra bộ mặt như bị hôi của.

Mà rõ ràng là tự có chân chạy đi, có ai thèm hôi đâu chứ? Cha anh giận lắm, sót lắm, nhưng không có cách nào cản được. Nửa đêm ông còn vác tay lên trán suy nghĩ, cuối cùng như nghĩ ra được sáng kiến tuyệt lắm bèn lay người vợ bên cạnh.

"Bà ơi, hay mình bảo cậu Phác kia dọn đến nhà chúng ta sống luôn đi. Như vậy mới khoá chân được thằng oắt con ở nhà."

Người vợ đang ngủ ngon bị đánh thức có phần cáu, đạp ông một cái: "Ông lảm nhảm cái gì thế? Đêm hôm có cho người khác ngủ không thì bảo."

Biện Bạch Hiền đêm hôm vẫn đang tích cực dọn nhà.

Phác Xán Liệt độc thân, căn hộ của hắn khá nhỏ, ngoài gian chính, gian bếp và một nhà vệ sinh khá rộng chỉ có thêm một phòng ngủ, một phòng đọc sách.

Đừng tưởng Biện Bạch Hiền tay xách nách mang đủ thứ mà lầm tưởng là áo quần, tất cả đều là hồ sơ tài liệu của công ty. Phác Xán Liệt lúc chiều có bảo anh mang đến để hắn xem xét, không chút ngần ngại Biện Bạch Hiền đem toàn bộ dự án lớn nhỏ đến cho hắn xem luôn. Đối với Phác Xán Liệt Biện Bạch Hiền không có chút phòng bị hay nghi ngờ, anh không chỉ có yêu mà còn là tin tưởng tuyệt đối.

Biện Bạch Hiền ngồi khoanh chân trên đệm nhìn Phác Xán Liệt mang vali vào thư phòng, giọng tỉ tê dò hỏi.

"Ừm, tôi đến ở luôn với cậu nha."

Phác Xán Liệt nói: "Ừ."

"Tôi không ngủ được sofa, đau lưng lắm..." Biện Bạch Hiền lân la thêm bước nữa.

Phác Xán Liệt chỉ tay vào phòng ngủ: "Anh ngủ trên giường."

Biện Bạch Hiền chầm chậm tiến tới gần hắn, vồ một cái ôm lấy đối phương từ phía sau, Phác Xán Liệt hiện tại đã tắm rửa sạch sẽ, râu tóc cũng đã cắt tỉa gọn gàng, cả cơ thể mùi đàn ông phả ngay vào cánh mũi, là mùi nước hoa cạo râu, mùi dầu gội, cả mùi nước xả vải dìu dịu.

Biện Bạch Hiền ra sức khịt mũi: "Vậy ngủ chung giường với cậu ha, giường rộng như thế mà."

Giường của Phác Xán Liệt rất rộng, ba người đàn ông trưởng thành nằm vẫn dư dả thoải mái, huống chi Biện Bạch Hiền lại không to cao, chiếm diện tích chỉ một tẹo.

"Anh tắm đi, sau đó chúng ta dùng cơm." Phác Xán Liệt đưa Biện Bạch Hiền một bộ đồ mặc nhà, vì Biện Bạch Hiền hào hứng đến mức áo quần chính mình cũng không chuẩn bị mà chạy ngay tới đây. Phác Xán Liệt đưa cái gì bèn biết cầm cái đó mà mặc thôi.

...

Biện Bạch Hiền soi mình trong gương, cảm thấy cũng không quá tệ đi, vì chiếc quần Phác Xán Liệt đưa cho anh quá dài, eo còn rộng Biện Bạch Hiền không tài nào mặc nổi, bèn quẳng đại trong góc, choàng cái áo to sụ bước ra ngoài.

Phác Xán Liệt đang dọn bàn cơm, thấy Biện Bạch Hiền ăn mặc kì, hắn nhíu mày, không biết mở miệng thế nào cho hợp lý.

Biện Bạch Hiền hiểu được cái nhìn của hắn, kéo ghế ngồi xuống, "Không thể mặc, quá xấu."

Thật ra là quá rộng đi.

Phác Xán Liệt không nhìn Biện Bạch Hiền nữa, hắn nói: "Ăn cơm."

Đồ Biện Bạch Hiền đang mặc trên người là đồng phục năm đầu sơ trung hắn mặc, những thứ nhỏ hơn Phác Xán Liệt không còn giữ lại nữa. Biện Bạch Hiền vậy mà rất gầy nhỏ, Phác Xán Liệt sẽ nghiên cứu thực đơn tẩm bổ cho anh.

Bữa cơm an lành trôi qua vì Biện Bạch Hiền không nửa chừng nháo loạn muốn càn quấy đối phương.

Biện Bạch Hiền cũng rất muốn tạo dựng thương hiệu riêng cho mình, xem như để vớt vét lại mớ hình tượng trôi sông đổ biển lúc trước đi, không thể mãi làm con sâu lười để Phác Xán Liệt tận tình phục vụ được. Sau khi dùng cơm bèn chủ động lăn xả vào bếp hí hoáy rửa bát đũa. Phác Xán Liệt muốn cản cũng không được, cứ thế mặc Biện Bạch Hiền muốn làm gì thì làm thế nấy.

Biện Bạch Hiền tuy chưa từng đụng vào việc nhà, nhưng với thiên tư bẩm sinh của mình thấy người ta làm một lần liền biết bắt chước làm theo. Đem mớ bát đũa đếm trên đầu ngón tay rửa sạch không chút tì vết.

Kết quả chai nước rửa chén mẹ Phác Xán Liệt mới sắm cho hắn hôm nào đã bị dốc cạn. Bọt xà phòng văng tứ tung, Biện Bạch Hiền tiêu tốn vô vàn công sức.

Phác Xán Liệt bên ngoài xem thời gian Biện Bạch Hiền hoàn thành công việc, đã hai tiếng trôi qua Biện Bạch Hiền vẫn chưa xong xuôi, tiếng sành sứ va chạm lộc cộc truyền lên từ hướng bếp.

Là Biện Bạch Hiền đang úp bát đũa.

Tủ đựng bát nhà Phác Xán Liệt có phần cao so với chiều cao khiêm tốn của Biện Bạch Hiền, ại anh vật vã nhón chân kiễng gót mới thành công úp được đâu ra đấy.

"Tốn cả mấy tiếng đồng hồ, ông đây làm được biết bao nhiêu chuyện 'đại sự'." Biện Bạch Hiền miệng lẩm bẩm trách.

Phác Xán Liệt đứng bên kia bàn bếp, khoanh tay nhìn Biện Bạch Hiền úp bát đũa, hắn đột nhiên bật cười. Biện Bạch Hiền cũng có ngày chịu làm việc nhà, Phác Xán Liệt thấy khá thú vị, đây là lần đầu tiên thấy anh chịu động tay động chân đấy.

Bỏ qua cái miệng lảm nhảm trách móc kia, hình ảnh này trong mắt hắn rất đẹp, Biện Bạch Hiền da dẻ trắng trẻo mịn màng, ăn mặc thì lại trên đông dưới hè, chiếc sơ mi anh đang còn là đồ của hắn, cả cơ thể của anh đều mang mùi vị của riêng Phác Xán Liệt.

Biện Bạch Hiền kiễng chân rướn người úp bát, phần thịt từ cổ chân đến bắp đùi thon thả trắng mịn, chiếc áo vì rướn cao không che đậy được phần mông căng tròn bó trong chiếc quần boxer màu đen bóng. Đã thế Biện Bạch Hiền còn cong người, mông tròn chứ thế lồ lộ, anh không hề hay biết cách đó không xa, từng hành động của mình được thu trọn vào tầm mắt của Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt biết bản thân làm như vậy là không đứng đắn, nhưng cứ bị sự mê hoặc của Biện Bạch Hiền lấp đầy tâm trí. Ngần cổ Biện Bạch Hiền non mềm, yết hầu không rõ ràng khẽ giao động cùng chiếc cằm nhỏ tinh tế.

Phác Xán Liệt chính vì bị một Biện Bạch Hiền đơn thuần thế này mê hoặc hay chính một Biện Bạch Hiền toàn chân một chút che đậy ra sức khiêu gợi mà bị mê hoặc đây.

Phác Xán Liệt rót một ca nước, uống cạn, cổ họng như có lửa, nóng vô cùng.

Trước khi Biện Bạch Hiền hoàn thành công việc và phát giác ra bản thân đang bị nhìn trộm, Phác Xán Liệt đã trở lại thư phòng.

Phác Xán Liệt làm xong việc cũng chưa kịp tắt laptop, Biện Bạch Hiền vừa vặn nhào tới đổ ập lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net