Kẹo ngọt chỉ dành cho đứa con nít như cậu! 🍥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nương tựa vào nhau hơn hai ngày trong cảnh nghèo đói, giúp nhau vượt qua những cái lạnh nóng run người của cơn sốt, nắm tay nhau chạy trốn băng qua bao con đường náo nhiệt, rồi cả bình lặng tựa vào nhau trên chuyến xe khách rẻ tiền, giữa tiếng ồn ào của người và gia súc, giữa những cơn xóc nảy của thành xe... cuối cùng chính là lẳng lặng sánh vai cùng nhau trên đoạn đường dài về nhà.

Giữa đêm tối vắng lặng, Biện Bạch Hiền chậm rãi bước sau chân Phác Xán Liệt. Ban đầu là cùng sánh vai, rồi dần dần bước chân nhỏ lại một chút, âm thầm nhích người bước sau lưng hắn. Cơn gió mang theo hương hoa đêm thoang thoảng bên cánh mũi, mùi khói xe chưa tan hết còn hơi cay nồng, đèn đường trải dài như thắp lên ánh nến lung linh nhạt màu.

Người phía trước tiếng bước chân đều đều, sống lưng cao rộng thẳng tắp cùng chiếc bóng đổ dài xuống đường, Biện Bạch Hiền nhanh nhảu bước vội lên phía trước, vừa vặn lọt tỏm trong chiếc bóng to lớn kia.

Bất chợt sống mũi tràn lên vị cay cay đăng đắng khó lòng diễn tả. Biện Bạch Hiền nắm lấy cánh tay Phác Xán Liệt, quay mặt hắn về phía mình.

"Suỵt! Đừng lên tiếng!" Phác Xán Liệt vừa mở miệng thì một lòng bàn tay lạnh lẽo áp chặt lấy môi.

"Cậu cao lớn vậy thì che chở cho tôi một lát đi!" Biện Bạch Hiền mỉm cười, đây là mệnh lệnh? Hay là thỉnh cầu đây!? Khi đôi môi ấm áp chưa kịp sưởi cho ấm áp thì lòng bàn tay lạnh lẽo đã vô tình rời khỏi, Biện Bạch Hiền buông hắn ra, hạ thấp người xuống để toàn bộ cơ thể chọn vẹn được cái bóng bao phủ.

Ánh mắt Biện Bạch Hiền trong trẻo trong đêm, sáng đến mức gờn gợn nét bi thương hoang hoài...

*

"Bảo bối, mẹ đã che cả bầu trời của con rồi!" Người phụ nữ tươi trẻ nở nụ cười hạnh phúc đứng chắn cả mặt trời trên cao.

Cậu bé nở nụ cười khúc khích khiến đôi môi mỏng thoáng lộ mấy chiếc răng sữa mọc không đồng đều.

Bình yên nằm trong vòng tay của mẹ, kí ức mờ nhòa lần lượt hiện lên trong đôi mắt gợn đỏ. Hai mươi năm trước nơi này trồng thật nhiều một loài hoa không tên, dù không ai biết tên chúng nhưng ngày ngày đều vui vẻ mỉm cười với hoa. Hai mươi năm sau mọi thứ đã thay đổi chóng vánh, hoa dại vẫn còn nhưng không còn thắm sắc ngát hương như thuở xưa, chỉ còn vài mầm hoa nhú lên nơi ô gạch vỡ. Tuy vậy nhưng khi về đêm vẫn tỏa hương thơm ngọt lành.

Kí ức tươi đẹp cũng như hoa, tưởng chừng dạt trôi vào quên lãng. Nhưng khi một mồi lửa thắp lên lại bùng cháy dữ dội, kí ức tươi đẹp chính là món quà duy nhất người mẹ quá cố dành cho Biện Bạch Hiền.

*

Hắn chắn mọi ánh đèn, chắn tất cả mọi nguồn ánh sáng chiếu lên Biện Bạch Hiền, chỉ cần ở bên cạnh người thanh niên này, dù gặp khó khăn gì hắn sẽ không bỏ mặc anh phải không?

Hai tay buông thõng bên hông, nụ cười nhạt nhoà dần tản mát. Bỗng nhiên anh lại bị Phác Xán Liệt làm cho sượng cứng cả người.

Hai lòng bàn tay bị cầm chặt áp vào cổ hắn, Phác Xán Liệt mặt mày không có lấy một tia kì quái, ánh mắt điềm nhiên nhìn thẳng vào Biện Bạch Hiền.

"Tay anh lạnh." Lời nói cục mịch vậy mà cũng nói ra được khiến Biện Bạch Hiền bật cười.

Cả hai im lặng mãi đến khi đôi tay đều ấm áp Biện Bạch Hiền mới thu tay về: "Cậu mới là lạnh ấy, tưởng mình là tảng băng chắc? Cả ngày phô bộ mặt cứng ngắc ra làm gì?"

Phác Xán Liệt thuận theo nụ cười của đối phương, cơ mặt khẽ động, vặn vẹo cũng cười được một cái cho tử tế.

"Nhanh về nào, mai còn phải đến công ty, hai ngày lặn mất tăm thế nào ông già cũng lại ồn ào một trận." Biện Bạch Hiền đảo bước đi thật nhanh, về nhà nhất định sẽ đánh một giấc thật đã.

Tiếc rằng một giấc này lại không dài, khi cậu bảo tiêu kiêm tùy tùng giúp ông chủ thay thuốc xong cũng quá 12h đêm, sau đó bận vẩn vơ suy nghĩ thêm một tiếng đồng hồ nữa, sớm mai 7h đã phải dậy. Cuối cùng Biện Bạch Hiền chỉ ngủ được năm tiếng đồng hồ, bao nhiêu đó làm sao mà đủ.

Tuy năm tiếng ngắn ngủi nhưng chí ít cũng được chợp mắt, cậu bảo tiêu còn đáng thương hơn, cả đêm qua đều mở mắt đếm cừu bận lý giải những hành động vô lý của ông chủ hôm nay.

*

Dù đã lường trước được khi đến công ty sẽ bị cha mình mặt nặng mặt nhẹ mắng mỏ, Biện Bạch Hiền cùng lắm vẫn như trước đây, hời hợt đáp lại vài từ, kiểu như mặc kệ ông ấy, chịu đấm ăn xôi trước nay quen rồi. Cả công ty đâu phải ai không đồn thổi anh là kẻ bợ đỡ, nếu không nhờ phúc ấm của cha thì một chân làm bảo vệ gác cổng cũng không có chứ đừng nói leo lên chức tổng giám đốc.

Vừa vào phòng làm việc, thư kí Hàn lẫn trợ lý Kim đều đứng bên một góc, sắc mặt bọn họ trầm mặc. Thấy Biện Bạch Hiền xuất hiện cũng chỉ cúi đầu chào nhẹ một tiếng. Người ngồi ở chiếc ghế Tổng giám đốc là một người đàn ông ngoài năm mươi, mặt mũi sa sầm vừa thấy anh liền mắng mỏ.

"Mày, mày! Sao mày không chết luôn đi, còn xuất hiện trước mặt tao làm gì nữa? Tao quả là không có phúc mới sinh ra thằng nghịch tử như mày?" Chủ tịch Biện đứng lên khỏi ghế, đi đến gần Biện Bạch Hiền, dưới mặt cấp dưới mắng con trai không thương tiếc.

Biện Bạch Hiền thầm nghĩ vơi tai nạn vừa qua thì cũng đâu phải lần đầu tiên trải qua, lần này ông già muốn làm căng với anh. "Người sinh ra tôi đâu phải ông, đừng tự nhận trách nhiệm về mình. Ông không xứng!"

Mặt bị ném vào một sấp giấy, Biện Bạch Hiền cũng không so đo, ung dung đút tay vào túi nhìn người cha đang đùng đùng nổi nóng: "Mày xem vì mày công ty đã ổn hại bao nhiêu? Thường ngày mày ăn chơi đàn điếm thế nào tao không cản, nhưng mày không biết chừng mực, ngay cả việc kí hợp đồng cũng không làm nổi thì cái chức Tổng giám đốc này mày còn ngồi làm gì? Không thấy hổn thẹn với hơn hai mươi ngàn người của công ty sao?"

Hôm qua là lịch hẹn kí hợp đồng với khách hàng người Đức, Biện Bạch Hiền lẩn quẩn loanh quanh vướng vào bao nhiêu thứ làm bê trễ việc công ty, bị chỉ tịch mắng như vậy chỉ là nhẹ, nếu không phải là con trai mình có lẽ ông đã bắt bồi thường tổn thất và sa thải anh từ lâu rồi.

Dù biết bản thân thất trách nhưng Biện Bạch Hiền vẫn ngoan cố: "Ông đừng nghĩ ông cho tôi ăn cho tôi mặc là tôi biết ơn ông. Cái chức cái danh này ông tưởng tôi cần à?"

Vừa nghe con trai nói như thế, người cha nào chẳng bị tổn thương, nuôi dưỡng là việc của cha mẹ lại bị con trai ông nói như đó là một ân huệ, vậy trong lòng con trai ông thì người cha này tồn tại ý nghĩa gì? Ông không kiềm được cơn giận thẳng tay giáng thẳng xuống mặt Biện Bạch Hiền một bạt tai.

Biện Bạch Hiền vừa thiếu ngủ, cộng thêm cơ thể đang có vấn đề khó nói thành ra không chú ý đến hành động của cha mình, bị một lực mạnh đánh tới lập tức theo quán tính ngã nhào xuống sàn. Đầu óc nặng nề mụ mịt, khó khăn chống tay bò dậy.

Nhìn thằng nghịch tử sõng xoài trên đất, chủ tịch Biện xiết chặt nắm tay mắng: "Mày hư đốn như thế này? Làm sao tao còn mặt mũi đi gặp lại mẹ mày nữa hả?"

Màn cải vã của cha con chủ tịch đều bị Phác Xán Liệt cùng thư kí và trợ lý Tổng giám đốc chứng kiến, không ai dám chạy đến cản người, càng không lớn gan rời đi, chỉ còn cách đứng im thin thít, tim đập thình thịch sợ bạt vía.

Biện Bạch Hiền nhổ lên sàn một bãi nước bọt mang theo vị ngòn ngọt tanh nồng, đứng thẳng người chỉnh đốn lại phục trang, "Đừng nhắc tới mẹ tôi! Ông không có tư cách nhắc đến bà, huống chi mơ tưởng gặp lại bà."

"Mày... mày...."

Trong đôi con ngươi đỏ đục của Biện Bạch Hiền là hình ảnh người cha đau đớn ôm lấy ngực, giọng run rẩy không nói nên lời. Trước mặt anh, ông từ từ ngã xuống, nếp nhăn bên khóe mắt xếp chồng lên nhau ép nước mắt cay đắng chảy ra.

"Chủ tịch!" Vẫn là người ngoài cuộc nhanh tay lẹ mắt nhất, thư kí cùng trợ lý của Biện Bạch Hiền vội chạy đén đỡ ông, Phác Xán Liệt cũng vội chạy đến nhưng là để đỡ Biện Bạch Hiền.

"Tổng giám đốc." Phác Xán Liệt nhét vào tay Biện Bạch Hiền một chiếc khăn lạnh mang theo hương nước hoa dìu dịu.

Biện Bạch Hiền không cầm lấy, chỉ đưa mắt nhìn Phác Xán Liệt. Trong đôi con ngươi màu nâu nhạt là sự âm u không cách nào lột tả.

Nhìn cấp dưới dìu cha mình rời đi, chốc lát tiếng xe cấp cứu chói tai lọt vào màng nhĩ khiến Biện Bạch Hiền khó chịu cau mày, cả ngày đều nằm dài ở phòng trong, mọi công việc lần nữa để cậu vệ sĩ tự mình xử lý.

Đầu lưỡi còn vương vị ngọt tanh của máu, đã từ lâu rồi mới ăn lại một cái tát của cha. Lần gần nhất bị ông tát chính là khi Biện Bạch Hiền ở Anh quốc không chịu về nước. Đích thân ông tìm đến địa chỉ ở của Biện Bạch Hiền ở nước ngoài, khi đó đã bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.

"Cốc cốc" Là tiếng gõ cửa phòng của Phác Xán Liệt.

Hắn đặt lên bàn trà một tách cafe, "Muốn uống chứ?"

Biện Bạch Hiền vò nát tờ khăn giấy thấm máu trong tay ném xuống góc sàn, nhỏm người dậy hung hăng nói: "Uống." Vì bật dậy quá mạnh thành ra cơ thể bị co giãn, phần mông truyền đến một trận đau điếng người.

Phác Xán Liệt nhìn chiếc giường lộn xộn, chăn ga bị đạp văng tứ tung, mấy chiếc gối bị ném dưới đất. Hắn không nhìn Biện Bạch Hiền uống cafe mà đứng lên giúp anh dọn dẹp.

"A, sao ngọt vậy?" Cổ họng Biện Bạch Hiền bị vị ngọt gắt làm cho khó chịu. "Cậu cố tình chơi tôi phải không?"

Anh không thích cafe, trước nay chỉ thích rượu. Càng không thích những thứ có vị ngọt, đừng nói đến ngọt chát thế này!

Phác Xán Liệt nhìn tách cafe bị hớp gần một nửa, điềm đạm nói: "Vì trông anh bây giờ không ổn, ngọt một chút sẽ tốt hơn."

Biện Bạch Hiền nhấp một ngụm nước lọc, giọng khinh khỉnh: "Thần kinh, cậu là đồ trẻ con, mà trẻ con mới cần ngọt. Tôi ứ có phải!"

Chỉnh đốn căn phòng cho ngay ngắn, chăn gối xếp gọn gàng, Phác Xán Liệt không nói chuyện với Biện Bạch Hiền, cầm tờ khăn bị ném nơi góc sàn cùng tách cafe dang dở rời ra ngoài.

Cả ngày bận chăm chú đến công việc, Biện Bạch Hiền làm công ty tổn thất một, hắn cật lực tìm cách bồi thường gấp mười. Chỉ mong sao xung đột của hai cha con nhà họ sớm được dập tắt.

Biện Bạch Hiền nằm trên giường, đôi mắt u buồn khép hờ ngắm nhìn mây trắng bay bổng qua lăng kính trong suốt, phía trên kia là bầu trời, tưởng như thật gần gũi. Chỉ có mây và mây, màu trắng xanh thanh bình. Hai mi mắt nặng trịch hạ xuống, lười phải nghĩ gợi thêm nhiều điều, nhắm mắt đánh một giấc đến chiều tà, cả cơm trưa cũng không ăn.

Cậu bảo tiêu lại đang năng suất làm việc, cả ngày chỉ có tách cafe thừa lót dạ. Thi thoảng cánh cửa nối phòng trong với khu bên ngoài sẽ he hé mở ra, có khi là nếp chăn được vun dém, có đoạn rèm che chu đáo kéo lại rồi lại mở ra, mùi nhang an thần nhẹ nhàng khuếch tán trong không khí, hi vọng ông chủ nhỏ có thể thoải mái một chút, mệt mỏi thì cứ ngủ đi! Hắn sẽ thay anh làm mọi thứ, yên tâm nhé, có tôi ở đâu rồi, sẽ không ai dám đánh thức anh dậy đâu.

Điện thoại Biện Bạch Hiền đã đánh mất chưa kịp mua lại cái mới, khi lên xe trở về Phác Xán Liệt mới hỏi ý anh: "Chủ tịch đang nằm viện, tôi đưa anh đến đó một lát vậy."

Biện Bạch Hiền dùng laptop, tùy tiện nói: "Cũng được, nếu không tới mất công lại bị đồn đại nhiều chuyện, giả dối một chút cũng tốt." Tuy là tùy tiện nhưng lời lẽ đâm chọc chế giễu.

Hắn nhìn anh qua kính chiếu hậu, Biện Bạch Hiền vờ như không thấy, mười ngón tay gõ phím lạch cạch.

Cha Biện Bạch Hiền cũng không phải bệnh nặng liệt giường, chỉ là bệnh cũ bị anh chọc cho tái phát. Bây giờ ông đã bình tĩnh hơn nhiều, khi con trai đến thăm viện ông chỉ bảo anh cố gắng hơn nữa đừng chểnh mảng lơ là như trước kia. Ngoài ra hỏi han thêm vài câu, khuyên con trai về nhà ở với ông đi! Liền bị anh gạt phắt đi.

.
.
.

"Này, cậu cũng đang bị thương mà, sẵn tiện vào trong khám đi, mua nhiều thuốc một chút." Trên đường ra bãi xe ô tô Biện Bạch Hiền nhớ ra lập tức kéo tay Phác Xán Liệt.

"Không cần đâu, tôi tự biết cân nhắc." Phác Xán Liệt mở cửa xe cho anh, lịch sự từ chối.

Biện Bạch Hiền ngã người vào thành ghế, "Vậy tùy. Tối nay tôi ra ngoài, cậu không cần phải đi cùng, không đi xa nên chắc không nguy hiểm gì đâu."

"Vâng." Phác Xán Liệt gật đầu như đây là mệnh lệnh.

Gặp bao nhiêu phiền toái, tối nay hẹn cùng đám đàn em đến bar xả stress, khi Biện Bạch Hiền rời khỏi nhà Phác Xán Liệt vừa tắm xong, cặm cụi ngồi trên sofa làm việc, đến chìa khóa ô tô cũng quên đưa cho anh.

"Chăm chỉ quá nhỉ! Hay thay tôi điều hành công việc luôn đi." Biện Bạch Hiền nửa cười nửa không.

Phác Xán Liệt ngước lên nhìn anh, Biện Bạch Hiền mặc quần jean rách gối cũ kĩ kèm theo một chiếc phông trắng in logo hiệu Gucci. Chậm rãi nhả ba chữ: "Nhớ cẩn thận."

Biện Bạch Hiền nhún vai: "Over night." Nói rồi lắc chùm chìa khoá khóa trên tay bỏ đi.

Nhìn đống số liệu chằng chịt trong màn hình máy vi tính, đầu óc Phác Xán Liệt căng thẳng như đang làm bài kiểm tra IQ những năm Đại học từng chơi thử.

Over night...

.
.
.

Kết quả over night mà Biện Bạch Hiền nói chính là hơn một tiếng sau anh đã trở về nhà, còn tưởng cậu ta còn đang miệt mài quá độ ai ngờ cả người đều biến đi đâu còn chả thấy.

Hộp đêm hôm nay nhạt tuếch, như món ăn dặm của đứa trẻ, hôm nay anh chẳng còn hứng thú đến đó đổi gió nữa, vả lại sau khi mấy thằng nhóc trong nhóm chết đi, không khí nặng nề vẫn còn vương vấn. Nghe Tần Uy kể đám người Bọ Cạp Đen đã bị cảnh sát Ma Cao phối hợp với Trung Quốc bắt giữ vì tội danh mở sòng bạc, cho vay nặng lãi và cả tội giết người.

Cả người nồng nặc mùi rượu Tây đắt tiền, Biện Bạch Hiền không tháo giày trực tiếp gác lên bàn, nhìn chiếc máy tính bên cạnh không hoạt động mà chớp chớp mắt.

Chờ không bao lâu thì Phác Xán Liệt trở về, trên tay hắn là mấy lon bia lạnh.

"Tưởng cậu không về đây nữa, thì ra tôi đi vắng cậu cũng không còn ở lại." Biện Bạch Hiền chống tay, nói năng có hơi ngập ngừng, đầu óc bị men cay treo lơ lửng trên không trung.

"Tôi ra ngoài mua ít bia, trong nhà hơi ngột ngạt." Phác Xán Liệt dùng túi hàng trên tay để che đậy lời nói dối của mình.

Biện Bạch Hiền hạ mi nhìn túi xốp trên tay Phác Xán Liệt, đưa tay ngoắc hắn: "Bia cũng không tồi, lại đây. Tôi cũng muốn uống."

Bất đắc dĩ Phác Xán Liệt phải mang bia đến hầu hạ ông chủ khó nuôi này.

"Cạn."

Biện Bạch Hiền mở lon, nốc một ngụm lớn, tiếng nước trôi tuột xuống  cổ họng ừng ực. Phác Xán Liệt cũng uống, lòng vừa trắc trở vừa khó chịu.

Mà nguyên nhân khiến hắn khó chịu cũng chính là do Biện Bạch Hiền.

Tính anh phóng túng quen rồi, nay ôm ấp người này mai ngọt bùi với kẻ khác cũng là chuyện bình thường.

Hôm nay, khi Biện Bạch Hiền rời nhà được ít phút, đèn điện trong nhà cũng bị tắt, Phác Xán Liệt lái xe của chính mình ngày thường đậu dưới bãi đỗ bám theo, hắn lo lắng không thể để anh đi một mình được.

Hộp đêm là nơi trụy lạc hắn thừa hiểu, tận mắt chứng kiến Biện Bạch Hiền ôm ấp với gã đàn ông khác cũng không phải lần đầu tiên, hắn biết giới hạn của bản thân, cũng biết đè nén, biết thứ gì xứng đáng với mình, thứ gì không.

.
.
.

"Này, cậu nghèo lắm sao? Hay là cậu keo kiệt? Mua chỉ có mấy lon." Biện Bạch Hiền há miệng để những giọt bia cuối cùng rót trọn vào miệng, chất vấn hắn.

"..."

Càu nhàu đá vỏ lon leng keng dưới gầm bàn, mặt băng vẫn không thèm trả lời khiến anh phẫn nộ ghé sát vào phía hắn, túm lấy cổ áo sơ mi của đối phương. "Khinh người hả? Trả lời coi nào..."

Cả người đè lên Phác Xán Liệt, chớp mắt nhìn hắn, gật gù cúi đầu tựa đầu vào trán hắn, khi mũi đụng chóp mũi liền bật cười: "Yên tâm, tôi tuy không giàu nhưng cậu đi theo tôi... tôi không bỏ đói cậu đâu..."

Mùi sữa tắm thơm tho quyện cùng mùi rượu nặng trên cơ thể Biện Bạch Hiền, một tay anh quàng qua cổ hắn, một tay luồn vào kẽ tóc xoa xoa da đầu, xoa đến nỗi da thịt Phác Xán Liệt tê rần.

Bàn tay Phác Xán Liệt bóp méo lon bia rỗng, một tay không biết làm gì ngứa ngáy liền xiết lại. Đập vào mắt là ngần cổ trắng nõn của Biện Bạch Hiền, nơi phần gần yết hầu có một vệt bầm đỏ nho nhỏ, tuy nhỏ nhưng lại đỏ đến gai mắt.

Chỉ chưa đầy một tiếng trước đây, nơi này đã bị tên đàn ông khác yêu thương một phen, cả hai cánh môi tươi bậu cũng bị đôi môi khác quấn lấy mút mát.

Đang ngẩn người hồi tưởng, bất giác bị tập kích. Biện Bạch Hiền thổi một hơi nhẹ vào miệng hắn, bàn tay trong kẽ tóc trượt xuống bên tai, ranh mãnh đặt tại khe ngực mân mê mấy chiếc cúc áo.

"Muốn được hôn không? Hửm..." Chiếc lưỡi mềm mại vươn ra liếm lấy môi Phác Xán Liệt.

Một lần

Hai lần

...

Thành công khiêu gợi được đối phương.

Đến khi hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, tiếng cười khúc khích bật lên trong cổ họng Biện Bạch Hiền. Lon bia bị bóp méo xệch từ khi nào đã nơi xuống chân bàn đoàn tụ với những chiếc lon còn lại.

Phác Xán Liệt ôm eo Biện Bạch Hiền, anh quỳ gối giữa hai chân hắn, bàn tay thèm khát của ai kia đã chôn sâu trong hai lớp quần Phác Xán Liệt.

"Bạch Hiền?" Phác Xán Liệt tách khỏi môi anh.

Biện Bạch Hiền hai mắt lim dim: "Ưm, không thích sao..."

"..."

Gục đầu vào hõm cổ Phác Xán Liệt phả ra luồng khí ấm áp, thỏa mãn để hắn cắn mút phần cổ chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net